Chương 1964-1965: Cô gái mất đi ánh sáng (21-22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 21 (1964):

"Giúp tôi?"

"Đúng, tôi có thể giúp cô." Lâm Nhàn vừa nghĩ ra một ý không tệ.

Đường Quả tò mò, "Anh muốn giúp tôi thế nào?"

"Lát nữa cuộc thi bắt đầu, đến lúc hấp dẫn thì tôi sẽ thuật lại cho cô nghe, thế nào?"

Nói đến đây, Lâm Nhàn do dự đôi chút, "Hẳn là lúc trước cô cũng đã từng nhìn thấy những người anh hùng kia, cũng hiểu rõ mấy kỹ năng đó chứ?"

"Ừm, từng thấy, cũng rất hiểu."

"Thế chốc nữa tôi kể cho cô nghe thử, xem xem liệu cô nghe có hiểu hay không?" Lâm Nhàn cũng không biết tại sao, anh chỉ muốn giúp cô.

Từ bé anh đã vì nguyên nhân đặc biệt nên được đưa lên chùa trên núi sống. Ăn mặc ở đi lại đều giải quyết ở chỗ đó, phần lớn cuộc sống của anh giống như hòa thượng trên núi vậy. Song từ nhỏ thì anh đã biết là mình sẽ quay về thành phố ồn ào này.

Vốn anh không định xuống núi, anh đã quen với phong cảnh, mọi thứ ở trên đó rồi. Dù làm một hòa thượng thật thì với anh mà nói cũng chẳng sao hết.

Vốn trong nhà có kế hoạch là năm anh 18 tuổi sẽ đón anh về thành phố. Năm ngoái lúc đón sinh nhật 18 tuổi thì anh đã từ chối người nhà đón mình về. Hơn nữa anh còn tỏ ý rằng mình định lập tức xuất gia làm hòa thượng. Anh không có nhiều hứng thú với thành phố phồn hoa rực rỡ này. Lúc ấy dù là ai cũng không thể khuyên bảo được anh.

Cuối cùng, mọi người cho anh một năm để suy nghĩ, nếu sau một năm mà anh vẫn không thay đổi ý định thì họ cũng tôn trọng lựa chọn của anh.

Mãi đến một tháng trước, anh cũng chẳng thay đổi, người bên cạnh anh có lẽ đã không ôm hy vọng gì với chuyện này.

Tuy nhiên nửa tháng trước, anh có một giấc mơ. Trong mơ anh thấy được thành phố tấp nập, rõ ràng anh chưa từng đi qua nhưng lại thấy rõ mọi thứ ở nơi này.

Rõ ràng ồn ào đến thế, song anh luôn cảm thấy thành phố rất yên tĩnh, hơn nữa anh còn nghe được tiếng bước chân chậm rãi, không, trừ nó ra còn có một âm thanh khác, cộp...cộp...cộp...Có chút giống...giống với âm thanh gõ gậy chỉ đường lên mặt đất lúc nãy của cô gái ở bên cạnh anh.

Ai cũng không tin là anh sẽ vì một giấc mơ mà từ bỏ việc làm hòa thượng, chọn lựa làm người phàm lần nữa.

Cuộc thi còn chưa bắt đầu, Lâm Nhàn nhìn cây gậy chỉ đường trên tay Đường Quả, anh nhớ lại âm thanh trong giấc mơ, càng nghĩ anh càng thấy trừ tiếng bước chân chậm rãi thì âm thanh còn lại được phát ra từ cây gậy chỉ đường này.

"Có vấn đề gì sao?" Đường Quả nhìn Lâm Nhàn, "Tôi luôn cảm thấy là anh đang nhìn tôi."

"Tôi...tôi đang nghĩ là lát nữa làm sao để giúp cô kể lại cuộc thi đặc sắc ấy mà."

Rốt cuộc cũng đến lúc diễn ra trận đấu, khán giả có phần ầm ĩ, nhìn thấy từng người tuyển thủ lần lượt bước lên sàn đấu, bọn họ đều kích động đến tột cùng.

Lúc này, Đường Quả nói với Lâm Nhàn, "Anh giúp tôi nhìn thử tuyển thủ có số hiệu "J" giờ thế nào rồi?"

Hệ thống: Người phụ nữ xấu xa.

Lâm Nhàn nghe cô nói vậy thì sững lại.

Thực ra hôm nay anh đến xem trận đấu này là có mục đích. Một trong số đó chính là quan sát vị tuyển thủ thiên tài mang số hiệu "J" ở khoảng cách gần. Không ngờ là cô gái bên cạnh anh có vẻ cũng rất quan tâm đến người ta.

"Cậu ta nhìn có vẻ rất ổn, rất bình thản, hẳn là tràn đầy tự tin với trận đấu này."

"Thật vậy à? Xem ra anh Ngôn Đông nắm chắc trận này." Đường Quả vui mừng nói.

Lâm Nhàn hồi tưởng lại lời cô nói, anh Ngôn Đông?

=====

Chương 22 (1965):

"Cô quen tuyển thủ đó sao?" Sau khi nhớ lại câu nói kia thì Lâm Nhàn hỏi thẳng.

Đường Quả cười, gật đầu, "Đúng thế, có quen."

Lâm Nhàn nhìn kỹ biểu cảm của cô, anh hòa thượng trọc đầu nhíu mày lại, "Hai người có quan hệ rất tốt à?"

"Rất tốt đó." Đường Quả nói tiếp, "Chúng tôi là vợ chồng chưa cưới đó nha."

Hệ thống: Hahahahahahaha!

Hóa ra là vậy ư?

Lâm Nhàn có phần trầm mặc, đồng thời anh nhớ lại tư liệu về J mà mình xem lúc trước, trên đó quả thật có viết rằng hắn có một cô vợ chưa cưới nhỏ hơn mình 1 tuổi, hình như bị mù.

Anh cũng từng đọc tài liệu cụ thể, mắt cô ấy không nhìn thấy được là vì lúc ấy do bảo vệ Giang Ngôn Đông khiến cho mắt và tay đều bị thương. Nghe đồn đã mời rất nhiều bác sĩ tới khám, bọn họ đều nói là bị mù vĩnh viễn, không thể chữa được. Bởi vì một vài nguyên nhân thần kinh nên dù có cách chữa khỏi thì dựa vào trình độ y học bây giờ cũng không thể làm phẫu thuật.

Còn về đôi tay của cô, hình như trước kia từng luyện dương cầm, nghe nói một tháng sau khi gặp chuyện cô vốn dĩ còn đang chuẩn bị ra nước ngoài tham gia một cuộc thi. Đúng rồi, cô không chỉ đàn hay mà còn biết vẽ, cũng từng nhận được giải thưởng, được rất nhiều người tung hô là tranh cô vẽ rất có thần.

Chính vì tai nạn kia, dù đã bảo vệ được Giang Ngôn Đông nhưng cũng đã làm cô mất đi hai giấc mơ của mình.

Không ngờ vợ chưa cưới trong lời đồn của Giang Ngôn Đông vậy mà ngồi bên cạnh anh, cô gái tốt như vậy, cũng khó trách hắn không hề do dự mà chọn đính hôn với cô. Hắn cũng nên chăm sóc cô cả đời.

"Anh Lâm, chốc nữa phải phiền anh giúp tôi thuật lại biểu hiện của anh Ngôn Đông rồi, được chứ?"

Nghe cô nhờ vả, Lâm Nhàn đáp, "Được."

Anh chủ yếu là đến xem thiên tài eSports Giang Ngôn Đông này. Nói không chừng trong tương lai không xa, hai người còn trở thành đối thủ đấy.

Đúng thế, sau khi anh xuống núi vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì, cũng không muốn đi du học. Tuy ở trên núi nhưng anh không bỏ bê học hành, trừ việc luyện võ ra thì anh cũng học những thứ khác, thứ gì nên học đều học hết.

Lúc anh đang suy nghĩ định làm gì thì mấy người anh họ đến kéo anh vào câu lạc bộ, nói muốn dẫn anh đi chơi thể thao điện tử.

Vốn anh cũng không muốn, sau đó chơi vài ván, dù gì anh cũng xem như là một cao thủ, độ linh hoạt của tay chắc chắn hơn những người kia. Chơi games thì càng dễ hơn nhiều. Chơi xong anh cảm thấy cũng không tệ nên đồng ý gia nhập vào câu lạc bộ của mấy anh họ, cùng chơi trong giới eSports với họ mấy năm.

Mấy người anh họ nói, trước mắt đối thủ duy nhất của họ chính là đội của Giang Ngôn Đông. Năm nào họ cũng đều thua trong tay của hắn cả. Họ rất xem trọng anh, bảo anh đến xem tình hình của Giang Ngôn Đông, tìm hiểu rõ nội tình của kẻ địch. Họ còn bảo rằng toàn bộ hy vọng đều gửi gắm hết lên người anh.

Anh chỉ ôm tâm trạng đến xem cho biết, không ngờ sẽ gặp được chuyện khác thường thế này.

Nhìn dáng vẻ hăng hái ngồi trên ghế chơi game của Giang Ngôn Đông, lại nhìn vẻ mặt đầy chăm chú của cô gái ngồi bên cạnh mình, dù cô không nhìn thấy nhưng vẫn muốn cẩn thận lắng nghe, anh cũng nghiêm túc hẳn.

Lúc cuộc thi bắt đầu, Lâm Nhàn nhẹ nhàng thuật lại mỗi cử động của Giang Ngôn Đông cho Đường Quả nghe, khả năng quan sát rất rõ ràng, cẩn thận.

Hệ thống: [Ký chủ, tên này kể chi tiết lắm, nghiêm túc quá đi.]

Đường Quả: "Giọng của anh trai nhỏ này dễ nghe quá."

Hệ thống: Chết tiệt!

=====

Hết hôm nay là hết bão chương rồi nè, ngày mai sẽ quay về là 2 chương/ngày nhé.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net