Chương 2038-2039: Cô gái mất đi ánh sáng (95-96)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 95 (2038):

Thời gian kế tiếp, dân mạng không có chú ý đến lần thi đấu quốc tế đợt này như thế nữa. Nhưng mỗi lần mở màn trận đấu thì đều do Đường Quả diễn tấu khúc mở màn.

Mọi người cũng thông qua chuyện này mà biết được thân phận của Lâm Nhàn. Đây là do bà trẻ của Lâm Thị chống lưng cho họ đó, còn dễ nghe như vậy, đến mức mà sau này cháy vé rất nhanh. Mọi người giành vé không đơn giản chỉ vì để xem thi đấu, mà là muốn cảm nhân một chút cảm giác được làm một kẻ gato ở khoảng cách gần là thế nào.

Trong thời gian này, bố mẹ của Lâm Nhàn cũng đã gặp Đường Quả. Là Lâm Nhàn hỏi cô có muốn gặp mặt không. Tất nhiên là Đường Quả vui vẻ đi gặp rồi, cô và Lâm Nhàn qua lại mấy tháng rồi mà nhà họ Lâm không ngăn cản, có thể thấy là họ không phản đối.

Sao mà cô biết được là vợ chồng nhà họ Lâm vui mừng còn chẳng kịp, đương nhiên cũng từng điều tra về cô. Lúc biết được bố mẹ cô rất bận rộn, là nhân viên nghiên cứu cống hiến cho đất nước, mà cô cũng từng là một cô gái vô cùng giỏi giang, đương nhiên là giờ còn xuất sắc hơn nữa.

Giờ cây vạn tuế nhà họ nở hoa rồi, không làm thầy tu nữa, biết thả thính con gái nữa, họ đương nhiên là vô cùng ưa thích rồi.

Còn đôi mắt, đó không phải là vấn đề. Họ còn định là sau này đầu tư nhiều chút về phương diện y học, nói không chừng khoa học công nghệ tương lai phát triển có thể chữa khỏi mắt cho cô bé này thì sao? Dù chữa không khỏi thì cũng ngăn được sự yêu thích của họ với cô bé này.

Nhớ một bản nhạc không khó, nhưng nhớ 10 bản hoặc hơn thế thì không chắc. Trong thời gian này, mỗi lần Đường Quả đều đàn một bản nhạc khác nhau, có lúc còn chơi nhiều đợt liên tiếp. Thậm chí còn có người đến mời cô tham gia diễn xuất, đủ loại tiết mục.

Cô không có hứng thú tham gia mấy chương trình thực tế kia, chẳng qua một vài lần diễn mở màn hoặc kết thúc cỡ lớn chút thì cô vẫn không từ chối.

Lần nào Lâm Nhàn cũng đi cùng cô, thi đấu quốc tế đợt này cũng sắp kết thúc rồi. Đội giành chiến thắng vẫn là đội của Giang Ngôn Đông, tuy rằng lần này là chiến thắng sít sao.

Cũng không phải là xảy ra vấn đề gì, mà là những đội của các nước khác cũng rất xuất sắc. May là bọn hắn không mắc lỗi, nếu không thì e là lần này sẽ thua mất.

Mọi người cũng đã bàn tán đủ rồi, gato cũng đã đủ về tình yêu ngọt ngào giữa Lâm Nhàn và Đường Quả, quay đầu lại lôi ba người Giang Ngôn Đông, Tiêu Linh, Tống Hoài ra thảo luận.

Đương nhiên lần này người bị chửi nhiều nhất chính là, Giang Ngôn Đông.

Đã giành được chiến thắng, kết quả còn bị chửi, hẳn là cũng chỉ có mình Giang Ngôn Đông mới làm được.

"Cho các em nghỉ phép, đi chơi cho thoải mái, nghỉ ngơi một thời gian rồi quay về tập luyện. Chẳng qua mỗi ngày đừng quên, nên quen thì vẫn phải quen, dành ra 2 tiếng để luyện cảm giác tay, đừng để ngượng tay." Lư Hồng nói.

Sau đó câu lạc bộ khó có khi yên lặng lại, đợi các thành viên khác đi hết rồi thì Lư Hồng bị người phụ trách gọi lại.

"Lư Hồng, cậu phân tích chút cho tôi về mấy thành viên của các đội khác, chủ yếu là kiểu như người hỗ trợ đi top. Cậu tìm kỹ cho tôi, nếu như có người phù hợp thì đến lúc đó ra giá cao kéo người về."

Lư Hồng vừa nghe là đã hiểu rằng người phụ trách ghim chuyện lần trước Tống Hoài không nể mặt ông ta, làm ông ta cay cú. Rốt cuộc thì nếu không phải vì Tống Hoài thì chiến đội cũng sẽ không gặp nhiều phiền toái như vậy.

Lư Hồng gật đầu, "Được."

Nhưng anh ta vẫn đánh giá khá cao về kỹ thuật của Tống Hoài, chỉ là nhân phẩm có vấn đề.

Tiêu Linh rời khỏi câu lạc bộ thì mất tích. Cô ta đã giành được tiền thưởng, tất nhiên là đi mua những món đồ kia, cộng thêm việc tuy mượn được kha khá tiền từ những đồng đội khác nhưng mấy thứ kia đắt, cũng chẳng mua được mấy.

---

Truyện được đăng tại wa..tt~~pad pthao200620. Các bạn nhớ ghé watt__pad pthao200620 đọc để ủng hộ nhóm mình nhé. 

Cảm ơn các bạn nhiều và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~~  

=====

Chương 96 (2039):

Bên phía câu lạc bộ của Lâm Thị cũng định cho mọi người nghỉ phép để nghỉ ngơi. Bởi vì lần huấn luyện tiếp theo thì họ sẽ chào đón một thành viên mới - Lâm Nhàn.

Tuy rằng Lâm Nhàn cũng luôn huấn luyện chung, nhưng vào mùa giải trước anh là người nửa đường nhảy vào, bắt đầu từ số 0, không có cơ hội ra sân.

Những người khác phải tham gia thi đấu, thực ra thời gian tập luyện của họ khá là ít.

Đợi nghỉ phép xong thì họ sẽ bắt đầu huấn luyện chính thức, một đợt huấn luyện quay quanh Lâm Nhàn sắp bắt đầu rồi.

Lúc nghỉ, Lâm Nhàn quyết định dẫn Đường Quả đi du lịch, chỉ có hai người họ.

Lần nghỉ này Đường Quả sống khá là thư thái, vừa yêu đương với anh trai đầu trọc vừa nghe hệ thống báo cáo lại tình hình của Tiêu Linh.

Ban đầu, Tiêu Linh lấy được tiền thưởng, lại mượn được tiền từ những đồng đội khá thân thì cô ta tìm người mua lại những món đồ mà lão già họ Tiêu ăn trộm lúc trước.

Còn làm sao để biết tin tức về mấy thứ kia thì dẫu sao cô ta cũng thuộc giới của những người có kỹ năng đặc biệt, dù gì cũng có thể nghe ngóng được chút.

Lúc trước làm ầm ĩ rất nhiều mâu thuẫn, người mà Tiêu Linh có thể tìm để mượn tiền chỉ có Giang Ngôn Đông, Tống Hoài và Ôn Vân Dương.

Những người khác hẳn là sẽ không cho cô ta vay, cô ta cũng không mở miệng được.

Ba người kia quả thật đã cho mượn, Ôn Vân Dương cho cô ta mượn 3 triệu, Giang Ngôn Đông biết cô ta vì ông của mình nên cũng cho cô ta vay quá nửa số tiền mình có, tổng cộng hơn mấy chục triệu.

Lúc Đường Quả nghe được thì suýt phun ra.

Tuy rằng gia cảnh của Giang Ngôn Đông không kém, năng lực kiếm tiền cũng không tệ, dẫu sao thì thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nhận đại ngôn, chỉ là ít nhận, tiền kiếm được cũng khá nhanh.

Nhưng lúc này lại nhẹ nhàng cho một đồng đội, còn không phải là quan hệ bạn trai bạn gái mượn tiền, thậm chí không thèm viết giấy nợ, cô nghi là não hắn hư luôn rồi.

Còn về Tống Hoài, nghe Tiêu Linh nói cần giúp đỡ là vì cứu ông của cô ta. Bọn hắn đều nghĩ là liệu có phải nhà cô ta phá sản, thiếu nợ vân vân, mượn tiền để trả nợ, hoặc là Đông sơn tái khởi, vốn không nghĩ đến cô ta mượn tiền để mua mấy món tang vật kia về, giao cho quốc gia để giảm tội cho ông.

Gia cảnh của Tống Hoài cũng không kém, cộng thêm việc đánh game kiếm được nhiều tiền, nếu không phải lần trước thanh danh ô uế thì lần sau thi đấu xong chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến mời y làm người đại diện sản phẩm.

Nhưng sau cùng y vẫn cho Tiêu Linh mượn 5 triệu, đây cũng là một con số không nhỏ.

Kế đó hệ thống miêu tả cho Đường Quả là khi ấy Tống Hoài nhìn Tiêu Linh vô cùng tha thiết, nếu không phải cô ta còn bận thì cũng định hẹn cô ta đi chơi rồi, định nhân lúc nghỉ phép phát triển quan hệ. Dẫu sao thì y cũng giúp cô ta một việc lớn mà, phải không?

Tiêu Linh biến mất chưa đến 10 hôm thì đã tiêu hết tiền trong tay, mấy kẻ kia đều là những tay già đời, cô ta trả giá gấp mấy lần mới mua về lại được một ít. Số còn lại cô ta không mua nổi, bởi vì không đủ tiền.

Bất đắc dĩ, cô ta chỉ đành ngựa quen đường cũ, định trộm mấy thứ kia về. Mấy đồ kia vốn không sạch sẽ, chỉ cần cô ta giao nộp lên cho quốc gia không phải là được rồi sao?

Chỉ là bây giờ người có tiền đều thông minh rồi, đồ công nghệ cao đầy như thế, chắc chắn sẽ có đủ loại biện pháp bảo vệ.

Tiêu Linh chỉ là người có máu có thịt, lại không phải thần tiên, trước mặt đồ công nghệ cao thì lão già họ Tiêu còn phải cẩn thận từng li từng tí, huống hồ là cô ta. Vì vậy mà cô ta mạo hiểm, tốn công tốn sức đi mấy lần chẳng có một lần thành công, còn bị thương khắp người.

Có lần nọ, cô ta bị rất nhiều người truy đuổi, thương tích quá nặng. Chạy đến một chỗ nào đó thì cô ta gấp gáp gọi cho Giang Ngôn Đông. Lúc ấy Tống Hoài cũng ở đó, hai người nghe thấy cô ta gặp nguy hiểm thì không nói lời nào mà cùng chạy đi.

Chuyện phát triển đến đây, cũng sắp đến thời gian tiếp tục huấn luyện của cả hai bên rồi.

Khi sắp bắt đầu huấn luyện thì Giang Ngôn Đông và Tiêu Linh lại hot một đợt, nguyên nhân là vì có người chụp được ảnh cả hai ở cùng nhau.

Vốn mọi người cũng sắp quên rồi, lúc này không phải là tìm chửi à?

Sau khi biết được khi ấy Tống Hoài cũng có mặt thì người phụ trách câu lạc bộ đập bàn quyết định, công bố với bên ngoài Tiêu Linh và Tống Hoài là một cặp, Giang Ngôn Đông chỉ là thuận đường đi theo.

Ông ta đã hỏi rồi, lúc ấy cả ba chạy trên đường, Tiêu Linh chạy ở giữa, bên còn lại là Tống Hoài. Vậy nên quyết định này hoàn toàn không có vấn đề gì. Dẫu sao thì ông ta cũng tính đổi hai người kia rồi, hy sinh hai người kia để bảo toàn sự trong sạch cho Giang Ngôn Đông đúng là tốt không gì bằng.

[Ký chủ đại đại, chính là như thế đó.]

Đường Quả: "Ta muốn mời người phụ trách của bọn hắn ăn bữa cơm."

[Anh đầu trọc nhà cô e là sẽ không đồng ý đâu, đối phương là một tên đàn ông đó.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net