Chương 2129 - 2130: Ác Ma Thiên Sứ (3-4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Dịch: Minh Nguyệt


Chương 3 (2129):

Không biết đã qua mất bao lâu, Sử Quân mới từ từ tỉnh dậy từ sau cú đánh đến ngất xỉu của Đường Quả. Gã chỉ cảm thấy sau gáy khá đau, đầu còn khá mơ hồ. Bỗng nhớ ra điều gì đó, gã cũng tỉnh táo hơn mấy phần, có vẻ là tỉnh rượu rồi.

Nhớ đến hai bé gái xinh xắn đáng yêu kia, trái tim gã lại thấy rạo rực. Nếu gã nhớ không lầm thì lúc trước bé gái lớn hơn đã đánh ngất gã. Thực lòng mà nói thì cô bé gần bảy tuổi đó xinh hơn hẳn, tuổi cũng vừa đẹp. Lại nghĩ đến việc mình vậy mà bị một bé gái đánh cho ngất đi thì sắc mặt gã cực kỳ khó coi.

Giờ gã sống rất thoải mái, bố mẹ mất sớm, để lại cho gã một căn nhà nhỏ theo kiến trúc phương Tây. Sau này chỗ đó bị thu hồi để xây cao ốc, gã số hên trở thành một kẻ có nhà bị giải tỏa, nhận được khoản bồi thường kếch xù còn lấy được thêm mấy căn nhà nữa. Gã sống nhờ vào việc cho thuê nhà, ngày nào cũng đi uống rượu với người ta từ sáng sớm đến tối mới về nhà.

À phải rồi, gã còn có một bà vợ, bởi vì trong tay gã nắm giữ số tiền lớn nên dù gã ở bên ngoài ăn chơi thì vợ gã cũng chẳng dám nói gì. Chủ yếu là vì gã ra ngoài chỉ đánh bài, uống ít rượu, tuy rằng tính tình khó ưa nhưng cũng sẽ không giống như mấy người đàn ông khác, đi đến mấy chỗ kia. Vì thế nên vợ gã chịu thương chịu khó ở nhà, không quản gì đến gã.

Thực ra thì trừ bản thân gã ra thì chẳng ai hay rằng gã không đến mấy chỗ kia chỉ là vì gã không có hứng thú với mấy chỗ đó mà thôi. Nói chính xác thì gã chẳng có hứng thú gì với mấy người phụ nữ trường thành cả. Gã chỉ thích mấy cô bé tươi non hơn năm tuổi, dưới mười tuổi thôi.

Vợ gã cứ tưởng mỗi tối gã đóng cửa ở trong thư phòng xem phim người lớn, trên thực tế thứ gã xem còn kích thích hơn nhiều, bởi vì nhân vật chính đều là kiểu bé gái mà gã thích. Chỉ là trong thực tại thì gã không dám làm thế mà thôi.

Hôm nay tiết trời khá tệ, có phần âm u, gã bất ngờ phát hiện có hai cô bé đi ngang qua. Cũng vì uống rượu vào to gan hơn, gã cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế, một tay xách một người đưa vào trong công xưởng bỏ hoang.

Sau đó...sau đó gã còn chưa kịp làm gì, à không, gã có sờ lên mặt bé gái xinh xắn kia, đúng là loại vắt được ra nước, quả nhiên cảm giác giống y như trong phim. Không, cảm giác còn đã hơn xem phim nữa.

Càng nghĩ Sử Quân càng ngồi không yên, vì gã bị bé gái kia đánh ngất, lúc này chắc là người đã chạy rồi nhỉ?

Gã ảo não ngồi xuống, bỗng cảm thấy là lạ, gã thoắt cái ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bé gái xinh xắn đang ngồi cạnh một tấm ván gỗ vứt đi. Gã nhìn trái nhìn phải nhưng lại không thấy bé gái còn lại.

"Chú à, chú tỉnh rồi hử?"

Sử Quân không ngờ là cô bé này chẳng những không sợ mà còn hỏi gã đã tỉnh chưa. Tuy rằng cứ cảm thấy sai sai nhưng sâu trong thâm tâm thì gã luôn muốn làm một chuyện, gã đã nhịn nhiều năm lắm rồi. Chỉ cần gã bước qua ôm lấy cô bé trước mặt là đã có thể làm chuyện gã muốn. Sử Quân liếm đôi môi khô khốc, nén nhịn cơn đau sau gáy từ từ đứng dậy.

"Nếu đã tỉnh rồi thì chúng ta tiếp tục làm chuyện lúc nãy chưa làm xong đi."

"Chú tỉnh rồi thì càng thú vị hơn rồi."

"Tôi khá là thích nghe, tiếng kêu la thảm thiết đến đau xé ruột gan của loại biến thái như chú đó." Trên gương mặt xinh xắn của Đường Quả lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Trong phút chốc, Sử Quân tựa như nhìn thấy một thiên sứ nhỏ thuần khiết đến mức không chân thực. Gã hoàn toàn bị mê hoặc, làm lơ lời cô nói, trong đầu chỉ toàn là đợi lát nữa phải xem dáng vẻ khóc đến thảm thiết trước mặt mình của cô bé này.

"Chú chuẩn bị xong chưa đó, vậy thì bắt đầu nha?"

Sử Quân hưng phấn gật đầu, bắt đầu đi, gã cũng không chờ nổi nữa rồi.

=====

Chương 4 (2130):

Trong một công xưởng bỏ hoang vọng ra tiếng kêu la thảm thiết, vừa nghe đã biết kẻ thét lên đau khổ chừng nào.

Nếu như có người nghe được thì chắc chắn sẽ thấy sởn cả gai ốc, lại cực kỳ tò mò xem bên trong rốt cuộc đã xảy ra một màn cực kỳ bi thảm đến cỡ nào.

[Ký chủ, không có ai đi qua đây hết.]

Hai mươi phút sau, hệ thống vừa xem xét hoàn cảnh xung quanh vừa báo cáo lại với Đường Quả. Nó liếc nhìn Sử Quân một cái thì không khỏi run cầm cập, quả nhiên là gậy ông đập lưng ông, ký chủ đại đại đúng là một người nói được thì làm được.

Tầm mắt của Sử Quân đã mơ hồ, gã đau đớn nằm trên đất, ngước nhìn cô bé cười đến vui vẻ đứng trước mặt mình. Vào giây phút này, gã đã không còn thấy nụ cười của cô bé đó trong sáng như của thiên sứ nữa.

Thiên sứ quái gì chứ! Nó rõ ràng chính là một ác ma đến từ địa ngục, là ác ma có thể giam cầm tính mạng của con người.

"Chú à, tiếng kêu la thê thảm của chú hay lắm luôn. Có vui không?"

Đầu ngón tay của Sử Quân đã chẳng nhúc nhích được nữa, nếu được thì gã thật sự muốn nhảy lên mà tát một cái, vui hả? Bất kỳ ai phải chịu sự hành hạ thế này đều không thể vui vẻ được.

Đau!

Loại đau đớn giống như muốn nứt ra ấy khiến gã muốn hôn mê. Chỉ cần gã còn sống, gã chắc chắn sẽ không để con ranh này sống yên.

"Tuyệt vọng sao?" Giọng nói ngọt ngào của cô bé vang lên, như có như không, lại mang theo mấy phần lạnh lẽo và vui sướng khi người gặp họa, "Không biết giờ ông có tuyệt vọng không, tôi chỉ biết sau này ông sẽ rất vô vọng đó."

Sử Quân gắng sức banh mắt ra, gã chỉ cảm nhận được một chỗ nào đó đau đớn, sau đó đau đến mức tê dại.

Gã thề, chỉ cần gã còn sống thì sớm muộn gì cũng sẽ khiến con ranh này phải nếm trải những đau khổ mà gã phải chịu.

"Tôi phải đi đây."

Sử Quân đã chẳng thể căng mắt nổi nữa, chỉ nghe được giọng nói của Đường Quả văng vẳng truyền đến bên tai, "Tôi đã giúp ông gọi điện thoại cầu cứu rồi, chắc là họ sẽ đến nhanh thôi. Yên tâm đi, ông sẽ không chết, lúc tôi ra tay tôi rất chú ý đó."

"Tôi rất thích chơi với chú, nhưng chưa từng nghĩ đến việc chơi đến mất mạng. Phải nói là lúc nãy chú biểu hiện tốt lắm, tôi rất hài lòng."

Biến thái!

Vào khoảnh khắc mất đi ý thức, Sử Quân vừa lúc nhìn thấy Đường Quả cất găng tay trắng vào túi, quay người rời đi.

Ác ma, đó chính là một ác ma!!! Đây chính là ý nghĩ cuối cùng trước lúc Sử Quân hôn mê.

[Ký chủ, tôi đã quét qua rồi, một cọng tóc cũng không để lại.] Dưới sự quan sát tỉ mỉ của hệ thống, dù là một mảnh da đầu nó cũng có thể quét ra được.

"Ừm."

Mọi vết tích liên quan đến mình và Đường Nhiễm ở trong công xưởng này đều đã được Đường Quả xử lý sạch sẽ. Cô quay người đến một chỗ khác, gọi Đường Nhiễm dậy.

Đường Nhiễm vừa tỉnh đã ôm lấy cánh tay cô, còn đưa mắt nhìn xung quanh, "Chị ơi, ông chú xấu xa đó đâu rồi?"

"Ông ta ngủ rồi."

Còn không phải là ngủ sao?

Đường Nhiễm thở phào một hơi, gấp gáp nói, "Vậy chị ơi, mình mau đi thôi, chú đó là kẻ xấu, lúc trước nhìn chú đó đáng sợ lắm."

Đường Quả gật đầu ngay, cô nắm tay em gái, nhìn thấy trên mặt Đường Nhiễm in hằn dấu tay thì lấy ra một bình thuốc bôi cho cô bé, "Đây là thuốc, bôi lên sẽ không đau nữa."

Đường Nhiễm hiển nhiên là rất tin tưởng Đường Quả, cô bé chỉ mới năm tuổi, biết Sử Quân là kẻ xấu, không hiểu những chuyện khác. Đường Quả nói bôi thuốc sẽ hết đau, thoa lên quả nhiên không thấy đau nữa, cô bé nở nụ cười vui vẻ.

"Nhiễm Nhiễm, chuyện xảy ra ngày hôm nay là bí mật của hai chị em mình, đừng nói với người khác nhé."

Đường Nhiễm nghiêng đầu, cô bé hỏi với vẻ nghi hoặc, "Cô giáo đã nói gặp kẻ xấu phải báo cảnh sát. Chị ơi, chúng ta cứ vậy mà bỏ qua cho kẻ xấu sao?"

=====

Vậy là một năm nữa lại trôi qua rồi, mình xin chân thành cảm ơn những tình cảm mà các bạn đã dành cho Tác giả - Đỗ Liễu Liễu đại đại và truyện "Xuyên nhanh: Nữ phụ bình tĩnh chút"  trong  suốt thời gian qua. Đồng thời, chúng mình cũng cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành, ủng hộ và yêu thích truyện mà nhóm dịch nhé. Tuy tiến độ đăng truyện hiện nay không còn đều đặn như trước nữa nhưng mình vẫn rất vui khi biết vẫn còn có các bạn đang hóng truyện nà. Hứa là qua năm mới mình sẽ cố đăng truyện đều hơn nhen.

Sang năm Giáp Thìn, chúc các độc giả thân yêu sẽ có một năm mới bình an, vui vẻ, hạnh phúc, mọi điều suôn sẻ, gặp nhiều may mắn và đạt được những mục tiêu mà mình đã đặt ra nhaaa~~~

-Minh Nguyệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net