Chương 2074-2075: Nữ phụ trong truyện nam chính (21-22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 21 (2074):

Suốt chặng đường đến nơi thi đấu, Đường Quả đều đánh giá mấy cô gái có quan hệ đặc biệt với Lý Phàm.

Trên xe, Lý Phàm còn bày ra năng lực nhìn qua là không quên với mấy cô kia. Mấy chuyện hậu trường đặc sắc này đến lúc đó nói không chừng cũng sẽ được lên sóng.

Nhìn mấy cô gái kia nhìn gã bằng ánh mắt đầy vẻ sùng bái, cuối cùng Đường Quả đeo kính râm lên, định dưỡng thần. Cô và hệ thống đã quan sát kỹ, Lý Phàm thật sự không thao túng tâm lý mấy người kia, họ đều cam tâm tình nguyện đi theo gã. Nếu đã vậy thì không có chuyện của cô rồi.

"Làm gì mà phô trương thế chứ." Nhiễm Tĩnh Đan khẽ nói với Đường Quả, hai người ngồi gần nhau nên cũng tiện nói thầm với nhau, "Đúng là đổ vỡ tam quan, ngồi hưởng phúc một chồng lắm vợ*, sao gã không lên trời luôn chứ."

*Tề nhân chi phúc (齐人之福): Hưởng phúc một chồng lắm vợ

Đường Quả rất muốn nói một câu, gã thật sự lên trời được luôn đó. Đồ trong hệ thống thương thành kia của gã có thứ lấy ra được, có thứ thì không. Muốn lên trời cũng dễ, mua vài đạo cụ đặc biệt là được. Không thể không nói, đây chính là một bàn tay vàng cực kỳ tốt.

Nhiễm Tĩnh Đan không hiểu về hào quang nam chính của Lý Phàm. Nhân vật chính như gã có tác giả đứng sau điều khiển, có lẽ những nhân vật giống nguyên chủ chính là để làm nền cho nhân vật chính, làm nổi lên tác dụng của những người phụ nữ đã chọn gã nhỉ.

Chọn gã thì có thể giữ mãi thanh xuân, dung mạo tươi trẻ. Không chọn gã thì chỉ có thể sống cả đời nghèo khổ, từ từ già đi.

Người tham gia trận chung kết là mấy người đã lọt top 3 ở vòng thi đấu khu vực, nên còn phải chia làm nhiều kỳ ghi hình. Đường Quả và mấy người bạn cùng phòng ngồi dưới khán đài.

Trong trận này, cô cũng nhìn thấy Cam Anh Anh ngồi ở vị trí khách mời đặc biệt. Cô ta ăn mặc rất gợi cảm, mái tóc xoăn dài gợn sóng, môi đỏ rực như lửa, thuộc loại mà nháy mắt nhìn ống kính cũng đủ khiến người ta choáng váng. Cô cũng nhìn thấy ánh mắt Lý Phàm nhìn Cam Anh Anh không bình thường.

Một ngày nào đó, cô ở trong nhà vệ sinh thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh. Nghe kỹ thì là Cam Anh Anh và Lý Phàm đang nói chuyện với nhau, giọng cô ta nhỏ nhẹ, từng câu từng chữ đều mang theo sự quyến rũ vô hạn. Đường Quả đoán, khung cảnh giữa hai người kia lúc này e là đủ loại mập mờ. Hai người kia thông đồng với nhau lúc nào, cô không hay biết.

Trong trận chung kết, Lý Phàm tỏa ra hào quang rực rỡ, chương trình này vừa ghi hình vừa phát sóng, không lâu sau thì Lý Phàm nổi danh. Đối thủ của gã là học sinh giỏi của các trường, có chuyên gia chuyên nghiên cứu về thơ từ, cũng có vài nhân vật thuộc cấp độ giáo sư. Tóm lại, đây là một chương trình mà già trẻ lớn bé đều có thể tham gia, chỉ cần bạn yêu thích thơ là có thể đến. Nhưng dù là ai, gặp phải Lý Phàm rồi thì kết cục chỉ có một chữ: Thua!

Mãi cho đến kỳ cuối, Lý Phàm có được vô số người hâm mộ, không còn ai nghi ngờ về việc gã giành được chức vô địch, kết quả cũng như thế.

Còn Miêu Hàm thì giữa đường đã bị loại, thế nên người bạn cùng phòng như Đường Quả tất nhiên sẽ không theo đến nơi diễn ra trận đấu cuối. Nhưng cô vẫn luôn chú ý đến tin tức của Lý Phàm.

Cơ bản thì trống tiết cô sẽ đến thư viện, lần nào đến cũng chật ních người, người tên Phó Ngôn Chi kia cũng còn ở đó.

Mấy hôm Đường Quả không đến, nói thật thì Phó Ngôn Chi cũng không quen lắm, rốt cuộc thì cả thư viện này trừ cô ra thì đúng là không có ai đến ngồi cạnh anh cả. Loại cảm giác này còn có chút kỳ diệu

Thế nên đợi khi Đường Quả quay lại, anh ngẩng đầu lên hỏi một câu ngoài dự đoán, "Sao dạo này cậu không đến thư viện nữa vậy?"

Hệ thống: Không giữ giá đến thế à?

---

Truyện được đăng tại wa..tt~~pad pthao200620. Các bạn nhớ ghé watt__pad pthao200620 đọc để ủng hộ nhóm mình nhé. 

Cảm ơn các bạn nhiều và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~~  

=====

Chương 22 (2075):

Đường Quả nghe Phó Ngôn Chi nói vậy thì suýt phì cười, đúng là mất giá quá mà.

Hình như Phó Ngôn Chi cũng nhận ra là mình hỏi như vậy có phải hơi đột ngột không. Nói cho cùng hai người chỉ là ngồi chung bàn, mà cô cách anh xa lắm, còn chưa biết tên, chưa từng giới thiệu lẫn nhau nữa. Không phải bạn bè, cũng không phải bạn học, cùng lắm là bạn cùng trường thôi.

Đường Quả vô thức nhìn tai của anh, quả nhiên đỏ lên rồi. Cô cố nén cười, nói, "Lúc trước đi tham gia hội thơ với bạn cùng phòng."

"Ừm." Phó Ngôn Chi hững hờ đáp một tiếng rồi không nói gì nữa, đúng là vừa lạnh nhạt lại cao quý.

Hệ thống nghĩ ấy à, tên này sẽ nhanh chóng vứt bỏ hết mọi nguyên tắc và kiềm chế, không biết xấu hổ mà muốn ở bên cạnh ký chủ đại đại thôi.

Liên quan đến vấn đề của bản thân Phó Ngôn Chi, Đường Quả cũng không cố ý đến quá gần anh, tránh cho anh bị ảnh hưởng. Còn việc làm sao để điều trị bệnh tâm lý cho anh thì cô không hề gấp. Dẫu sao cả hai cũng xem như là nhìn quen nhau rồi, sau này sẽ có cơ hội.

Một lúc sau, Phó Ngôn Chi lên tiếng, "Cậu không tham gia à?"

Phó Ngôn Chi đang cầm điện thoại, lúc này hệ thống mới nói với Đường Quả là lúc nãy anh thế mà tìm về chương trình hội thơ, nhìn dáng vẻ có vẻ định tìm Đường Quả trong đó. Sau khi nghe xong thì cô không biết nên nói gì.

"Tôi không có hứng thú với nó, hơn nữa trong đó còn có một người tham gia có năng lực nhìn qua là không quên."

Nhìn qua là không quên?

Phó Ngôn Chi lướt điện thoại một hồi, nhanh chóng biết được người kia là ai. Anh nhìn những bức ảnh trên mạng, ánh mắt cực kỳ vi diệu.

Xung quanh Lý Phàm toàn là mấy người phụ nữ xinh đẹp, trong đó có mấy người nhìn có vẻ rất thân mật với gã. Không phải anh nghi ngờ gã, mà cảm thấy chẳng lẽ được nhiều phái nữ vây quanh như thế mà chẳng lẽ gã không thấy cơ thể khó chịu à?

Thực ra anh không biết vì sao bản thân mình lại có phản ứng mạnh đối với người khác giới thế nữa. Lần nào có cô gái nào đến gần anh đều sẽ khiến cho anh cảm thấy lạnh cả người, sắc mặt trắng bệch, thậm chí sẽ nổi những mẩn đỏ đáng sợ.

Người nhà cũng không kể với anh, nhưng anh âm thầm điều tra thì phát hiện lúc nhỏ mình có một đoạn ký ức trống rỗng. Anh hoài nghi đáp án hẳn là nằm trong phần ký ức trắng xóa kia, tất nhiên anh không bức thiết muốn biết câu trả lời đến thế. Trực giác nói với anh rằng chẳng phải chuyện tốt gì, anh cũng không quá có hứng thú nhất định phải đến gần phái nữ.

Qua lần nói chuyện ngắn gọn này, Đường Quả và Phó Ngôn Chi cũng xem như quen biết nhau.

[Ký chủ đại đại, Lý Phàm và Cam Anh Anh ở bên nhau rồi.]

Một ngày nọ, hệ thống báo với Đường Quả chuyện này, hỏi rồi mới biết là Cam Anh Anh gặp chút chuyện, bất đắc dĩ nên gọi cho Lý Phàm.

Tất nhiên, nhân vật chính là Lý Phàm gấp không chờ nổi làm anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó gã đưa Cam Anh Anh về nhà, trai đơn gái chiếc còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Rất thuận lợi, Cam Anh Anh trở thành người phụ nữ của gã.

Mà công ty kia của gã vì gã đã thu được mấy nhân tài giỏi làm ăn, cộng thêm việc lấy ra được kế hoạch kinh doanh và một số sản phẩm khoa học kỹ thuật rất tiên tiến. Thế nên công ty càng làm càng lớn, đã được rất nhiều người xem trọng.

Trong thời gian này, Đường Quả chứng kiến Lý Phàm bị rất nhiều người xem thường, sau đó gã—vả mặt lại họ. Cũng có kha khá người ngấp nghé sản phẩm của công ty gã, cuối cùng trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Trừ Cam Anh Anh, số phụ nữ bên cạnh Lý Phàm vẫn luôn tăng lên.

=====

Minh Nguyệt: Cố mà giữ giá nghe anh, chứ sau này hông còn miếng liêm sỉ nào luôn á ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net