Chương 2010-2011: Cô gái mất đi ánh sáng (67-68)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 67 (2010):

"Vậy thì cảm ơn anh Nhàn nhé."

Đường Quả ngồi trước cây đàn dương cầm mới được đặt trong góc phòng, nhẹ nhàng ấn phím, một tiếng đàn vang lên. Căn phòng vốn có phần khá yên tĩnh dường như có thêm sức sống.

"Không có gì, em thích là được."

Trong ánh mắt của Lâm Nhàn hàm chứa ý cười, anh đứng ở một bên nhìn ngón tay của Đường Quả không ngừng lướt trên các phím, âm thanh lúc vang lúc ngừng, tuy rằng khá lạc quẻ nhưng anh nghe như thể nó là âm thanh hay nhất trên trần đời.

"Đã mấy năm không chạm vào nó rồi." Đường Quả nói, "Sao mà lúc trước không nghĩ đến cách này của anh Nhàn ta. Không nhìn thấy nốt nhạc thì còn có thể sờ mà. Lúc chơi đàn, dù không thể thấy các nốt nhạc nhưng em có thể học thuộc chúng. Giờ em rất rảnh, mỗi ngày học một ít, chắc hẳn một tháng cũng học thuộc được một bản nhạc hoàn chỉnh nhỉ."

Lâm Nhàn nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô thì tán thành, "Đúng đó."

Ánh mắt của anh rơi vào đôi tay Đường Quả đang đặt trên đàn piano, ngón tay vẫn mảnh khảnh, trắng ngần như thế, nhưng trên đó vẫn mơ hồ lộ ra vài vết sẹo khiến người ta không thể làm lơ đi.

"Lúc trước tay của em bị thương, có thể không linh hoạt lắm, nhưng vấn đề này cũng không phải không có cách giải quyết, tuy rằng khá rầy rà."

Đường Quả hỏi: "Tuy em thường xuyên hoạt động ngón tay nhưng cũng chỉ có thể hồi phục được tầm 70%, dẫu sao thì lúc trước bị thương đến xương cốt, còn có cách nào tốt hơn sao?"

Lâm Nhàn bưng một cái ghế đến ngồi cạnh cô, nói khẽ, "Tôi biết một phương pháp xoa bóp, có thể mát xa tay theo các huyệt vị, giúp tay của em phục hồi lại trạng thái tốt nhất."

Biết cách mát xa là giả, nhưng có thể chữa bệnh là thật. Lâm Nhàn có nội công, với tình trạng này, anh biết có thể truyền nội công vào trong các huyệt vị, dần dần cải thiện độ linh hoạt của ngón tay. Dù xương cốt từng bị thương nhưng nuôi dưỡng bằng nội công trong thời gian dài thì cũng có thể từ từ hồi phục.

"Thần kỳ thế ư?" Đường Quả biết rõ nhưng cô không có ý định vạch trần.

Hệ thống: Giờ thì hay rồi, có thể quang minh chính đại nắm tay rồi, mát xa khớp ngón tay đúng là một cớ hay! Tên này đúng là tận dụng hết mọi thứ mà.

Lâm Nhàn nói một cách thong thả, "Trên đời có rất nhiều chuyện thần kỳ. Không giấu gì em, từ nhỏ tôi đã được bố mẹ đưa lên chùa trên núi sống. Chuyện phải làm mỗi ngày căn bản chỉ có luyện công, đọc sách. Luyện công mà tôi nói không giống luyện công bình thường, mà là một chuyện mà các em cho là rất thần kỳ."

"Là loại vượt nóc băng tường đó ạ?"

"Ừm, em hiểu vậy cũng được, tuy không lố là bay mãi được như trên tivi nhưng mượn ngoại lực khác thì có thể trèo tường, thoải mái trèo lên những tòa nhà cao nhất. Xoa bóp huyệt vị mà tôi nói với em là dùng nội lực để kích thích, tuy thời gian khá dài song tôi có thể bảo đảm là nhất định sẽ giúp tay của em trở lại trạng thái tốt nhất."

Không chỉ như thế, anh đã gọi điện thoại cho sư phụ nhờ ông ấy phối ít thuốc, đến lúc sử dụng thì làm ít công to, còn có thể giúp làm nhạt vết sẹo trên tay cô nữa.

Anh nhìn vào đôi mắt vô thần của Đường Quả, nhíu nhíu mày, thật đáng tiếc, anh không nghĩ ra có cách gì trị cho đôi mắt này cả.

"Thế sau này em phải làm phiền anh Nhàn rồi." Chuyện tốt thế này sao mà Đường Quả từ chối được chứ, anh trai nhỏ đưa đến tận cửa mà không thả thính thì uổng quá mà.

=====

Chương 68 (2011):

Từ sau hôm đó, Lâm Nhàn thường xuyên đến biệt thự. Chuyện này mấy thiếu nam thiếu nữ nhà họ Lâm đều biết, nghe nói anh có thể giúp Đường Quả phục hồi độ linh hoạt của ngón tay thì ai cũng vui cực kỳ. Mà Lâm Nhàn thì chiều hôm nào cũng sẽ đến mát xa tay cho Đường Quả.

Tuy không nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng Đường Quả cũng có thể cảm nhận được anh có một cái đầu láng bóng, dáng vẻ đàng hoàng. Vốn là tóc Lâm Nhàn đã dài một ít, song có lẽ anh đã quen với việc trọc đầu từ nhỏ. Mấy hôm trước hệ thống nói với cô là anh đến tiệm cắt tóc, cắt sạch mớ tóc mới dài ra rồi.

"Thế nào rồi, có đau không?" Lâm Nhàn cầm tay cô, nhẹ nhàng niết khớp xương, cực kỳ cẩn thận truyền vào ít nội công, tiến hành điều dưỡng.

"Không đau, chỉ cảm thấy xương hơi tê, hình như còn có một luồng khí ấm áp đang di chuyển bên trong."

Đừng nói nữa, qua 1 2 hôm được Lâm Nhàn mát xa cho, Đường Quả đã có thể cảm nhận được ngón tay mình linh hoạt hơn nhiều. Trước kia thi thoảng đầu ngón tay sẽ bị mỏi nhừ, đau nhẹ, hai hôm nay tình trạng này đã ít đi rồi.

Hệ thống: Thực ra nó hơi nghi ngờ, ký chủ đại đại không tự chữa là vì để dành đất cho tên này thể hiện. Tất nhiên là nó sẽ không vạch trần chuyện này.

Hai hôm nay, Lâm Nhàn thường hay kể về cuộc sống từ nhỏ đến lớn trên núi của anh cho Đường Quả nghe.

"Chẳng trách anh Nhàn tốt thế, nhiệt tình giúp đỡ người khác, hóa ra là từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như vậy." Đường Quả nói.

Lâm Nhàn vừa nghe thì không vui nữa. Anh vội nói, "Thực ra không phải vậy đâu, tôi cũng không phải tùy tiện giúp người khác."

"Ồ, thế vì sao anh Nhàn lại muốn giúp em vậy?"

Lâm Nhàn sững lại, sao anh lại giúp cô ư?

Do cô đẹp ư? Anh chỉ là muốn giúp nên mới bằng lòng giúp cô? Nói vậy có phải không hay lắm không? Dù sao thì trong lòng anh cực kỳ muốn giúp cô, còn về lý do thì tạm thời anh vẫn chưa hiểu rõ.

"Vì tôi từng xem video em đánh đàn trước kia", Lâm Nhàn nhanh chóng tìm cho mình một lý do, "Phát hiện thiên phú của em rất tốt, không muốn thấy em cứ vậy mà dừng lại."

"Thế nên đây là lý do anh giúp em?"

"Sư phụ từng kể với tôi, trên thế giới này, thiên tài rất nỗ lực nhưng lại gặp chuyện bất trắc khiến người ta tiếc nuối nhất. Bản nhạc mà em đàn ra rất tuyệt vời, hẳn là nên tồn tại tiếp."

Đường Quả cười khẽ, "Anh Nhàn, anh từng nghe câu chuyện về Thương Trọng Vĩnh* chưa? Đã rất nhiều năm rồi em không chạm vào đàn dương cầm, không được tập luyện vào độ tuổi tốt nhất thì không có cách nào đạt đến độ cao mà giáo viên từng nói đến nữa. Giờ đây tay còn chưa hồi phục lại trạng thái tốt nhất, mắt thì không thấy, có thể kết quả sẽ làm anh thất vọng."

*Thương Trọng Vĩnh (伤仲永) là 1 tác phẩm nghị luận của Vương An Thạch (1021-1086) - nhà kinh tế, chính trị, nhà văn, nhà thơ lỗi lạc thời Bắc Tống (960–1127). Bài văn này kể về câu chuyện của một cậu bé thần đồng tên là Thương Trọng Vĩnh đến từ Tấn Tây (nay là huyện Tấn Tây, tỉnh Giang Tây), người đã trở thành một người bình thường vì cha cậu không cho cậu học hành và bị cha cậu sử dụng như một công cụ kiếm tiền. Lấy Trọng Vĩnh làm ví dụ, bài viết cảnh báo mọi người tuyệt đối không được chỉ dựa vào tài năng và không học hỏi kiến ​​​​thức mới mà nhất định phải chú ý đến giáo dục và học tập cho con cháu, nhấn mạnh tầm quan trọng của giáo dục và việc học tập của thế hệ sau. Bài viết này ngắn gọn và sâu sắc, và lập luận chặt chẽ.

*Minh Nguyệt: Mình có tìm thấy một ý khác về ông này: Thông minh tài giỏi nhưng lười, không chịu học, cuối cùng không còn gì. Câu chuyện nhắc nhở người đời phải chăm học.

"Điều tôi muốn nói là mong loại âm luật tuyệt vời kia có thể tồn tại tiếp, chứ không phải muốn đạt đến độ cao gì. Dù không thể trở thành nghệ sĩ piano đứng đầu thế giới, nhưng em cũng có thể tiếp tục làm điều mình thích. Thích một việc, có thể làm bằng tâm trạng vui sướng, dù không có độ cao thì cũng có độ sâu và tình cảm."

"Sự vui vẻ của âm nhạc đi vào tai có thể làm người nghe vui lây."

"Anh Nhàn, em nghĩ là anh đi sai ngành rồi, không nên là tuyển thủ giới thể thao điện tử mà nên là cao tăng đắc đạo kiến thức uyên thâm."

Trong lòng Lâm Nhàn nghĩ, còn không phải à? Năm trước xém chút nữa anh đã xuất gia làm hòa thượng luôn rồi, chỉ cách cửa một bước chân.

Còn giờ thì anh rất thấy rất may mắn vì khi ấy sư phụ và người nhà đã ngăn cản, nếu không thì sao anh có thể nhìn thấy được sự phồn hoa của thành thị, cũng như gặp được cô chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net