Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới vào nhà của Từ Lộ, bầu không khí sạch sẽ, khoan khoái lập tức xông thẳng vào mặt. Văn Vịnh San nhìn xung quanh một chút, thấy các vật dụng bài trí trong nhà đều được sắp xếp rất trật tự, không khỏi âm thầm tán thưởng Từ Lộ cũng là một người rất ngăn nắp.

"Ngôi nhà này thiếu một chút hương vị tình cảm." Văn Vịnh San đánh giá.

Khóe miệng Từ Lộ giương lên, cũng nhìn trong nhà một chút. Ngôi nhà này chính là như vậy, vài ngày không có người ở thì lập tức có cảm giác lạnh lẽo.

"Lúc có công việc thì ở trong khách sạn với nhân viên công tác." Từ Lộ giải thích một câu, sau đó tìm một đôi dép lê cô cảm thấy thoải mái nhất từ trong tủ giày, đặt trước chân Văn Vịnh San.

Tình trạng em ấy nói rất giống với mình. Văn Vịnh San trầm ngâm suy nghĩ, lại nhìn thấy sau khi Từ Lộ thay dép lê thì bắt đầu bận rộn giúp nàng rót trà, tìm đồ ăn vặt, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Chị chỉ ngồi một chút thôi là đi rồi." Văn Vịnh San vừa nói vừa thay đôi dép lê kia, đi thẳng đến phòng khách, cũng không còn khách sáo nữa, trực tiếp ngồi xuống ghế so pha, nhìn Từ Lộ đang bận rộn tối mắt tối mũi.

"Thật ra ngồi đợi một chút thì cũng phải thoải mái chứ." Từ Lộ đi ra khỏi phòng chứa quần áo. Văn Vịnh San nghe theo tiếng nói, nhìn về phía cô, thấy trên tay cô có thêm một bộ áo ngủ màu vàng, làm bằng tơ lụa, trong lòng lập tức hiểu rõ. Từ Lộ muốn bản thân thay bộ đồ đi bên ngoài ra, thong thả thoái mái nghỉ ngơi ở nhà cô.

Văn Vịnh San ngồi trên ghế so pha, lúc này mới cảm thấy đôi chân có chút mỏi nhừ, thế là gật đầu, cũng không từ chối ý tốt của Từ Lộ, đi đến nhà vệ sinh rửa tay rồi quẹo ra ngoài nhận áo ngủ Từ Lộ đưa.

Từ Lộ thấy nàng nghe lời đi thay đồ ngủ như vậy, trái tim mới thả lỏng một chút, ngây ngốc nhìn cửa phòng chứa quần áo nhẹ nhàng khép lại, trong lòng không kìm được cảm thấy vui vẻ không thôi.

Cô thay qua loa một bộ quần áo tay ngắn, trở lại phòng khách ngồi xuống, chỉ còn chờ đợi người từ trong phòng chứa quần áo đi ra.

"Bộ đồ này của em, là bộ đồ bình thường em hay mặc à?" Giọng nói của Văn Vịnh San truyền đến, sau đó nàng cũng đi ra khỏi phòng chứa quần áo.

Từ Lộ gần như hít sâu một hơi. Giờ phút này, Văn Vịnh San mặc bộ đồ ngủ bằng tơ lụa vô cùng có cảm giác lả lơi. Phía trên, ở bên trong là một chiếc yếm giả, bên dưới tuy là quần dài nhưng lại là quần ống rộng, mà phần eo và bờ mông lại ôm sát, cứ thế phô bày ra dáng người tinh tế, lả lướt.

Trên mặt nàng, không biết là do khô nóng hay là vì bộ đồ này quá mức lộ liễu, gương mặt hiện lên một vầng ửng đỏ nhàn nhạt. Chiếc cổ trắng nõn lộ ra màu hồng. Từ Lộ thấy nàng hơi chuyển động bước chân, cách bản thân ngày càng gần hơn một chút.

Giờ phút này, nàng cũng không lộ ra nụ cười hoạt bát như thường ngày mà lại hơi hé miệng, khóe môi dâng lên ý cười nhàn nhạt. Đôi mắt của nàng lóe lên nhu tình, lộ ra khí chất mê người chỉ phụ nữ mới có, nhưng thân thể xinh đẹp của nàng lại uyển chuyển như một thiếu nữ.

"Hả? Em..." Từ Lộ nhìn đến ngây dại, trong lòng lại vô cớ cảm thấy mất mát, đầu óc nhất thời không thể suy nghĩ được gì, không biết nên trả lời nàng như thế nào.

Thật ra, bộ đồ ngủ là là tư tâm của Từ Lộ, khi mua đã tưởng tượng đến lúc chị San có thể mặc vào. Bởi vì chỉ là sự kỳ vọng trong lúc nhất thời, không thể thực hiện được, cho nên bộ đồ ngủ này vẫn luôn được đặt ở nơi bí mật nhất trong phòng chứa quần áo. Bản thân càng không thể nào mặc.

Văn Vịnh San cúi đầu, lại nhìn áo ngủ trên người mình một chút, cảm giác bản thân mặc như thế này ngồi ở nhà của Từ Lộ thực sự quá kỳ lạ, định mở miệng, kêu Từ Lộ tìm một bộ đồ ngủ khác để thay, nhưng sau khi bắt gặp dáng vẻ của Từ Lộ lúc nhìn thấy mình, ánh mắt sốt ruột đó, thì lại thay đổi chủ ý, lập tức đè nén lại câu nói định thốt ra.

"Có đói bụng không? Để chị đặt thức ăn. Địa chỉ nhà của em viết như thế nào?" Văn Vịnh San cầm điện thoại lên, tìm kiếm app, nói, vừa xem điện thoại vừa đi đến bên cạnh Từ Lộ, ngồi xuống.

Lúc này, Từ Lộ mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, vội vàng vươn tay đè lại điện thoại của nàng.

"Em đặt." Trái tim của Từ Lộ bây giờ vốn dĩ không hề đặt vào thức ăn, chỉ qua loa tìm đại một nhà hàng, tùy tiện đặt tôm hùm đất và vài món ăn nóng. Sau khi đặt xong, cô lập tức đặt điện thoại xuống, quay người nhìn về phía Văn Vịnh San.

"Cũng không hỏi một chút chị muốn ăn gì à?" Văn Vịnh San bĩu môi, giả bộ oán trách, nói.

Não của Từ Lộ vẫn còn trong trạng thái chưa khởi động, vậy mà lại không thể nghe ra có phải Văn Vịnh San cố ý trêu chọc cô hay không, chỉ có thể lúng túng cười một tiếng, lại cầm điện thoại lên một lần nữa, sau khi mở khóa thì đưa đến trước mặt Văn Vịnh San.

"Vậy chị xem thử đi." Từ Lộ nói.

Văn Vịnh San cũng không nhận, trái lại còn đưa tay đẩy ra.

"Nói đùa thôi." Văn Vịnh San nói xong thì nhìn chằm chằm TV trước mặt, trầm tư một lát, nói tiếp.

"Gần đây có phim gì?" Văn Vịnh San tìm đề tài, để bầu không khí ngột ngạt này có thể thả lỏng một chút.

Từ Lộ nghiêng đầu, nhớ lại bộ phim gần đây nhất mà mình xem, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng, không nhớ ra được bất cứ điều gì. Cô âm thầm tức giận bản thân, tại sao lúc này trong đầu đều là Văn Vịnh San, không thể chứa thêm được thứ khác chứ?

"Thôi bỏ đi, thấy em gần đây bận rộn, chắc chắn cũng không có thời gian xem phim. Vậy thì coi show đi. Show của em." Văn Vịnh San thấy dáng vẻ ngẩn ngẩn ngơ ngơ của Từ Lộ suốt hôm nay, chỉ có thể không làm khó cô.

Từ Lộ như trút được gánh nặng, đứng lên đi tìm điều khiển từ xa, mở TV, sau đó lại lấy điện thoại ra, tìm video chiếu lên TV.

Ngay lúc Từ Lộ đứng dậy đi mở TV, Văn Vịnh San đã âm thầm gửi một tin nhắn cho người đại diện.

"Tạm thời hôm nay chị không bay, không cần đặt vé máy bay trước. Điện thoại hết pin rồi. Ngày mai nói cho em hành trình sắp xếp như thế nào." Sau khi Văn Vịnh San nhấn nút gửi tin nhắn đi thì trực tiếp tắt nguồn điện thoại.

.--- .. -. -.-- .- -.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net