Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Vịnh San nhìn thấy Từ Lộ đỏ cả vành mắt, hiểu ra sự khó chịu của cô không chỉ dừng lại trong phim, thế là đi lên phía trước, giúp cô lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt.

"Lộ Lộ, gần đây em đều nhận phim hiện đại, được nhìn thấy tạo hình thời Dân quốc của em, thực sự khiến cho hai mắt của người khác phải tỏa sáng." Văn Vịnh San thoát khỏi nhân vật, chuyển chủ đề, nói.

"Có phải em diễn không tốt không?" Từ Lộ thấy nàng không nhận xét về cảnh vừa rồi, lập tức hỏi.

Văn Vịnh San phì cười, không ngờ phản xạ có điều kiện khi quay phim của Từ Lộ lại đáng yêu như vậy. Nhưng mà cô thực sự không tự tin như vậy sao? Chẳng lẽ hô cut thì chính là do cô diễn không tốt à?

"Đủ tốt rồi." Văn Vịnh San lập tức tán dương, trả lời.

"Vậy tụi mình tiếp tục nhé?" Sau khi nói xong, Từ Lộ hơi ngóc đầu lên, dùng khớp ngón tay trỏ đè nhẹ lên hốc mắt.

Khóe miệng Văn Vịnh San cong lên, nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi, tưởng rằng một cảnh phim thì có thể bù đắp những tiếc nuối, nhưng tiếc nuối lúc đó không phải chỉ của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng, mà còn có nàng và Từ Lộ.

Loại tiếc nuối này, phải diễn như thế nào thì mới có thể bù đắp được đây?

"Tôi muốn nói chuyện riêng với Từ Lộ mấy câu. Mời các vị lão sư tạm thời chờ đợi một chút." Văn Vịnh San cũng không trả lời Từ lộ mà quay lại, vô cùng lễ phép nói với những người khác. Trợ lý nghe vậy, vội vàng ra hiệu cho những người khác xuống lầu trước, trước khi đi còn ý vị sâu xa nhìn hai người Văn Vịnh San một chút.

"Được rồi, chúng ta không diễn nữa." Văn Vịnh San đợi đến khi những người còn lại đều đã đi hết, trong phòng chỉ còn lại nàng và Từ Lộ, lúc này mới lên tiếng nhẹ nhàng nói một câu, sau đó đi đến trước chiếc ghế, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng này đã bỏ trống được một thời gian dài, phủ một lớp bụi dày rồi.

Từ Lộ nhướng mày, âm thầm khống chế cảm xúc xuất thần lúc nãy, trên mặt cố gắng thể hiện ra vẻ nhẹ nhõm.

"Được thôi, chị San, vậy tiếp theo chị muốn làm gì?" Từ Lộ cố hết sức khiến cho giọng nói của mình trở nên thoải mái, mắt không chớp nhìn Văn Vịnh San, chờ đợi sắp xếp tiếp theo của nàng.

"Hết rồi." Văn Vịnh San trả lời. Nàng thực sự không có bất cứ sắp xếp gì khác.

Lúc nãy, trong lòng nàng đột nhiên có suy nghĩ muốn ở lại trong căn phòng này, không phải để diễn, cũng không phải hoài niệm, mà là bỗng nhiên nghĩ thông suốt rồi. Lý Ninh Ngọc trong phim mãi mãi không thể cải tử hoàn sinh, còn bản thân chỉ có thể xem như là một vong hồn của Lý Ninh Ngọc, ở nơi này hồi hồn.

Dĩ nhiên Từ Lộ sẽ nghe theo, cũng không hỏi lý do, chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh văn vịnh San, chăm chú quan sát nàng.

"Em đoán xem chị lại nghĩ chuyện gì đây?" Sau một lúc lâu, cuối cùng Văn Vịnh San cũng nói chuyện.

"Không đoán ra được suy nghĩ của chị San." Từ Lộ lắc đầu. Nếu như cô có thể đoán được suy nghĩ của Văn Vịnh San thì cần gì phải ngây ngốc chờ đợi bốn năm chứ?

"Muốn hôn em." Văn Vịnh San khó có dịp nói chuyện lộ liễu như vậy. Lời này khiến cho người nghe mặt đỏ đến mang tai.

Từ Lộ khẽ giật mình. Mặt có chút phiếm hồng, chớp chớp mắt nhìn Văn Vịnh San, âm thầm suy nghĩ có phải chị San đang trêu chọc mình hay không.

"Là Lý Ninh Ngọc hôn Cố Hiểu Mộng à?" Từ Lộ hỏi.

"Hai người họ sẽ hôn nhau sao?" Văn Vịnh San hỏi ngược lại.

"Sẽ hôn, bởi vì họ yêu nhau." Từ Lộ trả lời vô cùng chắc chắn.

"Giống như chúng ta à?" Văn Vịnh San lại hỏi ngược lại một lần nữa. Nhưng lời vừa thoát ra khỏi miệng thì thân thể đã chủ động nghiêng về phía trước, nhìn đôi môi của cô, sau đó lại nhích lại gần. Lúc bắt đầu chỉ là một nụ hôn khẽ lướt qua, sau đó lại càng thêm nhiệt liệt, giống như muốn hút cạn khí tức mê người của Từ Lộ.

Từ Lộ chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác đôi tay mảnh khảnh của Văn Vịnh San đang đặt trên gương mặt mình. Nhiệt độ từ lòng bàn tay vừa đủ để hòa tan bản thân cô.

Giờ phút này, thời không đồng thời giao thoa. Hai người là chính bản thân, lại phảng phất giống như một đôi tình nhân khác.

Qua một lúc lâu, hai người mới lưu luyến không rời buông nhau ra.

Văn Vịnh San đứng lên, lướt nhìn căn phòng này một lần cuối cùng.

"Chúng ta đi thôi. Câu chuyện của nơi này cuối cùng cũng kết thúc rồi." Sau khi nhìn xong, Văn Vịnh San chậm rãi nói.

"Vẫn chưa đầu. Nếu như chúng ta thực sự giống như Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc, chị thực sự vẫn sẽ chọn kết hôn sao?" Từ Lộ nắm chặt tay Văn Vịnh San. Trong lòng cô vẫn luôn canh cánh vấn đề này.

"Nếu là Lý Ninh Ngọc, vậy thì chị sẽ không kết hôn đâu." Văn Vịnh San nghe thấy câu hỏi của cô, cười ha ha hai tiếng rồi mới trả lời.

Câu trả lời nửa đùa nửa thật như thế này khiến cho Từ Lộ bùng phát một ngọn lửa không tên, tức giận nàng không thể thành thành thật thật, cho cô một câu trả lời nghiêm túc sao?

"Em xem đó, em lại không tin rồi? Em nói xem, chị phải trả lời như thế nào thì em mới có thể tin đây?" Văn Vịnh San phát hiện Từ Lộ không thoái mái, vội vàng truy hỏi.

"Chị..." Từ Lộ lập tức không còn sức lực, giống như quả bóng hết hơi.

Ly hôn. Nhưng hai chữ này, cô nói không nên lời. Cuối cùng cô cũng hiểu, chuyện cô rối rắm không phải là bắt đầu cuộc hôn nhân của Văn Vịnh San mà là điểm kết thúc cho cuộc hôn nhân của nàng.

"Không hiểu trong đầu em suy nghĩ gì nữa. Giống như bây giờ không tốt sao?" Văn Vịnh San cúi người, đưa tay cố ý chỉ vào huyệt Thái Dương của Từ Lộ.

Từ Lộ né tránh sự đụng chạm của nàng. Cô cảm giác suy nghĩ của mình đã không thể che giấu được nữa, nhưng Văn Vịnh San lại không muốn vạch trần.

Văn Vịnh San cúi đầu hôn lên trán của Từ Lộ một cái.

"Trong cái đầu này chỉ cần nghĩ đến chị là được rồi. Những chuyện khác không cần suy nghĩ lung tung đâu."

-... .. -. -.-- .- -.

Chương cuối cùng của hôm nay. Bảo bảo mệt rồi =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net