Chương 2080-2081: Nữ phụ trong truyện nam chính (27-28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 27 (2080):

Dạo này Đường Quả hơi bận. Lý Phàm đã bắt đầu vì vài chuyện nhỏ mà vả mặt đủ loại người qua đường, không làm nhà đó phá sản thì chính là cấm sóng người ta. Thế nên cô bận hẳn, bận thu mấy người đó về rồi cho họ một số tiền để họ Đông sơn tái khởi, đến lúc thì lại bảo họ quay về.

Trong thời gian này, cô cũng vừa cứu vớt được một đôi vợ chồng định nhảy lầu từ tầng 18 xuống. Cũng chỉ vì chút chuyện mà Lý Phàm làm công ty của họ phá sản, vì trả nợ, họ đã bán hết toàn bộ của cải dưới danh nghĩa của mình, đến ngôi nhà để ở cũng chẳng có. Thành quả cố gắng hơn 20 năm cứ vậy mà mất, họ nhất thời nghĩ không thông nên mới nắm tay nhau lên sân thượng, dự định chết là hết.

Sau đó được Đường Quả cứu, thấy bản lĩnh của cả hai không tệ nên cô đã cho họ một số tiền lớn, để họ bắt đầu lại lần nữa.

Cô không mảy may lo lắng những người này không gượng dậy nổi, có thể trèo đến ngày hôm nay thì ai mà không có chút tài năng và thủ đoạn chứ.

Cô còn nhặt được một người mà công ty thì bị làm cho phá sản, của cải bị thu mua, bị người thân tín và bạn gái phản bội, thiếu chút nữa tức chết. Lúc cô đi gặp người kia thì người đó đang nằm trong bệnh viện, hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, có thể nói là sống không còn gì luyến tiếc.

Vào lúc tuyệt vọng nhìn thấy ánh rạng đông, là ai cũng sẽ liều mạng nắm lấy cọng rơm cứu mạng này.

Những người mà cô chọn đều thuộc kiểu mà cô thấy có năng lực vươn lên lần nữa, nhân phẩm không tệ, chỉ là vô tình vì chút chuyện nhỏ mà chọc giận Lý Phàm. Hoặc là vì những người phụ nữ của gã nên mới bị liên lụy vào, cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Lý Phàm vì làm màu trước mặt những người phụ nữ của mình, tóm lại chính là muốn khiến người ta đi vào bước đường cùng.

Đợi Đường Quả rảnh rang hơn thì đã qua kha khá thời gian, lúc đến thư viện lại thì Phó Ngôn Chi vẫn ngồi ở chỗ kia.

Sự rầm rộ của hội thơ đã đi qua, ngày đông nên thư viện không có mấy người. Đường Quả vẫn chọn ngồi ở chỗ gần Phó Ngôn Chi, cũng cách khá xa như cũ. Anh như thể đã quen, cũng chẳng hỏi cô tại sao không ngồi chỗ khác.

Lúc cô ngồi xuống anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nhìn rất lâu, "Gần đây cậu đi đâu vậy?" Giọng điệu này mơ hồ mang theo chút ấm ức, Đường Quả cho là cô nghe lầm rồi. Cái vẻ mặt lạnh tanh kia của anh thì sao có thể vì dạo này cô không đến mà tủi thân chứ?

"Có chút việc bận phải làm."

"Bận làm gì thế?" Phó Ngôn Chi hỏi, anh suýt nữa đã hỏi là vì sao phải bận đi gặp mấy tên phá sản thất nghiệp kia? Anh sớm đã điều tra thân phận của Lý Phàm rồi, mà những người bị gã hại kia anh cũng biết. Hiển nhiên anh cũng biết cô bận đi gặp mấy người kia luôn.

Anh sẽ không thừa nhận là mình lén điều tra cô, anh chỉ là cho người đi tìm hiểu về những người bị Lý Phàm làm cho phá sản thôi. Sở dĩ không hỏi thẳng là vì anh thoáng cảm thấy không ổn. Nếu như bị cô hiểu nhầm thành anh cố ý điều tra cô thì càng không hay. Còn vì sao mà không tốt thì tóm lại chính là không tốt.

"Dạo này có mấy người bạn gặp khó khăn, giúp họ một tay."

Ánh mắt của Phó Ngôn Chi hơi biến đổi, rõ ràng đều không quen sao mà tính là bạn được? Đưa nhiều tiền như thế chỉ vẻn vẹn là giúp họ một tay sao?

Anh còn nhận được tin là mấy người kia cầm một khoản tiền lớn đến nhiều đất nước mở công ty, phất lên như diều gặp gió.

Anh nghi ngờ là cô đang làm từ thiện!!

"Là vậy hả?" Phó Ngôn Chi nhàn nhạt đáp một câu, có thể là nhận ra ánh mắt của mình quá rõ ràng nên anh cúi mặt nhìn xuống sách.

Đường Quả có chút không hiểu làm sao, nhưng cô không để ý, định đọc sách một lúc.

Đại khái mấy phút sau thì Phó Ngôn Chi lại đẩy một cuốn sổ đến trước mặt cô, lật đến một trang rồi viết lên đó, "Lý Phàm không đơn giản, kẻ này rất kỳ quái."

---

Truyện được đăng tại wa..tt~~pad pthao200620. Các bạn nhớ ghé watt__pad pthao200620 đọc để ủng hộ nhóm mình nhé. 

Cảm ơn các bạn nhiều và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~~  

=====

Chương 28 (2081):


Nhìn thấy câu này, Đường Quả mím môi cười khẽ.

Hệ thống: [Ký chủ đại đại, anh đáng yêu nhà cô lợi hại lắm đó, có cần tôi đi điều tra thông tin về người ta không?]

"Không cần đâu, sau này ta tự hỏi anh ấy."

Hệ thống: Ách, còn chưa thân thiết đã muốn cho nó ăn cơm chóa rồi hở?

Đường Quả cũng viết một câu lên sổ: Sao cậu biết, gã có chỗ nào kỳ lạ?

Sau khi đọc xong thì Phó Ngôn Chi đáp lại: Tôi từng điều tra, kẻ này điểm nào cũng bất thường, tôi tin là đã có không ít người nghi ngờ gã rồi. Chỉ là mọi người đều không nắm chắc, không biết trong tay gã có con át chủ bài ghê gớm nào.

Lúc đẩy cuốn sổ qua thì kỳ thực trong lòng Phó Ngôn Chi có chút ảo não, vì sao anh lại chia sẻ bí mật này với cô chứ? Thật quái lạ.

Từ khi biết được công ty khoa học kỹ thuật kia, còn có những kế hoạch kinh doanh kỳ diệu cùng với những sản phẩm vượt qua thời đại này là của Lý Phàm, tuy rằng chỉ vẻn vẹn là đồ dân dụng nhưng vẫn khiến cho anh dành nhiều chú ý. Lý Phàm làm việc kiêu căng, phàm là gặp phải người không hợp thì kết cục đều sẽ không quá tốt đẹp. Sau đó anh lại điều tra được những điều mà gã đã trải qua từ nhỏ đến lớn, càng xác định rằng lúc này không thể lấy cứng đối cùng Lý Phàm, kẻ này quái gở cực.

Không làm rõ được trong tay gã có con át chủ bài nào nên anh bảo những người làm việc cho mình an phận chút. Tài sản chủ yếu của nhà họ Phó anh không ở trong nước, vốn có kế hoạch chuyển trọng tâm về nước nhưng cũng vì sự xuất hiện của Lý Phàm mà phải gác lại. Bởi vì có nhân tố không xác định này, anh không dám đem toàn bộ tài sản của cả gia tộc ra đánh cược.

Nhất là trong thời gian này, thông qua sự quan sát của mình thì anh càng ngày càng thấy gã bất thường. Rất nhiều lần, rõ ràng đối phương càng có bối cảnh hơn Lý Phàm, mọi phương diện đều mạnh hơn gã, cuối cùng lại thua một cách khó hiểu, còn rất thảm.

Vốn là một học sinh cấp 3 bình thường bị người ta bắt nạt, đột nhiên thay đổi hẳn. Sau khi thay đổi thì đi mua vé số, sau đó trúng thưởng. Vốn chỉ có thành tích thường thường, sau khi xảy ra sự thay đổi thì lần nào cũng thi được thứ nhất. Thi đại học cũng thế, kết quả điều tra được là năm cuối Lý Phàm không hề nghiêm túc học hành.

Thế nên, vì cớ gì mà gã trở nên mạnh mẽ đến thế? Không học mà có thể thi tốt vậy? Thiên tài cũng chả làm nổi, trừ phi lộ đề thi, học thuộc đáp án.

Quá kỳ quặc.

Giờ cũng có không ít người đang quan sát Lý Phàm. Người biết được đôi chút thì sớm tránh đi mũi nhọn của gã. Cũng chỉ có mấy người không hiểu tình hình mới chọn cứng đối cứng với gã, cuối cùng rơi đài.

Lúc Đường Quả đẩy sổ đến trước mặt anh, Phó Ngôn Chi mới hồi thần lại. Anh nhìn thấy trên trang giấy viết: Cậu đã tra ra được cái gì chưa?

Phó Ngôn Chi: Chưa, không tra ra được gì hết, vậy nên mới càng lạ.

Đường Quả: Tôi biết đó, cậu tin không?

Đọc xong thì Phó Ngôn Chi hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên đánh giá Đường Quả. Chỉ thấy cô cười trong trẻo, nụ cười đó như thể có thể khiến con người chìm đắm. Trong nháy mắt, tim anh đập liên hồi, giống như không còn là của anh nữa.

Anh nhanh chóng cúi đầu, cầm bút viết: Tin, vậy cậu có thể nói cho tôi biết chuyện là thế nào không?

Đường Quả: Sao tôi phải nói với cậu?

Phó Ngôn Chi suy nghĩ một hồi rồi đáp: Kẻ này rất nguy hiểm, Đường Thị và công ty của gã đều ở thành phố này, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lan đến tập đoàn Đường Thị của cậu.

Đường Quả: Cậu thấy tôi giàu không?

Phó Ngôn Chi: Cực kỳ giàu có.

Đường Quả: Thế thì cậu cảm thấy tôi sẽ để ý một cái Đường Thị ư?

Phó Ngôn Chi sững lại, đáp: Thế cậu sẽ để mặc cho gã chèn ép à?

Lúc Đường Quả nhìn thấy thì bật cười, trả lời: Đương nhiên là không

Phó Ngôn Chi: Thế cậu kể với tôi, sau này nếu Đường Thị gặp chuyện thì tôi có thể giúp cậu đánh gã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net