Chương 1472: Công Chúa Điện Hạ (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


Chương 19 (1472):

[Ký chủ đại đại, tên này bền bỉ đấy.]

Vân Bất Hưu nhìn Đường Quả thì đã quên mất Đường Chỉ đứng một bên, vội vàng chắp tay, "Đại Công chúa Điện hạ."

Trong lòng chàng ta khá kích động, dù gì đã mấy tháng không nhìn thấy cô rồi.

Đường Chỉ: "..." Có phải Quốc sư tương lai có thành kiến với chàng không? Cặp mắt kia đều dính hết lên người Quả Nhi nhà chàng rồi.

"Quả Nhi đến đúng lúc lắm, vị Vân công tử này về sau là Quốc sư của nước Bắc Hạ chúng ta." Hoàng đế cười nói, hiển nhiên là quá vui mừng với chuyện Vân Bất Hưu trở thành Quốc sư.

Đường Quả nhẹ gật đầu, cười khẽ, "Hóa ra là Quốc sư đại nhân, thất kính rồi."

"Không dám, không dám." Vân Bất Hưu thấy Đường Quả tựa như không quen biết chàng ta, trong lòng lạnh đi một nửa.

Chính là vì không biết cô thật sự không nhớ chàng ta, hay là vì chuyện lần trước mà sinh ra thành kiến, dù có quen cũng vờ như không.

Dù gì giờ chàng ta cũng đã vào cung, tương lai vẫn còn có nhiều cơ hội ở chung với cô.

Đầu tiên ấy à, chàng ta phải thay đổi ấn tượng trong cảm nhận của cô, để cô hiểu, lần này chàng ta thật sự không có suy nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần là muốn làm bạn với cô thôi.

Lúc Vân Bất Hưu đang mất hồn thì bên tai truyền đến giọng của Đường Quả.

"Phụ hoàng, nhi thần muốn xin Phụ hoàng đồng ý một chuyện."

"Ồ? Quả Nhi thế mà có chuyện cần Trẫm đồng ý?" Hoàng đế hết sức ngạc nhiên, cô con gái này của ông thông tuệ cực, đừng tưởng ông không biết.

Mấy tháng này, quan hệ của con trai và con gái ông càng tốt, Thái tử có thể tiến bộ nhiều đến thế trong mấy tháng ngắn ngủi, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến cô con gái cưng này của ông.

"Quả Nhi nói trước xem muốn Trẫm đồng ý chuyện gì?"

Đường Quả ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, "Nhi thần muốn dọn đến sống ở phủ Công chúa."

Hệ thống: Ký... Ký chủ đại đại, cô là thật sự từng nghiêm túc suy nghĩ, hay là lâm thời nghĩ ra thế?

Hệ thống liếc nhìn biểu cảm suy sụp của Vân Bất Hưu, nửa cười nửa mếu.

Xem đi, đây chính là kết cục của việc chọc ký chủ đại đại.

Không để ý ngươi là không để ý ngươi, phạm phải một lỗi lầm nho nhỏ phải dùng ngàn vạn biểu hiện tốt mới có thể bồi đắp.

"Quả Nhi là nhìn trúng công tử nhà nào, muốn chiêu người này làm Phò mã ư?" Hoàng hậu ngồi không yên, sao bà không chút nào hay biết tin tức Đường Quả muốn dọn ra phủ Công chúa sống, lúc trước cũng chưa nghe con bé nhắc qua.

Cũng không trách Hoàng hậu nghĩ như vậy, vì xưa nay Công chúa thành thân rồi mới dọn đến phủ Công chúa ở.

Hoàng đế hơi ngẩn ra, ông cũng hỏi, "Đúng đó, Quả Nhi, không biết là tài tuấn nhà nào có vinh hạnh thế, được con thích?"

Đường Chỉ cũng đầy mặt tò mò, chàng thầm nghĩ, gần đây Quả Nhi dường như không có sự tán thưởng đặc biệt nào với vị tài tử nào.

Vân Bất Hưu thì có mấy phần ngồi không yên nữa, đầu tiên là Đường Quả muốn dọn ra ngoài ở, chàng ta mới vào cung mà.

Cô xuất cung rồi, chàng ta há chẳng phải là phí công vô ích ư?

Thật sự không hiểu, cô là cố ý, hay là trùng hợp.

Giờ nghe được lời của Hoàng đế Hoàng hậu, chàng ta càng không thể ngồi yên.

Sao chàng ta không biết là có người nào có thể lọt vào mắt cô chứ?

"Nhi thần không thích bất cứ ai."

Người đầu tiên thở phào là Vân Bất Hưu, nhưng người thất vọng trong lòng cũng là chàng ta.

Đương nhiên, trên mặt chàng ta vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ nhìn qua vẫn ung dung, vân đạm phong khinh.

Chẳng ai hay biết rằng lúc nãy chàng ta thiếu chút nữa gấp đến điên rồi.

Tương lai còn dài, chỉ cần cô không thích người khác là được.

"Nhi thần chỉ muốn xuất cung sống, trong lòng nhi thần có vài ý tưởng, cảm thấy làm mấy chuyện này trong phủ Công chúa sẽ càng thuận tiện hơn."

Công chúa chưa thành thân thì không có bất cứ lý do gì để đến phủ Công chúa sống, nói sao cũng không thông. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net