Chương 21 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Từ Lộ cũng vượt qua nghi thức khai máy lần này. Lúc cô đang chuẩn bị rời khỏi hiện trường thì cánh tay bỗng bị Lý Thấm níu lại.

"Lộ Lộ, tối nay chúng ta liên lạc nhé." Sau khi Lý Thấm nói xong thì buông lỏng cánh tay của Từ Lộ ra. Từ Lộ sững sờ, gật đầu một cách máy móc.

Xe bảo mẫu của diễn viên đều đã lái đến khu vực phong tỏa. Từ Lộ đi đến trước chiếc xe, cửa xe liền chậm rãi mở ra.

"Chị San." Từ Lộ ngọt ngào kêu một tiếng.

Nhưng tiếng kêu này lại giống như hòn đá ném vào đại dương, không một tia gợn sóng, trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Từ Lộ vội vàng nhấc chân lên xe, nhìn thấy Văn Vịnh San ngồi ở hàng ghế cuối cùng, ống nhòm bị ném lên hàng ghế phía trước.

"Vất vả cho chị San rồi." Từ Lộ vừa nói vừa ngồi vào bên cạnh Văn Vịnh San, nắm lấy cánh tay nàng, giọng nói ngọt ngào, nũng nịu.

Văn Vịnh San chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua cô, sau đó lại quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, giống như người bên cạnh vốn dĩ không hề tồn tại.

"Chúng ta đi thôi. Hôm nay về khách sạn trước, buổi tối còn có video thảo luận nữa." Từ Lộ thấy nàng không để ý đến mình, chỉ có thể nói lịch trình của mình cho nàng nghe.

Nhưng mấy câu nói liên tiếp mà không hề đổi lại được một câu đáp lời của Văn Vịnh San. Xe khởi động, chậm rãi chạy vào nội thành.

Thượng Hải Ảnh Thị Lạc Viên nằm ở khu Tùng Giang, còn khách sạn nơi Từ Lộ ở lại nằm tại khu Phổ Đông, cách nhau cũng gần năm mươi cây số. Từ Lộ một đường nói chuyện không ngừng, nhưng Văn Vịnh San ngồi bên cạnh cô lại một câu cũng chưa từng nói.

"Chị San, đợi tối về khách sạn, em đặt tôm hùm đất chị thích ăn cho chị nhé." Từ Lộ cố gắng thả lỏng bản thân, dỗ dành Văn Vịnh San.

Nhưng chị San của cô vẫn im lặng như cũ, không hề có ý muốn phản ứng với cô.

Nhưng ngay lúc này, điện thoại không đúng lúc rung lên. Lúc Từ Lộ mở màn hình khóa thì thấy trợ lý gửi đến một album ảnh chụp của mình và Lý Thấm. So với động tác bắn tim kia thì càng là 180 độ không góc chết.

Từ Lộ nhìn điện thoại, lúng túng ho khan mấy tiếng, liếm liếm bờ môi khô khốc. Cô nhìn chiếc ống nhòm vẫn còn nằm ở hàng ghế phía trước, trong lòng hiểu ra. Thái độ của Văn Vịnh San như vậy, chắc chắn là do đang tức giận, nhưng cụ thể tại sao lại tức giận thì Từ Lộ đoán được chắc chắn có liên quan đến Lý Thấm.

"Là truyền thông kêu chụp ảnh như vậy." Từ Lộ lầm bầm, đặt điện thoại di động vào tay của Văn Vịnh San.

Văn Vịnh San nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Từ Lộ, nhận lấy điện thoại, cúi đầu mở ra xem. Từ Lộ vui mừng, nhìn thấy cuối cùng Văn Vịnh San cũng có phản ứng, muốn tiếp tục giải thích một phen, nhưng chỉ thấy nàng ngẩng đầu, hai con ngươi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng như băng.

"Bị ép kinh doanh." Từ Lộ cười khan mấy tiếng, nhưng nụ cười giả tạo này cũng không che giấu được sự ngượng ngùng ngay lúc này.

"Trở về rồi nói." Văn Vịnh San mở miệng nói câu đầu tiên, rồi lập tức quay đầu qua chỗ khác, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ Lộ ngoan ngoãn ò một tiếng, cúi đầu, chà xát góc áo của áo khoác, trong lòng bắt đầu tưởng tượng Văn Vịnh San trở về khách sạn chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Bản thân phải dỗ nàng như thế nào đây.

Cô vừa nghĩ vừa cân nhắc bộ phim này vẫn phải quay mà, cũng phải hợp tác với Lý Thấm, thì không khỏi âm thầm buồn rầu. Hóa ra chuyện nhức đầu nhất khi trong nhà có giấm tinh chính là dỗ dành người ở trước mặt.

Suốt cả đường đi đều không nói chuyện, cho đến khi trở về khách sạn. Từ Lộ đi ở phía sau Văn Vịnh San, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Giờ phút này, chỉ có cô và Văn Vịnh San. Cô không dám quay mặt lại nhìn Văn Vịnh San, chỉ im lặng đưa mặt về phía cánh cửa, rất có dáng vẻ úp mặt vô tường hối lỗi.

"Đến đây." Ngữ khí sắc bén của Văn Vịnh San truyền đến tai Từ Lộ. Cô lập tức xoay người, cúi đầu bước đến trước mặt Văn Vịnh San.

"Em có đói bụng không?" Văn Vịnh San hỏi, nhưng giọng điệu kia rơi vào tai của Từ Lộ nào giống như có ý quan tâm cô, rõ ràng chính là Văn Vịnh San đói bụng, một giây sau sẽ ăn sạch cô.

"Đói." Từ Lộ đè thấp giọng nói, trả lời.

"Chị không ăn. Em tự đặt cơm đi." Văn Vịnh San lạnh lùng dứt lời, đi vào phòng trong, ầm một tiếng, đóng cửa phòng lại, chỉ để lại một mình Từ Lộ đứng đơ tại chỗ.

Từ Lộ xem xét tình huống này, biết bây giờ nàng đang nổi nóng, không dám lỗ mãng, sau khi tiến hành hít thở sâu vài lần thì rón rén đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ vài tiếng.

"Chị San, mở cửa đi, chị San..." Từ Lộ giống như nũng nịu, lên tiếng. Sau khi kêu xong, cô dán lỗ tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên trong, nhưng bên tai hoàn toàn im ắng, không có bất cứ âm thanh gì.

Sau một lúc lâu, Từ Lộ vừa muốn tiếp tục giơ tay gõ cửa thì đã nghe thấy âm thanh vặn chốt cửa phía bên trong. Từ Lộ giật mình, vội vàng lùi về sau hai bước, đợi cửa phòng mở ra.

Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, Từ Lộ hoàn toàn không có phòng bị, chỉ thấy Văn Vịnh San đứng trong phòng giữ chặt tay cô, một phát kéo cô vào trong phòng.

"Chị..." Từ Lộ vừa kêu được một chữ, chưa kịp chuẩn bị thì thân thể đã bị Văn Vịnh San đẩy ngã lên giường, tay bị nàng mạnh mẽ khống chế. Cánh môi ướt át của nàng cũng lập tức phủ lên. Đầu lưỡi bá đạo chui vào trong khoang miệng, bắt đầu tìm kiếm.

"Tắm rửa, tắm rửa trước đã." Từ Lộ muốn trốn tránh Văn Vịnh San nhưng lại bị nàng hung hăng cản lại, không thể nhúc nhích.

Dường như Văn Vịnh San không nghe thấy lời khẩn cầu của Từ Lộ. Đôi mày thanh tú nhướng lên, hơi dùng sức kéo chiếc váy bó màu đen cô mặc hôm nay lên, chưa kéo lên bao nhiêu thì đã lộ ra đôi chân trơn nhẵn, trắng trẻo của Từ Lộ.

"Thực sự phải đi tắm." Từ Lộ cầu khẩn. Cô cảm giác giờ phút này Văn Vịnh San mang theo một chút tức giận, vốn dĩ không quan tâm cô có thoải mái, dễ chịu hay không, đành phải dùng sức muốn tránh thoát khỏi đôi tay của nàng.

"Vậy em đồng ý với chị một chuyện."

Văn Vịnh San biết Từ Lộ sẽ không cùng mình thân cận như vậy, nhưng cứ thả Từ Lộ đi như thế thì lại không cam lòng, liền mở miệng nói. Nhưng vừa nói xong, tay lại trượt vào mép váy của cô, cách một lớp quần bảo hộ, nhẹ nhàng vuốt ve.

Từ Lộ bị cô đụng chạm như vậy, lửa cháy trong lòng bị nhóm lên, nhưng bản thân đứng dưới mặt trời hơn nửa ngày, lại bị nàng trêu chọc như vậy, trên thân sớm đã mồ hôi đầm đề, không thể nào không quan tâm, để bản thân rơi vào tay nàng, thế là không ngừng ngọ ngoạy muốn ngồi lên.

"Chuyện gì cũng được. Chị thả em ra trước đi." Từ Lộ bị nàng dày dò sắp khóc rồi, nhưng sau khi nói xong, Văn Vịnh San cũng không bỏ qua như đã hứa, tay vẫn không ngừng ma sát bộ phận nhạy cảm của cô.

Bị Văn Vịnh San bắt nạt như vậy một lúc lâu, khi Từ Lộ cảm giác bản thân sắp đầu hàng thì lúc này mới phát hiện tay của nàng đã ngừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn đôi mắt híp lại của nàng, mang theo sự trêu đùa đang nhìn cô.

"Chuyện gì vậy..." Cả người Từ Lộ không còn sức, giọng nói trầm thấp hỏi.

"Sau này không cho phép bắn tim với bất cứ người nào nữa." Văn Vịnh San trề môi, khóe miệng hơi cong lên, tạo thành một nụ cười xấu xa, giống như đứa trẻ giở trò xấu thành công.

Từ Lộ thấy nàng quả nhiên vì chuyện này mà bộc phát sự cool ngầu, bật ra âm thanh phì cười. Giờ phút này, bản thân trái lại càng giống như tỷ tỷ chín chắn, chậm rãi ngồi dậy, ôm lấy Văn Vịnh San, tựa lên bờ vai của nàng.

"Chị San, hóa ra ham muốn chiến hữu của chị mạnh mẽ như vậy. Em còn tưởng là..." Từ Lộ cọ cọ, cố ý chịu thua, nói.

"Cái gì, em là người có..." Văn Vịnh San cũng học được dáng vẻ của Từ Lộ, nói được nửa câu thì im lặng không nói nữa.

Từ Lộ giơ tay nâng gương mặt của nàng lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi của nàng.

"Bạn gái." Từ Lộ bổ sung nửa câu còn lại của Văn Vịnh San, sau đó lập tức nhảy xuống giường, ngâm nga bài hát, vừa đi vừa nhảy tiến vào phòng tắm.

Văn Vịnh San nhìn tấm ga xốc xếch trên giường. Không khí còn quanh quẩn hương vị ngọt ngào, bên tai nghe thấy tiếng tắm gội vọng ra từ nhà tắm, nhớ đến dáng vẻ đáng thương bởi vì sốt ruột mà hốc mắt đỏ bừng của Từ Lộ, tâm trạng không thể kìm chế mà có chút kích động.

Cuối cùng Từ Lộ cũng hài lòng, bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Văn Vịnh San đang ngồi cạnh giường, xem điện thoại, hí hửng kêu nàng một tiếng.

"Chị San, em tắm xong rồi, chị thì sao?" Từ Lộ vừa dứt lời thì một giây sau lập tức chui vào trong chăn, sau đó ngọ ngoạy vài cái, cởi khăn tắm trên người ra.

Văn Vịnh San nhìn thấy bả vài trần trụi của cô, quay người quỳ xuống, lập tức áp lên người cô.

"Lúc chị vừa bước vào căn phòng này thì đã đi tắm xong rồi. Là do em quá ngốc, không phát hiện ra thôi." Văn Vịnh San vừa nói vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô. Đôi lông mi dài của Từ Lộ bị hơi nước làm ướt, lóe lên ánh sáng mê người.

Từ Lộ thấy nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, định xoay người giành thế chủ động. Lần này lại không thể thực hiện thành công, trái lại một lần nữa bị Văn Vịnh San khống chế cổ tay.

"Vẫn là để tỷ tỷ yêu thương em đi."

Văn Vịnh San cúi đầu hôn hên khóe môi Từ Lộ, đưa tay xốc chiếc chăn màu trắng lên.

Cảnh xuân diễm lệ lập tức xuất hiện trong tầm mắt của Văn Vịnh San. Từ Lộ vội vã muốn chụp lấy góc chăn, kéo qua chân, che kín cơ thể của mình.

"Hôm nay em phạm lỗi, phải ngoan ngoãn chịu phạt."

Vốn dĩ Văn Vịnh San không cho Từ Lộ có cơ hội. Bàn tay đang khẽ vuốt ve nơi bầu ngực của cô hơi dùng sức. Ngón tay không ngừng xoa bóp da thịt trắng như tuyết. Nàng cúi đầu, há miệng ngậm lấy một bên sung mãn khác, hơi mút vào một chút, lưu lại một vết hồng nhạt.

Một luồng cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy từ trước ngực ập đến. Từ Lộ nghiêng người muốn chạy trốn, nhưng khi cô cử động một chút thì hàm răng của Văn Vịnh San lại dùng sức, khẽ cắn một cái vào ngực của cô.

"Phải ngoan ngoãn nha." Khóe miệng của Văn Vịnh San bật ra một câu.

Từ Lộ bị đau, không dám làm trái ý của nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn, nghe lời nằm dưới thân của Văn Vịnh San, mặc cho nàng trêu đùa thân thể của mình.

Văn Vịnh San liếm mút một lúc lâu, lúc này mới hài lòng buông ra, nhìn thấy cô không ngừng thở hổn hển. Hai ngọn núi tròn trịa cao ngất hơi run rẩy. Đầu ngực bị nàng khi dễ đã căng cứng, càng lộ ra màu đỏ mê người.

Dáng vẻ mị hoặc này của cô, chỉ có bản thân thưởng thức, cũng chỉ có thể để cho bản thân thưởng thức. Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt của Văn Vịnh San càng thêm nóng bỏng, đầu ngón tay thuận theo xương quai xanh, lướt xuống bụng, ở một điểm nào đó nhấn xuống.

Văn Vịnh San hiểu rất rõ điểm mẫn cảm trên cơ thể của cô. Chỉ cần ngón tay hơi tiến vào nơi tư mật một chút thì sẽ có thể nghe thấy âm thanh rên rĩ kiều mị của Từ Lộ. Đầu ngón tay càng dùng sức, lướt xung quanh nụ hoa ướt át, cô sẽ lập tức lắc lư bờ mông, cùng bản thân nhảy múa.

"A..." Khoái cảm của Từ Lộ từng đợt kéo đến, nhíu mày, không tự chủ hơi nâng mông lên, khao khát vặn vẹo. Đôi mắt đen láy sớm đã khép chặt, từng tiếng rên khẽ cứ thê bật ra.

Tay của Văn Vịnh San sớm đã không còn chỉ du tẩu trên cánh hoa. Nàng đẩy cánh hoa ra, một ngón chậm rãi thâm dò vào sâu trong huyệt động. Trong nháy mắt ngón tay vừa tiến vào, huyệt động gắt gao ôm lấy ngón tay của nàng, đói khát, không ngừng co rút, tựa như càng muốn nhiều hơn.

Từ Lộ thấy nàng dừng lại động tác, chủ động nâng đôi chân tuyết trắng lên, ôm lấy eo của nàng, muốn động tác của nàng nhanh hơn một chút. Sự dừng lại đột ngột này khiến cho Từ Lộ bị nhấn chìm trong dục vọng.

"Em nên cầu xin chị."

Văn Vịnh San cũng không tiến hành động tác ra vào, ngón tay trái lại lại chậm rãi xoay tròn hai bên trái phải.

"Chị San... nhanh một chút..." Từ Lộ khổ sở đáng thương nhìn cái người đang ở phía trên mình, nhẹ nhàng kêu.

Dáng vẻ câu người của Từ Lộ vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt của Văn Vịnh San. Nàng đã cảm thấy hít thở có chút khó khăn, nhưng một khi nghĩ đến Từ Lộ chụp ảnh chung với người khác, cảm giác khó chịu trong lòng lại dâng lên, lại muốn bắt nạt cô lâu hơn một chút, thế là rút ngón tay thon dài ra, giơ trước mặt của cô rồi dừng lại.

"Lộ Lộ, cái này đều là của em đó." Văn Vịnh San giống như phô bày chiến lợi phẩm, lắc lư ngón tay, nói.

Từ Lộ bị nàng trêu chọc sớm đã thần trí mơ hồ, nhìn thấy ngón tay thon dài của nàng, đã động tình khó có thể kìm chế, chủ động giữ chặt lấy ngón tay của nàng, chỉ dẫn kéo xuống phía dưới cơ thể của mình.

"Tỷ tỷ, đừng quậy nữa được không?" Lần này Từ Lộ cầu xin cũng không thể xem như đạt được sự đáp lại của Văn Vịnh San nên cô chủ động nắm lấy cổ tay của nàng, cúi đầu nhìn tay của Văn Vịnh San sờ lên cơ thể của mình.

Dáng vẻ mê người này của cô cuối cũng cũng khiến cho Văn Vịnh San không thể khống chế được dục vọng nữa, giơ tay lật người của Từ Lộ lại, để cô nằm sấp trên giường, ngón tay đè vào cánh hoa, dùng sức một chút liền thuận lợi tiến vào, bắt đầu ra vào không ngừng, muốn xuyên qua cơ thể của cô, mật hoa nơi hoa huyệt cũng không ngừng chảy ra.

Cảm giác tê dại đột ngột ập đến khiến cho Từ Lộ ngửa cổ lên, tay nắm chặt ga giường, chủ động ưỡn mông lên, biến thân thành một yêu tinh tiếp nhận động tác tốc độ nhanh của nàng. Văn Vịnh San dùng sức vừa mút vừa gặm cắn phía sau lưng Từ Lộ, từng vết đỏ dần hiện lên.

Tiếng nước khiến người ra đỏ mặt và tiếng thở gấp giống như một bản nhạc đệm cho đêm xuân.

Văn Vịnh San không biết đã muốn cô bao nhiêu lần. Ngón tay rút ra đều cảm thấy tê dại, lúc này mới xem như bỏ qua cho cô, còn Từ Lộ dưới thân bởi vì cao triều quá nhiều mà khóe mắt đã mang theo những giọt lệ, mơ màng ngủ thiếp đi.

"Từ Lộ, có tắm rửa không?" Văn Vịnh San kề sát bên tai của cô, nhẹ giọng hỏi.

"Mệt quá đi mất, muốn ngủ..." Từ Lộ trách móc trả lời.

.--- .. -. -.-- .- -.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net