Chương 2004-2005: Cô gái mất đi ánh sáng (61-62)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 61 (2004):

Lư Tướng Hồng nghe Ôn Vân Dương nói thế thì bảo, "Cứ nói thật thôi, nói rõ là Tiểu Linh gặp chuyện, Ngôn Đông vì lo lắng nên mới đến tìm Tiểu Linh. Về chuyện này, Ngôn Đông gửi lời xin lỗi đến mọi người, bày tỏ rằng do bản thân suy nghĩ không chu đáo, biết nhà Tiểu Linh gặp chuyện thì nên báo với mọi người trong đội để cùng đi giúp đỡ."

Anh ta cảm thấy lúc này rồi mà còn cố lấp liếm thì sẽ càng làm người ta xem thường Giang Ngôn Đông. Còn không bằng nói thẳng là hắn lo cho Tiêu Linh. Hai người là đồng đội, còn là đồng đội phối hợp ăn ý nhất, Tiêu Linh xảy ra chuyện thì hắn vội vàng đến xem cũng là lẽ thường tình. Chỉ có điều hắn không nghĩ nhiều vậy nên mới gây ra nhiều phiền toái cho mọi người.

Tuy rằng nói vậy vẫn sẽ làm rất nhiều người mắng mỏ như trước, nhưng anh ta cảm thấy càng có lợi cho sự phát triển lâu dài. Làm sai, suy nghĩ không chu toàn, bằng lòng nhận lõi tốt hơn so với việc che che giấu giấu, làm người ngoài nhân cơ hội bôi đen Giang Ngôn Đông.

Giới thể thao điện tử này của bọn họ hơi khác so với các giới giải trí khác. Đợi đến khi Giang Ngôn Đông và Tiêu Linh phối hợp thi đấu, giành được thắng lợi thì các fan sẽ dần dần quên đi chuyện này. Chỉ cần bản thân Giang Ngôn Đông nhịn được thì sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.

"Em thấy không ổn, nếu nói thế thì không biết người ta sẽ mắng Tiểu Linh thế nào." Ôn Vân Dương là người đầu tiên phản đối, kế tiếp mấy người khác cũng hùa theo, trong đó Tống Hoài là nhảy cao nhất, nhao nhao phủ định đề nghị của Lư Hồng.

Thậm chí y còn nói, "Lão đại, em cảm thấy giờ anh luôn đứng về người ngoài, Ngôn Đông là thành viên của nhóm chúng ta. Tối qua Tiểu Linh gặp chuyện, chắc là Ngôn Đông cũng không nghĩ được nhiều thế. Lúc cậu ấy đi không phải đã nói rõ với Đường Quả rồi sao? Cũng mới mất tích có một đêm mà cô ta gây ra tin tức lớn như vậy. Nói cho cùng là do cô ta thiển cận, ghen tuông lung tung mới gây ra hậu quả như bây giờ."

"Ngôn Đông chẳng qua là tốt bụng mà thôi, vốn không cần phải xin lỗi."

Giờ nhìn Tống Hoài là Lư Hồng thấy đau đầu, nghe y nói mà anh ta kích động đến muốn đánh người. Mấy thanh niên này rốt cuộc có hiểu lý lẽ hay không? Nếu Giang Ngôn Đông không có vợ chưa cưới thì buổi tối hắn có đi đâu cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ hắn bỏ rơi vợ chưa cưới để ở chung với một người khác giới, không có gì đúng cả. Hơn nữa, mối liên hệ giữa hắn với Đường Quả khá đặc biệt, một khi không giải quyết ổn thỏa thì sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.

"Cứ làm theo lời lão đại nói đi". Giờ Giang Ngôn Đông mới tỉnh táo lại từ sau mấy câu mà Đường Quả nói khi đi, "Chuyện này quả thật là do tôi không suy nghĩ chu đáo mới khiến Tiểu Quả khó chịu."

"Ngôn Đông, chuyện này vốn không có gì ghê gớm cả. Nếu tối qua Tiểu Linh gọi điện cho bất kỳ ai trong chúng tôi thì chúng tôi đều sẽ đi."

Nói đến đây thì Tống Hoài còn khá bực bội, sao Tiểu Linh không gọi cho y chứ. Nếu gọi cho y thì chẳng có nhiều chuyện rắc rối thế này.

Cuối cùng Giang Ngôn Đông vẫn chọn tiến hành xin lỗi về chuyện hôm qua. Quả thật giống như Lư Hồng nói, sau khi hắn chân thành xin lỗi thì tuy rằng vẫn còn rất nhiều người mắng, nhưng vẫn có đa số người hy vọng lần sau hắn nhớ suy xét cẩn thận, đừng làm Đường Quả buồn nữa.

Mọi người nói với hắn, thân là người đã có vợ chưa cưới thì sau này gặp phải loại chuyện này thì báo với mọi người trước, mọi người cùng đi giải quyết. Với người khác giới thì phải biết tránh hiềm nghi. Còn nói là họ không muốn nhìn thấy Đường Quả vì hắn mà buồn, mà hoảng loạn nữa.

Giang Ngôn Đông cam đoan là sau này sẽ không có chuyện giống vậy nữa.

Tình hình bên phía Tiêu Linh thì không ổn như thế.

---

Truyện được đăng tại wa..tt..pad pthao200620. Các bạn nhớ ghé watt~~pad pthao200620 đọc để ủng hộ nhóm mình nhé.

Cảm ơn các bạn nhiều và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~~ 

=====

Chương 62 (2005):

Tuy cô ta cũng tỏ ý xin lỗi song người mắng cô ta không giảm bớt, đa số đều cảnh cáo cô ta sau này nửa đêm nửa hôm có chuyện gì thì đừng có gọi điện cho người đã có chủ, vân vân.

Tiêu Linh đọc mấy bình luận kia thì tức đến đỏ vành mắt. Vì thế mà cả sáng mấy đồng đội đều dỗ dành cô ta. May là bên phía Giang Ngôn Đông ổn định rồi, ảnh hưởng với cả đội cũng xem như khá thấp. Còn Tiêu Linh thì qua mấy hôm mọi người căn bản sẽ quên chuyện này thôi. Đợi khi thi đấu Tiêu Linh tỏa sáng rực rỡ thì mọi người sẽ biết cô ta xuất sắc nhường nào.

Giang Ngôn Đông tưởng Đường Quả giận nên nói vậy thôi, ai ngờ hôm đó hắn về thì thấy cô đã dọn hết đồ đi rồi, quay về biệt thự ở sát vách.

Hắn vội vã đi tìm cô, muốn giải thích gì đó.

"Anh Ngôn Đông, em đã nói rõ ràng rồi, về chuyện hủy hôn thì hôm nay em đến là để thông báo chứ không phải tìm anh thương lượng."

"Tiểu Quả, chẳng lẽ không có đường vãn hồi sao?"

Đường Quả đứng ở cửa, thản nhiên nói, "Không có, bởi vì trong tim em mãi mãi không quan trọng. Em đã từng đặt anh ở vị trí quan trọng nhất, nhưng cứ như vậy mãi thì em đã cảm nhận được sự bất công, sống không vui vẻ. Nếu đã sống không vui thì không cần tiếp tục làm gì.

Chuyện này em đã báo với bố mẹ và hai bác rồi, họ nói là tháng này cố gắng rút ra chút thời gian để quay về giải quyết chuyện này."

Giang Ngôn Đông vừa nghe thì biết là đã hết cách cứu vãn.

"Hôm qua anh thật sự không cố ý, chỉ là bên phía Tiểu Linh..."

"Em không quan tâm bên phía Tiêu Linh thế nào", Đường Quả nói, "Em chỉ biết, chồng chưa cưới của em nửa đêm nửa hôm ở chung với người con gái khác cả đêm, dù có chuyện gì xảy ra hay không thì với em đều là không thể chấp nhận được. Anh Ngôn Đông, anh đừng nói nữa, chúng ta hủy hôn thôi, cả hai trở thành người tự do, sau này anh muốn đi lúc nào thì đi lúc ấy, cũng sẽ chẳng còn ai để bụng anh cùng người khác giới đơn thuần chỉ là đi chơi. Như vậy không phải rất tốt ư?"

"Anh mong em có thể suy nghĩ kỹ hơn nữa." Giang Ngôn Đông nói khá mệt mỏi, hắn không biết giải thích ra sao, hắn và Tiêu Linh không có gì hết, chẳng qua là lo cho đồng đội của mình mà thôi.

"Không cần suy nghĩ nữa, muộn lắm rồi, anh Ngôn Đông, em phải nghỉ ngơi." Đường Quả đóng cửa lại, Giang Ngôn Đông đứng ở bên ngoài một lúc thì đành phải đi.

Về biệt thự, hắn nhận được điện thoại của Tiêu Linh.

"Giang Ngôn Đông, thật sự rất xin lỗi, tôi không biết là hôm qua gọi anh qua thì sẽ gây ra nhiều phiền toái như vậy cho anh. Tóm lại là tôi thật sự rất xin lỗi, đều là tôi không đúng." Trong giọng nói của Tiêu Linh tràn đầy ý hối lỗi, "Anh còn ổn chứ? Tiểu Quả sao rồi? Cô ấy tha thứ cho anh chưa?"

"Cô ấy vẫn cố chấp muốn hủy hôn với tôi."

"Thật sự xin lỗi, Giang Ngôn Đông, tôi không nghĩ sẽ gây ra hậu quả lớn như vậy cho anh."

"Không sao, chuyện này không trách cô được, là lỗi của tôi, Tiểu Quả khá là để ý mấy chuyện này." Nhớ lại dáng vẻ đáng thương vô cùng của Tiêu Linh thì Giang Ngôn Đông cũng không trách nổi.

Hai người nói chuyện 20 phút, cuối cùng vỗ về Tiêu Linh xong thì Giang Ngôn Đông mới chuẩn bị đi ngủ.

Trên mạng om sòm mấy hôm lại trở về yên tĩnh. Đây chính là thời đại của tin tức, cư dân mạng rất mau quên. Nhưng họ phát hiện một chuyện là Đường Quả không đăng bài nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net