Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bắt đầu chuẩn bị lễ phục và kiểu tóc tham gia lễ trao giải Bạch Ngọc Lan nhé... Lễ phục chọn màu trắng hay là màu sắc khác đây? Nè? San San, cậu có nghe mình nói không vậy?" Trong điện thoại, người đại diện nói.

Lúc này, Văn Vịnh San mới bừng tỉnh, khẽ ừ một tiếng.

"Mất tập trung." Người đại diện phàn nàn.

"Chọn... chọn màu tím phối thêm màu trắng đi." Ánh mắt của Văn Vịnh San không hề rời khỏi chiếc ipad trước mặt, nhưng lần này, nàng không phải xem livestream mà là đang đọc bình luận của người hâm mộ.

"Ừ, vậy để mình liên lạc với nhãn hiệu." Sau khi người đại diện nghe thấy quyết định của Văn Vịnh San thì lập tức đáp ứng.

"Sao hôm nay không livestream nhỉ?" Văn Vịnh San cất tiếng, nói. Nàng lướt từng bài đăng weibo, muốn tìm được câu trả lời trong số đó.

"San San, cậu nói gì vậy?" Người đại diện không nghe rõ lời nàng nói.

"Hả? Không có gì đâu, vậy mình cúp máy trước nhé." Sau khi Văn Vịnh San lướt xem vô số bình luận, cuối cùng khóa chặt ánh mắt lên một cái.

Cúp điện thoại, nàng nhìn xem bình luận, trong lòng nhớ đến Từ Lộ ở Quý Châu xa xôi.

"Mấy ngày nay, Quý Châu xảy ra mưa lớn, rất nhiều con đường đều bị phong tỏa, tín hiệu không tốt, chắc chắn không thể livestream rồi." Trong bình luận, lời nói giống như vậy càng lúc càng nhiều. Văn Vịnh San xem tiếp từng bình luận một, rồi lại gọi điện thoại cho Từ Lộ.

Âm thanh đối phương không ở trong khu vực phủ sóng vang lên. Trong lòng Văn Vịnh San lo lắng bất an, dự cảm không lành ngập tràn trong tâm trí.

Ba ngày liên tục, không có bất cứ tin tức gì của Từ Lộ, nhưng điều khiến Văn Vịnh San vui mừng là, mặc dù không nhận được điện thoại hay tin tức liên quan đến Từ Lộ nhưng mấy kênh truyền hình tin tức cũng không đưa tin xảy ra tai nạn.

"Em ấy chỉ là không có tín hiệu, không thể liên lạc với mình thôi." Văn Vịnh San không ngừng tự an ủi bản thân.

Nàng nhìn thời gian cách ly của mình, qua mười hai tiếng nữa thì nàng sẽ được thả ra. Văn Vịnh San suy nghĩ một chút rồi lại gọi điện thoại cho người đại diện.

"Alo, San San." Người đại diện nhận điện thoại.

"Mình chuẩn bị đặt vé máy bay đi Tân Nghĩa, có lẽ sẽ đi vài ba ngày." Văn Vịnh San không thể nào ở Thượng Hải đợi tin tức của Từ Lộ được nữa.

"Được rồi, mình giúp cậu sắp xếp lịch trình bên này." Người đại diện ngầm hiểu, cũng không hỏi nàng muốn đi làm chuyện gì.

Bản thân còn chưa kịp cúp điện thoại thì nàng đã nhìn thấy một bình luận vô cùng không đáng chú ý ở phần bình luận trên weibo. ID chỉ có chữ "người sử dụng" và một đống chữ số không có ý nghĩa. Người đó gửi bình luận, văn án trống trơn, chỉ có ba icon vẻ mặt kinh hoàng, nội dung là một hình ảnh, phía trên còn có tiêu đề.

Văn Vịnh San ma xui quỷ khiến lại nhấn mở hình ảnh, nhìn thấy hàng chữ phía trên khiến nàng xém chút nữa đã làm rơi điện thoại xuống đất.

"Đoàn đội biểu diễn nào đó vì gặp phải đường lún và đá lở mà bị mặc kẹt trên đường núi cao nguy hiểm đã hơn ba mươi hai tiếng đồng hồ. Đoàn đội bao gồm nhiều diễn viên và ca sĩ nổi tiếng. Chính quyền ở nơi đó đã triển khai công tác cứu viện, nhưng tin tức đều bị phong tỏa. Tình hình hiện trường lúc này vô cùng nguy cấp.

Dưới bình luận này, cũng có vài người trả lời, nhưng đều nói là sẽ báo cáo người này tung tin đồn nhảm.

Văn Vịnh San đọc tới đọc lui hàng chữ này. Tay đã bắt đầu run rẩy. Đầu ngón tay lạnh buốt đến đỉnh điểm. Nàng vừa run rẩy vừa gọi điện lại cho người đại diện.

"Alo, San San." Người đại diện ôn tồn trả lời.

"Mình có thể chấm dứt cách ly ngay lập tức không?" Mỗi chữ Văn Vịnh San nói ra đều mang theo sự run rẩy.

Người đại diện lập tức nghe ra giọng nói bất ổn của nàng, hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Có lẽ Lộ Lộ xảy ra chuyện rồi. Mình phải lập tức đến Tuân Nghĩa." Văn Vịnh San cảm thấy giờ phút này, lồng ngực của mình vô cùng khó chịu, chỉ có thể há miệng hít thở nặng nhọc.

"Để mình gọi điện cho trung tâm công tác phòng không phố Trường Xuân Lộ." Người đại diện nói xong thì lại trấn an cảm xúc của Văn Vịnh San một chút, để nàng bình tĩnh lại.

Văn Vịnh San đứng lên, không ngừng sải bước đi đi lại lại trong phòng, nhưng điện thoại vẫn luôn im lìm. Văn Vịnh San thực sự vô cùng sốt ruột, chỉ có thể bấm số điện thoại của khách sạn.

"Alo, xin chào, đây là khách sạn nghỉ dưỡng Áo Khải." Trong điện thoại, nhân viên lễ tân bắt máy.

"Xin chào, bây giờ người phụ trách trung tâm phòng không phố Trường Xuân Lộ có ở đó không ạ?" Mặc dù lòng của Văn Vịnh San đã nóng như lửa đốt nhưng vẫn giống như cũ, lễ phép hỏi.

"Có." Tiếp tân trả lời.

Văn Vịnh San thở phào một hơi. Sau khi người phụ trách nhận điện thoại, Văn Vịnh San vô cùng nghiêm túc báo cáo toàn bộ nguyên nhân nàng muốn kết thúc cách ly trước thời hạn cho đối phương biết.

"Quy định không cho phép." Người phụ trách vô cùng khó xử nói.

"Bây giờ là sáu giờ tối, tôi còn sáu tiếng nữa sẽ kết thúc đợt cách ly, chỉ sớm hơn sáu tiếng thôi mà." Văn Vịnh San hiểu cách làm của mình không hợp quy định, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, cố gắng tranh thủ.

"Có thể kiên nhẫn thêm sáu tiếng không? Chờ hết ngày hôm nay thì cô có thể kết thúc rồi." Người phụ trách cũng không chấp nhận lí do của Văn Vịnh San, giọng nói cũng trở nên cứng rắn.

Văn Vịnh San đành phải chấp nhận nghe theo. Xem ra kết thúc cách ly trước thời hạn là chuyện tuyệt đối không thể nào rồi. Cho dù nàng có là nhân vật công chúng đi chăng nữa thì cũng không thể nào vi phạm quy định chống dịch được.

Sáu tiếng này, trước giờ Văn Vịnh San chưa bao giờ cảm thấy gian nan như vậy. Dường như nàng đã đếm từng giây từng phút trôi qua, trong lòng thầm mong bình luận kia không phải là sự thật, chỉ là tin đồn, lại không ngừng cầu nguyện bây giờ Từ Lộ vẫn bình an vô sự.

"Onee-chan dưới ánh trăng, giống như một làn gió. Chị ấy vừa ưu nhã, lại vừa xinh đẹp như thế. Tay áo bồng bềnh..." Chuông điện thoại của Văn Vịnh San vang lên.

Nghe thấy tiếng chuông, nàng giống như bị điện giật, cuống quít nhận điện thoại.

"San San, sau khi lãnh đạo có liên quan biết tình hình của cậu thì đã cho cậu kết thúc cách ly sớm hai tiếng so với thời hạn qui định. Thông báo hủy bỏ cách li, giấy xét nghiệm, hóa đơn ăn ở, mình đều xử lý xong rồi." Người đại diện vội vội vàng vàng nói trong điện thoại.

Văn Vịnh San cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút. Bây giờ là tám giờ mười lăm phút tối. Sau khi trả lời qua loa với người đại diện, nàng dự định đổi vé máy bay, nhưng sau khi lướt xem một lúc lâu, Văn Vịnh San mở to mắt nhìn nhưng lại phát hiện sau chín giờ rưỡi tối thì không còn chuyến bay đến Quý Châu nữa.

Mũi của nàng chua xót, cảm giác bất lực mạnh mẽ ập đến. Nàng ỉu xìu buông điện thoại xuống, trong đầu trống rỗng.

"Mình nên làm gì đây?" Văn Vịnh San nhắm nghiền hai mắt, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ. Nàng cuống quýt cầm điện thoại, bấm số điện thoại của Ngô Khởi Nam.

"Hello." Giọng nói dịu dàng của Ngô Khởi Nam truyền đến.

"Tôi cần máy bay tư nhân. Đến Thượng Hải đón tôi. Chuyến bay đến Tuân Nghĩa, Quý Châu." Văn Vịnh San cắn môi nói, cố nén thanh âm nghẹn ngào, yên lặng chờ đợi Ngô Khởi Nam trả lời.

"Hừm, được chứ. Dù sao chúng ta vẫn chưa li hôn, lúc nào cô cũng có thể sử dụng, cũng không cần sự cho phép của tôi. Nhưng mà, cô đi tìm bạn gái của cô à?" Sau khi Ngô Khởi Nam sảng khoái đồng ý thì trào phúng hỏi.

Lúc này Văn Vịnh San mới bình tĩnh lại, vừa chuẩn bị hỏi anh ta cách thức liên lạc với phi cơ thì nghe thấy anh ta nói tiếp.

"Vịnh San, đơn ly hôn của cô, tôi đã nhận được. Nếu như cô đã vì bạn gái của mình như vậy thì tôi cảm thấy không cần thiết đâu. Hôn nhân của chúng ta vốn dĩ là giả. Cô cần gì phải làm lớn chuyện như vậy chứ." Ngô Khởi Nam nói.

Văn Vịnh San giật mình, không biết sao anh ta có thể biết được mối quan hệ của mình và Từ Lộ, nhưng giờ phút này, nàng không có chút tâm trạng nào để thảo luận chuyện li hôn với anh ta cả, chỉ muốn lập tức bay đến Quý Châu tìm Từ Lộ.

"Có lẽ, kết thúc hôn nhân đối với tôi và anh mà nói, đều không phải là chuyện xấu. Anh có thể trải qua cuộc sống anh thích mà không cần phải gánh lấy danh nghĩa là chồng của tôi để ứng phó với dư luận xã hội."

.--- .. -. -.-- .- -.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net