Chương 2024-2025: Cô gái mất đi ánh sáng (81-82)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 81 (2024):

Đường Quả nghe mấy lời ấy của Lâm Nhàn thì mím môi cười, tuy không nhìn được vẻ nghiêm túc trên mắt anh nhưng cô nghe ra được sự quyết tâm và nghiêm túc trong giọng nói ấy. Cô hỏi, "Hình như anh Nhàn rất cố chấp với việc giành chiến thắng."

"Không, tôi chỉ chấp nhất với việc thắng Giang Ngôn Đông mà thôi." Lâm Nhàn điềm nhiên đáp, anh đã có thể xác nhận rằng âm thanh mà mình từng nghe thấy trong mơ chính là tiếng Đường Quả gõ gậy chỉ đường trên mặt đất, từng tiếng từng tiết truyền vào tai khiến anh không thể không đến hồng trần thế tục một chuyến.

Mục đích, chỉ vì cô.

Nếu đã biết rõ tâm ý của mình, Giang Ngôn Đông cũng công bố việc cả hai hủy hôn, giờ mà không lên thì còn đợi tới lúc nào. Đương nhiên, anh cảm thấy thời cơ vẫn chưa đến, từ giờ đến ngày tỏ tình thì anh cần phải xác nhận xem Đường Quả đã hoàn toàn quên Giang Ngôn Đông hay chưa.

Có lẽ anh có thể đi từ từ từng bước vào trong trái tim, trong cuộc sống của cô để dung nhập vào trong sinh mạng của cô. Thử nghiệm dần từng bước, chỉ cần cô không từ chối thì đã nói lên lang thê hữu ý, có thể bày tỏ tấm lòng rồi.

"Sao anh lại muốn thắng hắn ta đến thế?" Đường Quả hỏi thẳng.

Câu này ngược lại khiến Lâm Nhàn khá sững sờ, thắng hắn ta đương nhiên là vì muốn cho cô biết Giang Ngôn Đông thật sự không tính là gì, anh cũng rất tốt.

Năm 10 tuổi Giang Ngôn Đông bước vào giới eSports, năm nay anh mới bắt đầu, sau năm sẽ nhập đội thi đấu, nếu như thắng được hắn ta thì không phải chứng minh anh càng xuất sắc hơn hắn ta à?

Giang Ngôn Đông không quan tâm đến cô, anh muốn nói cho cô biết, dù anh có đứng ở chỗ Giang Ngôn Đông thì trong lòng anh, cô trước sau vẫn là quan trọng nhất.

Lời đã hỏi đến đây rồi, Lâm Nhàn lại ngây ra ở chỗ cũ, không biết đáp sao.

"Câu hỏi này khó lắm sao?"

"Không khó." Lâm Nhàn đáp ngay.

Đường Quả mím môi cười, "Thế sao anh Nhàn không trả lời thế?"

Hệ thống: Đương nhiên là sợ bị từ chối đó, ai bảo lúc trước cô đi theo thiết lập nhân vật của nguyên chủ, thích Giang Ngôn Đông như thế làm chi. Tên này chính là sợ đó, vậy nên chỉ đành cẩn thận từng chút vạch kế hoạch từng bước, cái gọi là vội vàng làm hỏng mọi thứ chính là như vậy.

Xem ý của ký chủ đại đại là muốn yêu đương trước rồi.

Thật tốt.

"Bởi vì đáp án này có phần khó mở miệng." Lâm Nhàn bảo, "Trả lời xong thì tôi sợ là sau này không đến đây được nữa."

"Sao lại vậy chứ, em vẫn rất thích được anh Nhàn mát xa tay cho em nha."

Lâm Nhàn vốn đang giữ khớp ngón tay Đường Quả, đột nhiên anh nắm hết bàn tay cô trong lòng bàn tay của mình, khẽ hỏi, "Như vậy thì sao?"

Không đợi cô đáp, anh đã đổi một động tác khác, để lòng bàn tay của hai người giao nhau, mười ngón tay nắm chặt. Nếu đã hỏi đến đây thì anh cũng không thể phủ nhận, đào hố cho mình dẫn đến việc sau này tỏ tình càng khó hơn đúng chứ?

Thấy Đường Quả không lên tiếng, trong lòng anh khá căng thẳng, còn căng thẳng hơn việc tiếp xúc với các đồ mới trong thành thị nữa.

"Tiểu Quả." Rất lâu sau Lâm Nhàn vẫn không nhận được câu trả lời của cô nên không kìm được mà mở miệng. Anh không buông tay cô ra, sợ buông thì cô sẽ chạy mất.

"Anh Nhàn, ở đâu ra chuyện theo đuổi con gái mà cầm thẳng tay người ta vậy hả. Nếu không phải em biết nhân phẩm của anh thì còn tưởng anh đang sàm sỡ em đó."

Nghe giọng nói ngọt ngào của Đường Quả, Lâm Nhàn cuối cùng cũng thở phào một hơi. Anh từ từ thả tay cô ra, lần nữa mát xa khớp ngón tay cô, "Ý của Tiểu Quả là cho anh theo đuổi?"

"Vậy Tiểu Quả, em có thể làm bạn gái anh không?"

=====

Chương 82 (2025):

"Anh Nhàn trả lời câu hỏi vì sao cố chấp muốn thắng Giang Ngôn Đông khi trước đã."

Lâm Nhàn chẳng cần suy nghĩ gì, anh đáp, "Vì hắn ta không đối xử tốt với em, anh muốn đánh bại hắn ta, còn muốn để hắn ta nhìn thấy sau khi em thành bạn gái anh thì được anh nâng trong lòng bàn tay, mà hắn ta thì có hối hận cũng chẳng kịp."

Đường Quả cười phì, "Hóa ra là thế à, vậy anh Nhàn nhất định phải cố gắng đó, thực lực của hắn ta không phải dạng vừa đâu. Đấu toàn đội thì còn tốt hơn chút nhưng đấu đơn thì khác, đó hoàn toàn là thực lực của mỗi người."

"Anh sẽ chiến thắng."

"Tiểu Quả à, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?"

Đường Quả gật đầu, cười đáp, "Đồng ý."

Lúc nghe cô nói đồng ý thì trong lòng Lâm Nhàn có một loại vui sướng không nói nên lời. Sau đó anh lại nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng nắm chặt. Lần này, anh thật sự là nắm một cách đàng hoàng, quang minh chính đại.

Anh không hỏi là trong lòng cô có còn Giang Ngôn Đông không. Những ngày này anh cũng phần nào hiểu được cô. Dù là có thì cũng nhanh chóng thành không có thôi.

"Thực ra em đã sớm quên Giang Ngôn Đông rồi." Đường Quả chủ động nói ra, "Chỉ có không quan tâm một người mới sẽ hờ hững như thế, anh Nhàn thấy có phải không?"

Nghe câu này thì Lâm Nhàn càng vui hơn, anh tin lời cô nói.

Sau đó anh nhân cơ hội hỏi, "Vậy hẳn là Tiểu Quả cũng thích anh phải không?"

"Ít nhất cũng có một chút đúng không? Nếu không hề thích thì hẳn là em sẽ không đồng ý."

Đường Quả cười đáp, "Anh Nhàn, anh quả nhiên giống như Tiểu Đồng nói, là một người cực kỳ thông minh. Đúng đó, em rất thích anh, tuy rằng còn chưa nhiều nhưng vẫn là thích. Sau này có thể sẽ dần dần nhiều hơn chút."

"Vậy anh sẽ cố gắng để trong lòng em tràn đầy yêu thích với anh."

Hôm đó mẹ Trần đến thì thấy hai người cùng ngồi trước đàn dương cầm, cùng chơi nhạc. Bà không khỏi cười lên, bà biết mà, chàng trai trẻ đầu trọc này chắc chắn sẽ thành công.

Nhìn thấy hai người nam thanh nữ tú chìm đắm vào trong bản nhạc, mẹ Trần chỉ bày đồ ăn đã nấu xong lên bàn ăn, cũng không nhắc nhở. Một bản đàn cũng không kéo dài lâu, đồ ăn cũng không lạnh được.

Quả nhiên đợi đến lúc kết thúc thì Đường Quả đã ngửi được mùi thơm, bảo Lâm Nhàn đưa cô đi ăn.

Trên bàn cơm, Lâm Nhàn phát hiện mẹ Trần có để lại cho anh một tờ giấy, nói chiều hôm nay có chút việc, nhờ anh chăm sóc Đường Quả. Anh vo tờ giấy lại rồi ném vào thùng rác. Trên mặt tràn đầy niềm vui, anh đưa Đường Quả lên ghế.

"Hôm nay mẹ Trần nấu 8 món, 1 món canh..." Lâm Nhàn báo thực đơn cho Đường Quả trước, mô tả qua về màu sắc mới hỏi cô, "Vậy giờ em muốn ăn món gì trước?"

Cũng vì Lâm Nhàn ở đây nên đồ ăn mà mẹ Trần nấu không giống lúc trước, toàn bộ đều làm thành những miếng nhỏ, Đường Quả có thể gắp thẳng vào bát rồi dùng muỗng ăn. Nói cho cùng thì mắt cô không thấy, dù có bỏ đồ ăn vào bát thì cũng khó dùng đũa gắp lên đưa vào miệng, nên mới dùng cách này.

Bởi vì mẹ Trần lo trong lo ngoài hết nên Giang Ngôn Đông căn bản không phải nhọc lòng. Càng đừng nói đến việc ngồi một bên báo món ăn, mô tả màu sắc, còn hỏi cô muốn ăn gì. Dù cho hắn có ăn cơm ở nhà thì mẹ Trần cũng nấu thành hai loại, một loại cho hắn ăn, loại còn lại là những miếng rất nhỏ cho Đường Quả ăn.

Tay nghề của mẹ Trần rất tốt, dù có là miếng nhỏ cũng không ảnh hưởng đến mùi vị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net