Chương 2034-2035: Cô gái mất đi ánh sáng (91-92)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 91 (2034):

Trong thời gian này, Tống Hoài cũng sống không tốt, hôm nào cũng có người ở tin nhắn riêng, bài đăng, mạng xã hội đội chửi y.

Thậm chí, y còn vì thế mà lên hot search, còn không phải chỉ có một cái. Những cái hot search này vào lúc trước là thứ mà rất nhiều minh tinh cầu mà không được, còn y thì một cái cũng chẳng muốn lên.

Topic #Chàng trai chính trực Tống Hoài thực ra là một thằng cặn bã mồm thối#, #Tống Hoài livestream sụp đổ hình tượng# khiến y tức đến run người.

Nhưng ác nhất là bên dưới có một đống người cmt: Cực kỳ muốn cắt miệng y. Còn có người pts ảnh của y, pts miệng y thành muôn hình vạn trạng, đúng là làm y tức chết. Bức ảnh khiến y khắc sâu ấn tượng nhất là trong bức ảnh kia, y nói ra một câu chính là nhổ ra một cục shit, làm y nổi điên đến mức muốn kiện.

Nhưng toàn mạng đều lan truyền bức ảnh kia, một số lượng lớn như thế trong tình huống không phải tên thật trên mạng thì đúng là không có cách nào kiện hết mọi người, căn bản không quy kết được trách nhiệm. Thứ đồ kia chỉ hù dọa người mà thôi, dân mạng bình thường vui vẻ, vốn không sợ mấy thứ này.

Cuộc sống của Tống Hoài sắp điên mất rồi, Giang Ngôn Đông và Tiêu Linh cũng bị chửi té tát.

May là cuối cùng bên đầu tư của câu lạc bộ vẫn tương đối xem trọng năng lực của Giang Ngôn Đông, ra tay đè ép dư luận mới không nghiêm trọng như trước. Có đè cũng chỉ có đè được hot search, còn mấy người nên bị chửi thì ở nơi nào cũng chửi được.

Câu lạc bộ sợ là những ngôn từ này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ba người, vì thế thông báo bọn hắn tiến hành huấn luyện khép kín, thời gian này không được sử dụng Internet. Dù thế nào cũng phải đấu quốc tế đã, giành chiến thắng, những chuyện khác thì từ từ tính sau.

Đường Quả thì sống tương đối dễ chịu, ngày ngày có anh trai đầu trọc kề bên. Buổi sáng Lâm Nhàn phải luyện game, buổi chiều mới đến. Sau đó anh hỏi cô ở nhà một mình liệu có nhàm chán không, có muốn đến câu lạc bộ chơi không?

Đường Quả đồng ý, đợi khi cô đến câu lạc bộ thì phát hiện Lâm Nhàn đã chuẩn bị chỗ riêng cho cô, còn có một vài cuốn sách được đặt làm, toàn bộ đều dùng tay sờ, còn có một máy đọc sách điều khiển bằng giọng nói.

Càng đáng sợ hơn là không quá mấy hôm, Lâm Nhàn nói với cô là anh đã mua một cây dương cầm đặt ở câu lạc bộ.

"Sẽ không ảnh hưởng đến việc luyện game của các anh chứ?"

"Sao ảnh hưởng được? Bọn anh đều đeo tai nghe, vả lại, có âm thanh du dương từ đàn dương cầm truyền đến vốn không ảnh hưởng gì đến bọn anh, còn có thể làm nhạc nền."

Đường Quả cũng thuận miệng hỏi thôi, dẫu sao cô cũng từng luyện âm công, muốn biến âm thanh thành thứ gì là có thể biến thành thứ đó.

Sau khi mọi người không để bụng thì cô bắt đầu đàn piano ở câu lạc bộ. Nghe xong thì ai cũng thấy càng hay hơn so với tưởng tượng.

Nhất là lúc chơi games, họ nhận thấy lúc nghe được tiếng đàn của cô chầm chậm vang lên thì sự nóng nảy đã được xoa dịu bớt, giúp họ bình tĩnh lại, hết sức thần kỳ.

"A Nhàn à, bạn gái tốt thế này sao mà em tìm được thế?"

Lâm Nhàn cười đáp, "Có lẽ là vận may khá tốt, lần đầu tiên đi xem Giang Ngôn Đông thi đấu thì bọn em ngồi kế nhau."

"Sau đó thì đủ loại trùng hợp, lần nào cũng ngồi sát nhau hết." Lâm Đồng chen vào, "Thật đúng là không ngờ, anh Nhàn là một con sói, vẫn luôn chờ thời cơ mà hành động nha."

Lâm Nhàn ngượng ngùng, "Ban đầu có nghĩ nhiều vậy đâu, chỉ là muốn giúp cô ấy mà thôi."

Lâm Nhàn là người thế nào thì họ vẫn hiểu rõ. Nói mấy lời này chẳng qua là trêu chọc mà thôi.

"Thật là đáng tiếc." Đây là tiếng lòng của mọi người trong câu lạc bộ, dù mắt cô đã không nhìn thấy thì vẫn đàn hay như lúc trước, đáng tiếc một thiên tài như vậy mãi mãi không có cách nào đứng trên sân khấu biểu diễn âm điệu tuyệt vời như vậy.

=====

Chương 92 (2035):

Lâm Nhàn nhìn Đường Quả đang ngồi trước đàn, cô dường như đang chìm đắm vào sự đẹp đẽ của giai điệu, vào khoảnh khắc ấy anh có một loại thôi thúc.

Cực kỳ muốn nhìn thấy dáng vẻ ngồi trên sân khấu tỏa ra ánh hào quang của cô.

Ai nói không tham gia thi đấu được thì không thể đứng trên sân khấu chứ?

"Thi đấu quốc tế lần này có phải có Lâm Thị chúng ta tài trợ không?" Lâm Nhàn bỗng hỏi.

Lâm Lôi gật đầu, "Có đó, từ khi mấy anh em ta bước vào giới eSports, dù mấy người lớn trong nhà nói mặc kệ chúng ta lăn lộn, nhưng lúc cần giữ thể diện cho chúng ta thì vẫn có. Dù chúng ta chưa một lần tham gia thi đấu quốc tế, nhưng vẫn phải cho chúng ta mặt mũi."

Nói không chừng một ngày nào đó, đội tham gia thi đấu chính là mấy anh em của Lâm Thị họ thì sao?

Hơn nữa hạng mục thi đấu quốc tế này một khi thắng rồi thì chính là vinh quang cho đất nước. Loại hạng mục tài trợ cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, như thể ủng hộ cho một ngành công nghiệp mới. Đăng quảng cáo, lại có thể tăng danh tiếng, trăm lợi vô hại.

"Mọi người thấy để Tiểu Quả lên sân khấu, diễn tấu piano cho mọi người có được không?" Lâm Nhàn nói tâm sự của mình ra, "Em cảm thấy giai điệu mà cô ấy đàn ra quá đẹp đẽ, khiến người ta chìm đắm. Lúc mở màn chèn thêm một tiết mục hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến thi đấu đâu nhỉ?"

Nhóm Lâm Lôi đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu, đồng thanh nói, "Được chứ."

"A Nhàn, được đó nha, khó trách bạn gái xinh như thế mà em cũng theo đuổi được."

Kỹ năng theo đuổi con gái này bật sáng lúc nào, họ vốn không hay biết.

Lại học trang điểm, còn mua đàn cho người ta, đặt làm bản nhạc riêng, giờ còn định để cô đàn mở đầu. Là con gái thì đều không thể chạy thoát khỏi sự dịu dàng thế này đúng không?

"Chuyện này không thành vấn đề, chẳng qua em vẫn phải thương lượng với Tiểu Quả, chẳng may em ấy không muốn thì sao?"

Hệ thống: Nghĩ nhiều rồi, ký chủ đại đại nhà nó chắc chắn là bằng lòng.

[Ký chủ, anh đáng yêu nhà cô càng ngày càng có tâm rồi.] Có tâm đến mức nó không thể sinh ra lòng đố kỵ luôn, chỉ có chúc phúc, mong anh ta có thể mãi đáng yêu như vậy.

Khi Lâm Nhàn nhắc đến chuyện này với Đường Quả thì cô đồng ý ngay.

Nguyên chủ cũng từng thấy tiếc nuối vì không có cách nào quay lại sân khấu, nhưng cô ấy không hối hận. Tuy vậy, thân là một người say mê đàn dương cầm lại mãi mãi không thể đàn nữa, không thể đàn ra những giai điệu tuyệt vời thì trước sau vẫn thấy buồn lòng.

Gần đến ngày thi đấu, bên phía Lâm Thị đột nhiên nói muốn thêm một tiết mục mở màn, đến lúc tập luyện thì cô gái đàn dương cầm sẽ đến. Với loại yêu cầu nhỏ này thì đương nhiên họ sẽ không từ chối.

Đợi đến khi nhìn thấy Đường Quả thì họ đều sững ra.

Không lâu trước trên mạng ầm ĩ như vậy, họ cũng biết. Chuyện giữa Giang Ngôn Đông và Đường Quả họ cũng rõ luôn.

Trong lòng họ cũng thấy đáng tiếc cho cô gái này, cô thật sự đã mất đi quá nhiều. Nhưng trước giờ họ chưa từng nghĩ đến cô vậy mà có thể đứng trên sân khấu một lần nữa, mà còn là chơi đàn piano.

Diễn tập kết thúc, bất ngờ đến nỗi làm họ vừa lòng. Họ còn thương lượng với Đường Quả, có bản nhạc nào sôi nổi hơn không, Đường Quả đương nhiên là đã có chuẩn bị.

Cô đàn cho họ nghe liền mấy bản, cuối cùng thậm chí còn có ca khúc chủ đề của trò chơi này. Họ nghe đến phấn kích không thôi, lần mở màn này chắc hẳn sẽ đặc sắc lắm đây.

Quả giống như dự đoán của họ, vào lễ khai mạc hôm thi đấu quốc tế, sân khấu được bao quanh bởi một làn khói. Đường Quả mặc một chiếc đầm liền thân màu trắng, ngồi trước cây đàn dương cầm.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net