Chương 1385 - 1386: Cô gái ngoan ngoãn hắc hóa (21-22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương 21 (1385):

"Bạn học?"

"Không phải của tôi." Đường Quả phủ nhận, "Hôm nay tôi không mang điện thoại."

"Nhưng mà..." Kiều Các nghiêm túc khẳng định, "Tôi thật sự nhìn thấy chiếc điện thoại này rơi ra từ túi của bạn," Anh nói, bấm điện thoại sáng lên, màn hình hiện ra giao diện nhập mật mã, "Hay là thế này, bạn thử mật mã của bạn xem, nếu có thể mở được thì chắc chắn là của bạn, hơn nữa nhìn xem sổ địa chỉ cộng thêm các tài khoản trong đó... là biết thôi."

Hệ thống: Hahahaha, nhìn tài khoản là biết, người thành thật.
Kiều Các cảm thấy cô gái trắng trẻo này có phải là hơi ngốc không.

Người ta nhặt điện thoại, hỏi có phải của cô ấy không, người bình thường nói gì cũng sẽ xem thử đúng không? Ngược lại cô thì hay rồi, trực tiếp phủ định, nói không phải của cô, còn nói hôm nay cô không mang điện thoại.

Kiều Các nhíu mày, "Bạn học bạn thấy thế nào?"

"Nếu bạn không nhớ mật mã thì có thể dùng dấu vân tay."

Hệ thống: Hahahaha, còn có thể dùng dấu vân tay nhó.

Biểu cảm Đường Quả do dự giây lát, mắt thấy thời gian chầm chậm trôi đi, cô không muốn dây dưa với tên thiểu năng này thêm nữa.

Một tay giành lại điện thoại, dùng vân tay mở ra.

"Nhìn đi, bạn học, là của bạn."

Kiểu Các mang dáng vẻ rằng tôi không nhìn nhầm, thật sự rơi ra từ túi bạn, bây giờ tin rồi đi thiếu chút nữa khiến Đường Quả đập thẳng điện thoại lên đầu anh.

Đường Quả nhét điện thoại vào túi, "Được rồi, là của tôi, cảm ơn anh, người có tâm."

"Không cần khách sáo, không tham của rơi là truyền thống tốt đẹp của nước tôi." Kiều Các lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, cười lên giống như ánh mặt trời, "Có thể giúp được bạn là vinh hạnh của tôi, không còn sớm nữa, bạn học, bạn có thể về nhà."

"Bai bai."

Đường Quả quay người đi, định tìm một nơi không có người rồi lại ném điện thoại tiếp.

Không ngờ rằng tên kia vậy mà đi theo phía sau cô, cô quay đầu đứng lại, "Anh còn có chuyện gì?" Nói xong, cô lấy ví tiền ra, nhướn mày, "Là muốn thù lao sao? Hai trăm tệ, đủ chưa?"

"Không không không, không phải, bạn học, bạn hiểu lầm rồi." Kiều Các xua tay, "Tôi không cần thù lao."

"Vậy anh đi theo tôi làm gì?"

Kiều Các cực kỳ tốt bụng nói, "Cũng sắp 7 giờ rồi, một cô gái như bạn về nhà không an toàn lắm. Bên ngoài trường học khá loạn, lúc này sẽ có rất nhiều lưu manh quanh quẩn, tôi đưa bạn đến trạm dừng xe buýt nhé."

Hệ thống: [Ký chủ, là một người có lòng tốt, nhìn dáng vẻ thấy tâm địa không tồi.]

Bây giờ nam sinh thế này thật sự không nhiều rồi.

Bên ngoài trường học quả thật là nơi bọn côn đồ tụ tập, nhất là xung quanh ngôi trường này, còn có đủ loại hẻm nữa.

Mấy tên vô lại kia không có việc gì làm thì thích ngồi xổm trong hẻm chơi, ức hiếp học sinh, đòi phí bảo kê.

"Không cần đâu, tài xế của tôi đợi tôi ở cổng trường."

"Vậy tôi đưa bạn đến cổng trường nhé."

Hệ thống: Hahahahaha...

"Không cần đâu." Đường Quả ngẩng đầu lên, cực kỳ nghiêm túc mà nói với Kiều Các, "Nếu như bị nhiều người nhìn thấy tôi và một nam sinh đi gần với nhau như vậy thì sẽ nói lời ong tiếng ve. Giờ tôi chỉ muốn chuyên tâm học hành, nếu như bị người ta đồn nhảm, truyền ra việc yêu sớm thì sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi."

"Thế nên, cảm ơn lòng tốt của anh." Trên mặt Đường Quả lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Nhưng tôi thật sự không muốn bị người khác hiểu lầm, ảnh hưởng viễn học và danh tiếng."

Kiều Các cảm thấy, lời cô nói thật sự rất có lý.

Bị nói như vậy thì anh quả thật không có cách nào đi theo tiếp rồi.

Anh chỉ là cảm thấy cô nhìn có vẻ không bình thường lắm mà thôi.
=====

Chương 22 (1386):

Cô thế mà không nhớ được điện thoại của mình có hình dạng thế nào, có phải là trí nhớ không tốt không, liệu có bị lạc đường chăng?

Kiều Các có phần lo lắng, nhưng thấy người ta thật sự không muốn anh đi theo, sợ người khác hiểu lầm thì anh cũng không ép nữa.

"Vậy, bạn học, tôi không đi theo bạn nữa, bạn về nhà đi."

Đường Quả gật đầu, quay người đi về phía cổng trường, cảm nhận được đối phương quả thật không theo mình nữa thì quẹo một cái. Cô nhìn chăm chú vào mương nhỏ trong trường, khóe môi hơi giương lên, ném thẳng điện thoại vào trong mương.

Nhìn thấy điện thoại bị nhấn chìm trong nước, chiếc điện thoại này lại không chống nước, bị ngâm một lát thì báo hư rồi.

Lúc này tâm trạng của cô cực kỳ vui sướng, đi như bay về phía cổng trường.

"Hóa ra là cố ý vứt à." Kiều Các nhìn thấy bóng lưng của Đường Quả biến mất, bỏ kính viễn vọng trong tay xuống.

Lúc này anh đang đứng ở vị trí của một giảng đường nào đó.

Vị trí này khá cao, vừa hay có thể thấy được đường đi về phía cổng trường.

Anh vốn muốn xem thử cô nữ sinh kia liệu có lạc đường không, dù gì nhìn qua thì thấy trí nhớ của cô không tốt lắm, vậy mà không tin cái điện thoại kia là của mình.

Không ngờ rằng thông qua kính viễn vọng, anh nhìn thấy được một màn cô vứt điện thoại, hình như là vứt điện thoại vào trong hố nước, còn khá vui vẻ.

"Chẳng lẽ là áp lực học tập quá lớn, vứt điện thoại có thể giải tỏa căng thẳng?"

Kiều Các cảm thấy có khả năng, dù gì lúc nãy cô cũng đã nói, có tài xế ở cổng trường đợi mình, có thể thấy được là gia cảnh của cô không tồi.

Anh cầm theo kính viễn vọng đến mương nhỏ kia, nhìn thấy một chiếc điện thoại tinh xảo nằm trong đó.

Anh nhặt lên xem, điện thoại đã hỏng, không thể mở nguồn nữa.

Nghĩ nghĩ, anh vẫn đi đặt nó ở trong phòng làm việc của giáo viên, chẳng may phụ huynh của cô hỏi tới, trách cứ cô thì anh có thể nói ngay rằng điện thoại lượm được trong trường.

[Ký chủ, tên kia thật sự nhặt điện thoại về rồi, cô đúng là liệu sự như thần. Sao ký chủ có thể biết được anh ta sẽ lén lút theo dõi cô thế... ] Hỏi đến đây, hệ thống đột ngột á khẩu, [Ký chủ, là tên kia sao?]

"Ừm."

Thảo nào, thảo nào ký chủ muốn ném điện thoại vào trong mương nhỏ cho hư, hóa ra là sợ tên kia nhặt được, làm hỏng chuyện của ký chủ.

"Được rồi, về thôi."

[Ký chủ, thế còn tên kia?]

"Ta thấy anh ta hơi đần, tạm thời không muốn nói chuyện với anh ta."

Hệ thống: Được rồi, nhìn qua có phần ngớ ngẩn, thiếu chút nữa phá hỏng chuyện của ký chủ. Có điều nó cảm thấy ký chủ không phải là người nhỏ mọn như thế, chỉ là bây giờ không có thời gian để ý đến người ta, tùy tiện tìm một cái cớ là được."

Dù gì thì hôm nay cũng là một ngày quan trọng.

Ký chủ đại đại vui không nổi.
Đường Quả đi đến cổng trường, lúc lên xe là 6h50 phút, về đến cổng nhà là 7h20 phút.

Thời gian Ô Linh Linh gọi điện thoại cho cô là 7h50 phút. Thời điểm này, trong tình huống bình thường thì hẳn là học sinh đều về đến nhà rồi.

Mà Ô Linh Linh là một ả lông bông phản nghịch, đương nhiên sẽ không về nhà sớm thế rồi.

Tần Nhã Lan cũng chẳng quan tâm gì đến Ô Linh Linh, phần lớn nguyên nhân rất nhiều người trở thành côn đồ, lông bông là do người nhà không đủ quan tâm đến bọn hắn.

Bài tập của Đường Quả đã làm xong, về nhà, ăn cơm xong, đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ sớm.

Điện thoại đã ném vào mương nhỏ, còn báo hư rồi, cuộc điện thoại mà Ô Linh Linh gọi cô căn bản không gọi được.

Thế nên, bên phía Ô Linh Linh sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Bất kể xảy ra chuyện gì cũng đều không liên quan đến cô.

Đây là một đêm không có điện thoại, Đường Quả ngủ yên ổn cực kỳ.

Thấy thái độ của Đường Quả, hệ thống cũng không đi giám sát vấn đề ở điện thoại của Ô Linh Linh nữa.
=====
Hôm nay mình hơi bận nên đăng muộn xíu nhen, chúc các bạn đọc truyện zui zẻ, tối ngủ ngon mơ đẹp nhá 😘
Mà mình đọc thấy có mấy bạn nói anh nhà báo, qua mấy hôm nữa các bạn sẽ biết thêm, ảnh không chỉ báo đâu mà còn dày mặt nữa 😂🤣
- Minh Nguyệt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net