19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ⓙⓨ

"Được, dừng!" Dư Vũ Hàm ra lệnh, viên gạch thi nhau nằm xuống đất, cánh tay các học viên run rẩy, lúc giơ lên thì nằm mơ cũng muốn hạ xuống, bây giờ cuối cùng bỏ xuống được sự gấp gáp muốn xộc ra khỏi lồng ngực đó, nhưng động tác vẫn chậm rãi cẩn thận.

Học viên ngồi trên đất, Dư Vũ Hàm đi lại ở giữa họ: "Súng lục 92, loại súng có tác dụng kép, có hai loại đường kính, một loại là súng lục chiến đấu 5.8 mm, còn có một loại 9 mm thường dùng làm súng lục tự vệ của Sĩ quan chỉ huy."

Trương Trạch Vũ từng gặp súng lục 92 loại 9 mm, bố cậu có một khẩu, trước đây lúc chưa hiểu chuyện rất sợ bố là vì ông ấy có súng, khi đó chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết súng rất lợi hại, lỡ như khiến bố tức giận, một phát nổ đầu, còn chẳng có cơ hội khóc, sau này tâm lí này đã trở thành thói quen, cho dù biết bố cậu không thể nào bắn mình, nhưng nhìn thấy bố cũng sẽ cảm thấy ông ấy chỉ cần đứng đó đã rất uy nghiêm, nếu không cậu cũng không thể cứ thế nghe lời bố, bị lôi tới đây.

Dư Vũ Hàm vươn tay lấy súng từ tay một học viên xốc thử: "Đường kính 5.8, rỗng đạn nặng 760g, đầy đạn 879.2g, chiều dài 188mm, băng đạn kép, sức chứa 20 viên, loại 9mm rỗng đạn 760g, đầy đạn 943g, sức chứa 15 viên, với súng lục mà nói, súng lục 92 có hỏa lực bền khá cao, thế nên sẽ được dùng làm súng chiến đấu trên chiến trường."

"Bây giờ tôi chọn người lặp lại nội dung tôi vừa nói."

Dư Vũ Hàm vừa dứt lời, các học viên lần lượt cúi đầu, không phải họ không nghiêm túc nghe giảng, mà là sợ bản thân nhớ nhầm số liệu, lúc lặp lại cũng sẽ nói sai.

"Sao đây? Không nhớ?" Giọng của Dư Vũ Hàm kèm theo chút chế nhạo, nhưng khiến người khác cảm thấy lạnh sóng lưng trong thời tiết nóng bức này, "Thứ sẽ lấy mạng mấy cậu trên chiến trường, mà đến thông tin cơ bản của nó cũng không nhớ được?"

Ánh mắt tra hỏi của Dư Vũ Hàm cứ như kèm theo gai nhọn, khiến học viên vội vàng né tránh.

Trương Cực nhặt một viên đá dưới đất, kẹp vào giữa ngón tay ma xát nó, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng ném nhẹ, vừa hay ném lên giày của Đồng Vũ Khôn: "Số 71, cậu nói."

Đồng Vũ Khôn giật giật mi tâm, dù trí nhớ của cậu luôn rất tốt, nhớ số liệu rất chi tiết, nhưng đây là sân chơi của Dư Vũ Hàm, sau trại tù binh cậu thường né tránh anh, bây giờ lại phải đối mặt, chỉ đành cứng nhắc lặp lại một lần, người xung quanh đều hơi kinh ngạc, cho đến khi Đồng Vũ Khôn lặp lại hết rồi ngậm miệng, tiếng vỗ tay lần lượt vang lên, Đồng Vũ Khôn nhân cơ hội ngón Dư Vũ Hàm một cái, sắc mặt của anh vẫn không chút gợn sóng, ánh mắt cũng không có tán thưởng, chỉ nhàn nhạt nhìn cậu, sau khi ánh mắt đối nhau thì nhìn sang chỗ khác.

"Rất tốt, mấy cậu đã nghe thêm một lần, còn không nhớ được thì có thể cút xéo rồi." Dư Vũ Hàm quả thực chẳng hề thấp thỏm, anh biết trí nhớ của Đồng Vũ Khôn có thể gọi là nhìn rồi sẽ không quên, vì thế ban đầu chưa từng nghĩ sẽ hỏi Đồng Vũ Khôn, chỉ là Trương Cực muốn giúp anh kéo gần khoảng cách với Đồng Vũ Khôn, vừa hay chó ngáp phải ruồi gọi trúng người nhớ giỏi nhất ở đây.

Trương Cực cũng hơi ngạc nhiên, có điều không bộc lộ quá rõ rệt, hắn lại ném thêm viên đá khác: "Nào, số 91."

Lâm Tử Hào thở dài, ấp a ấp úng, mấy chỗ quên mất còn  phải để Trương Trạch Vũ nhắc nhở mới nói tiếp được, lặp lại vô cùng khó khăn, sau khi nói xong thì nằm trong lòng Trương Trạch Vũ không muốn dậy.

Trương Cực hơi bực bội, đứng dậy đi tới trước mặt Trương Trạch Vũ, kéo Lâm Tử Hào khỏi vòng tay Trương Trạch Vũ rồi nói với cậu ấy: "Chép phạt 100 lần, ngày mai đưa tôi." Lại ngồi xổm nhìn thẳng Trương Trạch Vũ: "Sao đây? Lên chiến trường cậu sẽ đỡ đạn cho cậu ta à?"

"Mới hai lần, không nhớ cũng rất bình thường." Trương Trạch Vũ nhìn thẳng hắn, không hề né tránh, "Hơn nữa, bây giờ còn chưa có chiến tranh."

"Bây giờ chưa có chiến tranh? Đúng! Chưa có, nhưng chỉ cần còi cảnh báo vang lên, mấy cậu cũng phải ra trận! Cho dù mấy cậu có hiểu hay không, có biết hay không! Bởi vì mấy cậu là quân nhân! Huấn luyện ở căn cứ đặc nhiệm Sói Hoang! Mặc trang bị của lính đặc chủng!" Trương Cực giữ lấy cằm Trương Trạch Vũ, nắm rất dùng sức, cứ như muốn bóp nát xương hàm cậu vậy, "Người bình thường không nhớ thì rất bình thường, nhưng mấy cậu không phải họ, tôi khuyên cậu hiểu rõ điều này, không phải cậu thích giúp số 91 sao? Giúp người giúp tới cùng, cậu bầu bạn với cậu ta đi, cùng chép phạt với người cô đơn lẻ loi đó đi."

Trương Cực ngày càng dùng sức, dường như nghe thấy cả tiếng xương cốt, Lâm Tử Hào sợ phát ngốc, vừa muốn nắm cổ tay Trương Cực thì hắn đã bị Trương Trạch Vũ tóm lấy trước, tia lửa còn chưa kịp nhen nhóm, Trương Trạch Vũ cũng chưa kịp dùng sức, hắn đã rút tay về như bị điện giật, đứng dậy, kinh thường nhìn xuống Trương Trạch Vũ, hừ lạnh, xoay người rời đi.

"Đậu, đồ thần kinh." Trương Trạch Vũ hung hăng liếc bóng lưng của hắn, rồi an ủi Lâm Tử Hào đang tự trách, "Không sao đâu Hào Hào, anh giúp em."

"Anh, anh trai, anh tốt với em quá." Lâm Tử Hào lau giọt nước mắt không tồn tại, "Em cũng chẳng có gì hết, hay là lấy thân báo đáp vậy."

"Được." Trương Trạch Vũ chọc chọc gò má Lâm Tử Hào, "Để bữa nào anh trai đưa em qua Thái làm phẫu thuật chuyển giới, ngoan nha."

"Sao đây hả? Một trăm lần chưa đủ à?" Dư Vũ Hàm cắt ngang màn kịch, "Còn chưa chịu thôi sao, muốn làm loạn thì cho vào đầm lầy chống đẩy hết."

Nghe thấy câu này của Dư Vũ Hàm, Đồng Vũ Khôn tái mặt, đến Lâm Tử Hào và Trương Trạch Vũ diễn kịch cũng bị Dư Vũ Hàm mắng là làm loạn, nhiều năm qua, Dư Vũ Hàm đã nghĩ cậu thế nào đây chứ? Ghê tởm? Bài trừ? Phản cảm? Cảm thấy cậu cũng đang làm loạn? Vậy trong trại tù binh Dư Vũ Hàm nói những lời như muốn đưa cậu về nhà cũng chẳng lẫn tạp chút tình cảm nào ư? Chỉ vì muốn cậu bỏ cuộc, để cậu rút lui? Trong bệnh viện né cậu cũng là vì không muốn nhìn thấy cậu sau khi cậu mới tỏ tình một lần nữa?

Đồng Vũ Khôn chốc lát thấy xấu hổ, trái tim như rơi vào biển sâu, lạnh buốt vô cùng, nước biển thấm sâu vào tim, chiếm lấy tâm thất, nhấn chìm tâm nhĩ, ép lấy nhịp tim đang đập, hòa lẫn mới máu truyền xuống khắp cơ thể, cho đến khi mỗi một mao mạch đều lạnh buốt.

"Em sao vậy?"

Đồng Vũ Khôn cảm thấy mu bàn tay lạnh giá của mình được lòng bàn tay ấm áp bao phủ, là Chu Chí Hâm đang ân cần nhìn cậu, cậu lắc lắc đầu: "Không sao."

"Trời nóng bức mà sao tay em lạnh thế?"

Đồng Vũ Khôn mím môi không nói gì, Dư Vũ Hàm đã rời khỏi sân, cho họ tự nghỉ ngơi một lát, Chu Chí Hâm vẫy vẫy tay với  Trương Trạch Vũ, Trương Trạch Vũ đẩy Lâm Tử Hào đang lăn lộn trong lòng mình ra, đi tới: "Chuyện gì vậy?"

"Em sờ thử xem." Chu Chí Hâm kéo bàn tay của Đồng Vũ Khôn qua.

"Sao lạnh vậy? Cậu có lạnh không?" Trương Trạch Vũ lại sờ trán Đồng Vũ Khôn, cũng lạnh ngắt, trên đó còn nhỏ mồ hôi, "Cậu sao thế? Tôi học tây y, không biết bắt mạch, cậu đừng hù tôi chứ."

"Bị dọa rồi hả?" Lâm Tử Hào vươn tay huơ huơ trước mặt Đồng Vũ Khôn, "Cần em gọi hồn cho anh không? Nhưng anh cũng đâu giống bị dọa sợ, trẻ con trong thôn của em bị dọa đều khóc huhu ấy."

Đồng Vũ Khôn đột nhiên bị chọc cười, tuy lông mày vẫn cau có, nhưng tốt xấu đã có phản ứng: "Hay là anh khóc cho em xem?"

Chu Chí Hâm và Trương Trạch Vũ vội đưa mắt ra hiệu Lâm Tử Hào, Lâm Tử Hào xếp chân ngồi xuống đất, nhân lúc còn nóng mà nói tiếp: "Em nói anh nghe, trẻ con trong thôn bọn em, nếu bị thứ không sạch sẽ dọa sợ thì sẽ khóc, khóc hoài luôn, người nhà sẽ tìm người gọi hồn đến, hô hào một loạt với đứa nhỏ đó, em từng được nghe rồi, nghe đến lỗ tai chai sần luôn, em nghi ngờ, đứa nhỏ đó chỉ là nghe hoài phiền quá, không muốn nghe nữa mới ngừng khóc thôi."

"Hào Hào giỏi thật đó." Lục Thần Phong xoa xoa mặt Lâm Tử Hào, "Em còn có chuyện gì thì kể hết đi."

Lâm Tử Hào giơ ngón tay lắc lắc, bày ra biểu cảm thâm sâu: "Muốn biết sau đó ra sao, xin đợi lần sau kể tiếp." Cậu lại bắt đầu tỏ vẻ phân vân, "Thực ra nếu bây giờ anh muốn nghe, cũng không phải không được."

"Hả, muốn sao đây?" Xung quanh có người cười cười phụ họa.

"Giúp em chép phạt một trăm lần, em sẽ kể tiếp cho mấy anh nghe."

"Đi chỗ khác chơi."

Lâm Tử Hào he he bật cười, khung cảnh rất náo nhiệt, trạng thái của Đồng Vũ Khôn cũng tốt hơn nhiều, đôi khi còn hùa theo anh em đang quánh Lâm Tử Hào đá đá cậu ấy vài cái, không đau không ngứa, đơn giản là náo động bầu không khí, Lâm Tử Hào nằm trên đất kêu gào.

Trong phòng hướng dẫn, Trương Cực chỉ vào màn hình giám sát, hỏi Dư Vũ Hàm mới vào cửa uống ngụm nước: "Chuyện gì thế? Mở party à?"

Dư Vũ Hàm vẫy tay: "Thời gian nghỉ ngơi, mặc họ đi, để họ làm gì làm."

"Ra tay rồi!" Trương Cực kêu một tiếng, Dư Vũ Hàm tưởng là đánh nhau rồi, vội qua nhìn màn hình, Trương Cực bổ sung, "Gác tay lên chân Đồng Vũ Khôn luôn rồi, cậu không quản à?"

"Quản gì đây?" Dư Vũ Hàm khó chịu, "Gác thì gác, tôi và Đồng Vũ Khôn..... cũng chưa đến mức có thể quản gì."

"Không có tiền đồ." Trương Cực bĩu bĩu môi, tiếp tục nhìn màn hình, hắn nhìn ra Dư Vũ Hàm có để tâm, điều này rất bình thường, dù sao chút tâm tư của Dư Vũ Hàm dành cho Đồng Vũ Khôn, mấy người họ đều hiểu rất rõ, không để tâm mới bất thường ấy, nhưng mà.....

Khi hắn thấy Lâm Tử Hào lăn lóc trong lòng Trương Trạch Vũ, cũng hơi khó chịu, cũng không thể nói hắn thích Trương Trạch Vũ chứ, hắn luôn rất bình thường ở mặt tính hướng, một trong những mục tiêu đời mình chính là sau khi giải ngũ sẽ cưới một người vợ hiền thê lương mẫu, yên ổn sống một đời.

Cảm giác này quá kì lạ, Trương Cực nhíu mày nghĩ nửa buổi cũng không ra kết quả gì.

"Hế, nói chứ." Tô Tân Hạo gác cánh tay lên lưng ghế Trương Cực, nhìn màn hình cười cười, "Tôi luôn cho rằng Lâm Tử Hào không thể trụ đến hiện giờ, không ngờ tới nha, đứa nhóc này, chậc, mới 19 tuổi nhỉ, trông có vẻ không làm gì được, nhưng nghị lực khá là mạnh."

Trương Cực tỉnh ngộ, vì Lâm Tử Hào là học viên duy nhất suốt ngày hi hi ha ha mà hắn từng dạy, so với hồi trước thì hắn càng thích người luôn nghiêm túc làm việc giống như Chu Chí Hâm hơn, vì thế lúc Lâm Tử Hào cười đùa, mới cảm thấy khó chịu, nghĩ đến đây, Trương Cực hơi bực bội, bây giờ đã thế kỷ 21 rồi, sao hắn còn nhìn mặt bắt hình dong cổ hủ thế nhỉ?

"Tuổi tác của họ đều khá nhỏ, không giống chúng ta, sắp 30 cả rồi." Tả Hàng cảm khái, "Lúc tôi mới đến cũng mới 20 tuổi, bây giờ đã 29 rồi, 9 năm rồi đó."

"Nói thế thì cậu lớn tuổi hơn Đồng Vũ Khôn khá nhiều đó." Trương Cực vỗ Dư Vũ Hàm, "Cách mấy tuổi?"

"Em ấy 21, tôi 28, cậu nghĩ cách mấy tuổi."

"Trâu già gặm cỏ non." Trương Tuấn Hào đá Dư Vũ Hàm, "Biết xấu hổ không?"

"Cmn sáng nay cậu với Tả Hàng chưa đánh đủ à còn muốn đánh một trận với tôi?"

"Đừng nhắc nữa." Trương Tuấn Hào vẫy vẫy tay, "Đánh gần 30 phút mà chẳng có thắng thua."

Sáng nay họ vật lộn 30 phút trên đệm, trên người không bị thương gì, dù sao cũng sánh vai tác chiến nhiều năm nay, họ đã quen thuộc mấy chiêu đấm đó rồi, lần nào cũng né được, sau cùng Tô Tân Hạo xem chán rồi mới kéo họ ra, đảm nhiệm vai người giảng hòa, nói một trận mới khuyên được họ.

"Có phải cũng lâu rồi tụi mình chưa luyện không?" Trương Cực quay đầu hỏi/

"Ừ, sau khi họ đến thì chưa luyện bao giờ."

"Hơn hai tuần sắp tròn ba tuần rồi." Trương Cực suy nghĩ một lát, quay người nhìn họ, "Tối nay đừng ngủ nữa, vác nặng 50 cây số, hành quân 20 cây số, chạy chướng ngại mười vòng, chống đẩy ba tiếng đồng hồ, còn không luyện thì xương cốt sẽ rỉ xét mất."

"Cực kì tán thành." Trương Tuấn Hào giơ tay, "Xương cốt của tôi ngứa ngáy lắm rồi."

Tô Tân Hạo nhìn cậu rồi nhìn đồng hồ: "Cho cậu 10 phút đi rửa xương."

"Cậu có bệnh à?"

ⓙⓨ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net