Tâm sự thiếu niên, dở khóc dở cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


少年心事,啼笑皆非

Tâm sự thiếu niên, dở khóc dở cười.

Quyến Tư Lượng - Kính Huyền x Đồ Lệ.

Tác giả: 忍冬之荷

Link truyện gốc: https://tianxingshirandezhujiaokong.lofter.com/post/4c82e00a_1cc4e2348

Đã nhắn tin và chờ sự cho phép từ tác giả.

__________

Sau khi thành thân, Lệ Nương luôn thích quấn lấy Kính Huyền, bảo hắn kể một chút về những trải nghiệm sống một mình cô độc trước kia.

Hằng Thủy cư chiếm diện tích cũng không tính lớn, trên dưới hai tầng làm bằng tre nhỏ, thông suốt bốn phía lộng gió, làm sao có thể đến rồi đi trong mười năm thời gian, lại làm cho nàng không phát giác được một chút hơi thở của hắn đâu.

°

Một ngày nọ, Lệ Nương lại hỏi, Kính Huyền vẫn khó xử như cũ, không biết mở miệng như thế nào. Hắn nghĩ rằng chuyện này thực sự không có gì để nói. Mười năm đó, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Hắn mang theo rất nhiều gánh nặng, tuổi còn nhỏ, cam chịu là quân cờ, thật cẩn thận cùng lạnh lùng nhìn linh hoàng thế gian chu toàn. Cũng kiềm một chút tâm sự, đứng ở một góc không người, nhìn thiếu nữ cô độc kia, lặng yên trưởng thành.

Năm tháng đem hài tử bá đạo mài thành thiếu niên hiểu chuyện với những gánh nặng, cũng đem thiếu nữ mơ màng điêu khắc thành bộ dáng sáng ngời động lòng người. Nàng đương nhiên là cực kỳ đẹp mắt, phảng phất chiếu theo sở thích của hắn, từng chút từng chút trưởng thành thành bộ dáng trong mộng của hắn. Hoặc là nói, nàng lớn lên như thế nào, tiên nữ thời thơ ấu trong suy nghĩ của hắn liền biến thành cái dạng gì. Nàng là tiểu cô nương hắn thỏa đáng để ở trong ngực, ngay cả nghĩ một chút, cũng cảm thấy hô hấp phiếm đau. Nàng rõ ràng cùng hắn gần trong gang tấc, lại giống như cách thiên sơn trọng thủy, đi rồi đi, cũng không thể đi đến trước mặt nàng. Hắn thường xuyên nhìn nàng từ xa, với nỗi nhớ nàng sâu sắc.

Tất nhiên những lời nói này, Kính Huyền đều xấu hổ không dám nói ra.

Lệ Nương thấy hắn không mở miệng, liền nổi lên tâm tư nháo hắn. Hai tay đưa tay xuống chạm vào da thịt mềm mại trên eo hắn. Nàng cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh, cả người đè lên khiến hắn không gượng dậy nổi. Thật sự là náo đến lợi hại, đuôi mắt hắn đỏ lên, một tay liền giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh của nàng, trở tay xốc nàng ngã xuống giường. Trong một tấc, thủy triều ngầm bắt đầu khơi dậy. Hắn đến gần nàng, giữa cổ áo lộn xộn mơ hồ có thể nhìn thấy làn da hơi ửng hồng.

Hắn một khi tình động, thoạt nhìn liền thập phần hung hăng, trên mặt mang theo lệ khí. Lệ Nương trong lòng thầm nghĩ không ổn, ý niệm chạy trốn vừa mới nổi lên, nụ hôn của hắn liền mang theo khí tức nóng rực tinh tế rậm rạp rơi xuống.

Năm tháng khao khát, một khi đã đến tay thì hỏa hoạn sấm sét cũng không thể nào ngăn cản được.

°

Sau khi thỏa mãn, Lệ Nương bị giày vò đến tàn nhẫn, chỉ hận không thể lập tức ngủ đến chết. Kính Huyền cũng không để cho nàng như nguyện, ở bên tai nàng, chậm rãi bắt đầu nói một ít lời lúc trước xấu hổ không dám nói ra miệng.

Lúc này Kính Huyền nói về thời điểm mười ba tuổi. Năm Lệ Nương mười ba tuổi.

Lệ nương mơ hồ nhớ lại, năm đó, nàng mới đến Hằng Thủy cư. Nửa đêm, bụng đột nhiên đau đớn không hề báo trước, nàng từ trong giấc ngủ tỉnh lại, cảm thấy hạ thân có dòng nước ấm chảy ra. Nhờ ánh đèn lồng chiếu đến, nàng nhìn thấy trên giường có một vết máu chói mắt. Sắc mặt nàng hoảng sợ trắng bệch, bàng hoàng bất lực ngồi yên hết nửa đêm, ánh sáng mặt trời đều đã lên, máu chảy vẫn không ngừng, lúc đó không khỏi bi thương, cảm thấy mình đại khái là thân mắc bệnh mãn tính, thời gian không nhiều.

Kính Huyền biết nàng luôn tự kỷ luật dậy sớm, sáng sớm hôm đó lại chậm chạp không thấy động tĩnh, liền lặng lẽ mò tới bên phòng hoa nàng ở thăm dò tình huống. Chỉ từ xa nhìn thấy một cái, liền sợ tới mức hồn phi phách tán.

Máu, làm thế nào có thể có nhiều máu như vậy.

Mặt mày nàng tiều tụy, quần áo dưới thân nhiễm máu, nước mắt như vỡ đê, lại che miệng, thật sự không để cho mình khóc thành tiếng. Phòng bên cạnh là phòng của Hằng Lão, nàng không muốn để ông lo lắng cho mình. Đặc biệt là căn bệnh này, còn làm cho người ta khó có thể mở miệng.

Kính Huyền chỉ cảm thấy trời sắp sụp đổ. Thiếu nữ hôm qua còn vui vẻ nhảy nhót, sao lại đột nhiên sinh biến cố. Lục thần vô ý thức, chân đã bất giác đi về phía phòng hoa, lại đột nhiên dừng lại ngoài cửa sổ, lý trí trở về, nhanh chóng xoay người hướng Tàng Điển các đi tới.

Tàng Điển các tàng thư vô tận, nói không chừng có thể tìm thấy nguyên nhân.

Đó là lần đầu tiên Kính Huyền ám thám Tàng Điển Các. Trong tàng thư các rộng lớn bao la, y thư có đến ngàn quyển, hắn quả thực phế đi một phen khí lực, mới biết rõ nguyên nhân trung gian. Nhưng nguyên nhân này lại làm cho hắn ngây ngốc như gà gỗ, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác hít thở không thông vô lý đến cực điểm. Sau đó chính là, từ đáy lòng mà nổi lên, cả mặt đều thiêu đến đỏ bừng.

Tâm sự thiếu niên không thể nói cho người khác, khi đó hắn cũng chỉ mới mười bốn tuổi, vóc người còn chưa cao, sống lưng đơn bạc, nhìn thế nào cũng không giống một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, trong đầu đều suy nghĩ: Cái này là cái gì, đây là cái gì, Lệ nương nhà hắn như thế nào đã trưởng thành? Hắn còn chưa kịp phát triển chiều cao a!

"A, thì ra là chàng." Lệ Nương nghe hắn nói đến y thư, buồn ngủ tản đi một chút, nhớ tới một ít chuyện trước kia, bừng tỉnh đại ngộ, "Ta liền nói quyển y thư kia như thế nào vô duyên vô cớ mở ra ở trang kia, thì ra là chàng để ở đó. ”

Ngày đó, Lệ Nương buồn bã ảm đạm ngồi trong phòng một ngày, chạng vạng mới lấy lại tinh thần đem quần áo bẩn đã thay ra đi giặt sạch. Hằng Lão đột nhiên sai nàng đến thư phòng chuyển sách, nàng chán nản đi, lại tình cờ nhìn thấy một quyển sách trên bàn làm việc. Một quyển y thư mở ra, vừa hay dừng ngay tại trang miêu tả nữ tử mâu thủy.

Từ đó, cuối cùng nàng cũng biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì. Thời điểm mâu thủy, nàng đã được coi là một đại cô nương rồi.

"Trước đó không hiểu, còn tưởng rằng nàng đột nhiên bị bệnh nặng gì đây." Kính Huyền vùi đầu vào cổ nàng, nhớ lại chuyện cũ, có chút dở khóc dở cười, "Đột nhiên nhìn thấy bộ dáng kia của nàng, đầu ta cũng không linh động, thiếu chút nữa liền hiện thân trước mặt nàng. ”

"Thật đáng tiếc." Lệ Nương lẩm bẩm nói, "Nếu chàng chậm chạp một chút, chúng ta có thể sớm gặp lại. ”

Kính Huyền siết chặt cánh tay, cảm thán nói: "Có lẽ ngày đó, một khắc kia, chính là duyên phận chưa tới."

Lệ Nương nhướng mày cười: "Trước kia có lẽ duyên phận không đủ, nhưng hiện tại, mặc cho ai cũng đừng hòng mang chàng đi từ bên cạnh ta."

Trong bóng tối có lẽ thật sự có duyên phận như vậy. Nàng từ biển cả mênh mông mà đến, nhân duyên xảo hợp trở thành con gái nuôi của Thương gia. Vào thời điểm đó, nàng nghĩ rằng nàng thật sự có thể may mắn. Nào ngờ thiên đạo mây gió bất trắc, ngôi nhà ấm áp kia trong nháy mắt tan vỡ, còn lại một mình nàng cô đơn, trong ánh mắt người dân trên đảo, gian nan sống qua ngày.

Bây giờ nghĩ lại, cho dù là đoạn năm tháng gian khổ kia, nàng cũng không thấy bất hạnh. Hằng Thủy Cư là nơi trú ẩn an toàn của nàng, mà ở nơi nàng nhìn không thấy, có Kính Huyền mười năm trầm mặc ngày ngày làm bạn. Giữa hắn và nàng có lẽ duyên phận nông cạn, nhưng hắn cố chấp ở bên nàng, kiên trì đem hồng tuyến đời này nối tiếp.

Hiện tại bụi bặm tan hết, ân oán gút mắc đều là mây khói, Kính Huyền chân thật ở bên cạnh nàng, đây đã là chuyện may mắn nhất trên đời này. Nàng ôm lấy eo Kính Huyền, gằn từng chữ nỉ non: "Ta hà đức sao có thể a, có thể gả cho chàng."

Kính Huyền cúi đầu cười, "Bằng bộ dạng xinh đẹp của nàng." Cô nương đẹp nhất trong lòng hắn đáp lại hắn, vậy nàng chính là cô nương xứng đôi với hắn nhất trên đời này.

Trời hợp làm một, trời sinh một đôi.

___________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net