49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/mấy chương gần đây là tiến triển tình cảm của hai nhân vật chính, sắp yêu nhau rồi nên mọi người đừng bỏ ót nha/

ⓙⓨ

"Shii." Trương Cực từ giường ngồi dậy, dựa vào tường, tay ôm vùng dạ dày chậm chạp di chuyển.

Đã lâu rồi hắn chưa bị đau dạ dày, dù hồi đầu đến đây chưa từng ăn cơm đúng giờ, thậm chí có khi còn chẳng ăn nổi, hắn cũng không bị đau bụng bao giờ nên luôn cho rằng sức khỏe mình rất tốt, nhưng hôm nay, hắn vừa từ kí túc xá của Trương Trạch Vũ trở về đã bắt đầu đau râm rỉ, đến giờ càng nặng hơn, đau đến mức hắn toát cả mồ hôi.

Đau dạ dày thường khiến người ta bó tay, cứ như có một bàn tay vô hình xuất hiện trong người, nhéo vào vách thịt yếu ớt đó rồi vặn tròn, khiến ta không thể thẳng người, cũng không thể mượn tác động từ bên ngoài để khiến bàn tay đó biến mất.

Thuốc dự phòng của hắn đều dùng để trị vết thương ngoài da, iodophor cồn i-ốt Vân Nam bạch dược dầu rum chẳng thứ nào chữa được đau dạ dày cả.

Nhưng vào lúc này, chạy đến phòng y tế gọi Tề Thịnh dậy khám bệnh thì hơi mất mặt, huống hồ hắn cho rằng mình và Tề Thịnh hơi không hợp nhau vì vấn đề sức khỏe học viên vào mấy tháng trước, càng không thể nửa đêm làm phiền.

"Đậu." Trương Cực đấm vào tường, hơi mạnh tay, giờ thì tốt rồi, không chỉ đau bụng mà còn đau tay nữa, xoa xoa bàn tay, hắn suy nghĩ, chắc không phải do trà sữa hôm nay đó chứ? Nếu thật sự là vì uống nó khiến hắn đau bụng, vậy e là Trương Trạch Vũ cũng khó tránh được.

Trương Cực hơi buồn bực, gì thế không biết, hắn thấy cậu không vui, nấu trà sữa muốn dỗ người ta vui hơn, kết quả còn dỗ đau bụng luôn, hiến ân cần nhưng lại phản tác dụng, hắn còn cửa đâu mà yêu đương chứ? Còn cửa đâu mà theo đuổi người ta?

Trương Cực vác cơ thể đau đớn trải qua đêm dài, lúc về khuy còn mơ hồ nghĩ đến bây giờ liệu Trương Trạch Vũ có đau dạ dày mất ngủ giống hắn hay không, ngày nghĩ càng khó chịu, trời vừa sáng đã mở mắt, ý thức tỉnh táo hơn thường ngày, cứ như trạng thái cả đêm nay đều rất hào hứng vậy, có điều khiến hắn thấy đỡ hơn đó là dạ dày không còn đau như đêm qua nữa.

Hắn nhìn đồng hồ, mới 4 giờ 45 nhưng chẳng ngủ được nữa, dứt khoát thay đồ chạy một vòng, vì đau dạ dày nên bước chạy không như mọi hôm, chạy đến 5 giờ 25 cũng mới 9 cây số, lúc về căn cứ thì các đội viên đều đã tập hợp xong xuôi, ai cũng ngơ ngác nhìn Trương Cực vừa chạy bộ xong còn đang thở dốc.

"Nhìn tôi làm gì, nên làm gì không biết à? Khởi động 20 cây số, mau lên!"

Trương Cực vừa dứt lời, đội ngũ đã chạy đi, lúc Tả Hàng đi ngang còn dừng lại, nghi hoặc nhìn hắn: "Xảy ra chuyện gì rồi? Sáng sớm tinh mơ mà hăng hái thế?"

Trương Cực lắc lắc đầu: "Đau dạ dày, cậu đưa họ chạy trước đi, tôi đến hỏi Tề Thịnh xem."

"Cậu đừng bảo là do uống trà sữa đó."

Trương Cực ngạc nhiên, tông giọng cao hơn: "Cmn sao cậu biết thế?"

"Khụ, à...." Tả Hàng chột dạ sờ sờ mũi, cậu phải phản bội bạn cùng phòng rồi, "Trương Tuấn Hào nói với tôi đó, cậu yên tâm, tôi không thấy cậu lãng phí lá trà, tình yêu trên hết mà tình yêu trên hết mà...... tôi, tôi hiểu mà. Aiya, cậu mau đi khám xem, tôi đi huấn luyện đây."

Nói xong, Tả Hàng đã dần chạy xa, sau đó còn để lại một câu: "Chúc cậu sớm ngày khỏe lại."

Trương Cực bực mình vò tóc, chậm chạp đi về phòng y tế.

Sau khi cửa phòng y tế mở ra, Tề Thịnh rõ ràng bất ngờ: "Ai bị gì hả?"

Trương Cực đi thẳng tới, ra vẻ bình thản nói: "Tôi, đau dạ dày."

Tề Thịnh ho một tiếng, có chút hả hê, muốn giấu đi nhưng lại lộ liễu, không kiềm được ý cười ở khóe miệng.

Trương Cực dần mất kiên nhẫn, nhíu mày: "Mau lên, đừng lề mề, tôi còn không dám lãng phí thời gian của mình." Rồi nghĩ lại, Tề Thịnh là bạn tốt của Trương Trạch Vũ, hắn không thể chưa qua ải của phụ huynh đã kẹt ở bạn bè của bạn trai tương lai được, thế là bất chấp bổ sung thêm: "Làm phiền cậu rồi."

Bàn tay cầm bệnh án của Tề Thịnh khựng lại, khó tin ngẩng đầu nhìn Trương Cực: "Cậu nói gì cơ"?

"Tôi nói, làm phiền cậu." Trương Cực miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khá lễ phép.

Tề Thịnh hơi sợ hãi: "Không không không không không, không không có phiền, à, cậu đau từ khi nào thế."

"Khoảng 12 giờ tối qua." Trương Cực thành thật đáp.

"Gần đây có ăn gì không?"

"Ăn cơm bình thường, nhưng mà....." Trương Cực dần khó mở miệng.

Tề Thịnh kiên nhẫn nhìn Trương Cực theo thói quen.

"Uống rất nhiều trà sữa."

"Hả? Trà sữa? Trà sữa ở đâu ra?" Tề Thịnh vô thức hỏi, rõ ràng không nhận ra mình đã lạc đề.

"Tôi tự nấu."

"Cậu...." Tề Thịnh đang định hỏi, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt "Cậu mà hỏi thì tôi giết cậu" của Trương Cực, lời ngay miệng đã vòng chủ đề khác, "Uống bao nhiêu?"

"Rất nhiều..... vượt quá lượng của người bình thường."

Lúc này Tề Thịnh đột nhiên rất muốn hỏi Cmn cậu rảnh rỗi uống cho lắm trà sữa làm gì? Không lẽ muốn bù đắp lại số lượng không uống trong mấy năm nay à? Nhưng cậu không dám, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất nói: "Dùng lượng lớn đường sẽ kích thích bài tiết axit dạy dày , đừng ăn uống quá các thực vật nhiều đường, chất kích thích, béo mỡ, gần đây chú ý ăn uống, phải thanh đạm, có điều kiện thì ăn nhiều rau củ trái cây, thịt cá các loại, uống nhiều nước."

Tề Thịnh viết đầy lên đơn: "Tôi kê cho cậu một ít thuốc, uống nhai, một lần 2 viên, 1 ngày 3 lần.

"Ừm."

Trương Cực cầm đơn thuốc ra khỏi phòng y tế, mở hộp thuốc ra bỏ vào miệng 2 viên, nhíu mày trông rất ê chề, kết quả này vượt ngoài dự liệu của hắn, hắn không ngờ đau dạ dày lại vì uống quá nhiều trà sữa mà không phải vì trà sữa có vấn đề, có điều kết quả này khiến hắn yên tâm hơn chút, ít nhất Trương Trạch Vũ sẽ không vì trà sữa của hắn mà khó chịu, hắn vẫn thích hợp để theo đuổi người khác mà.

Đợi lúc mọi người chạy địa hình trở về, Trương Cực đang ngồi trên ván nhảy cao ở sân chướng ngại, hai chân đong đưa, thấy người tới, hắn mở loa lên hét: "Sáng nay tạm thời không tập chướng ngại, nhìn lưới sắt quen thuộc của mấy cậu."

Mọi người nhìn sang theo chỉ thị, sau đó nghe Trương Cực nói: "Bên phải bò qua, bên trái bò về, một đi một về là một vòng, mấy cậu cần bò hết 300 vòng, sau đó leo thang mây 300 vòng, A Thuận Cá Mập nối súng cao áp vào vòi nước, lâu rồi chưa xối bọn họ, ngứa tay rồi." Nói xong, Trương Cực cười cười, nụ cười khiến người ta sởn gai óc, mọi người bất giác hít một ngụm khí lạnh.

Sân chướng ngại lại văng đầy sỏi đá, nước từ súng bắn nước xối mạnh lên người họ, khiến không ai mở mắt được, cánh tay bị sỏi đá cấn đau nhức, đầu gối cũng tê rát, tuy tốt hơn trước đây nhưng vì năng lực đã cải thiện nên yêu cầu cũng cao hơn, tư thế nằm sấp càng tiêu chuẩn, tốc độ càng nhanh, con đường này sẽ không hề nhẹ nhàng, cũng sẽ không trở nên dễ dàng vì đã thông thạo, mà sẽ không ngừng vất vả vì ngày càng cải thiện.

Trương Cực đứng trên một bục đá ở bậc nhảy cao, giữ tầm nhìn tốt nhất, mọi nhất cứ nhất động bên dưới đều nằm trong đáy mắt hắn, nhưng ánh mắt lại bất giác bám theo Trương Trạch Vũ, hắn thấy động tác bò sấp hiện giờ của cậu, trong lòng cảm khái, hắn còn nhớ lúc cậu mới đến, chẳng có động tác nào tiêu chuẩn cả, nằm sấp thì càng tệ, nhưng bây giờ, có thể nói, tư thế bò sấp của cậu được tái hiện y hệt từ sách giáo khoa.

Trương Cực nghĩ, có lẽ vật tham khảo để tiến bộ của Trương Trạch Vũ luôn là chính cậu.

Trương Cực nhảy khỏi bục, nói với Tô Tân Hạo: "Cậu đi gọi Trương Trạch Vũ qua đây."

Tô Tân Hạo gật gật đầu, vừa nhấc chân muốn đi đã bị hắn gọi lại: "Thôi bỏ đi, đợi cậu ấy huấn luyện xong đã."

"......" Tô Tân Hạo trầm mặc một lát, nói: "Trương Cực, tôi khuyên cậu hãy tốt xử tốt với tôi."

Trương Cực an ủi vỗ vỗ lưng Tô Tân Hạo, không nói thêm gì, hắn thầm nghĩ, chẳng phải yêu đương là hành xác anh em ư, dù sao lúc hắn còn đi học, cũng hay bôn ba vì chuyện tình cảm của đám anh em.

Chuyện Trương Cực tìm Trương Trạch Vũ rồi phải gác sang một bên, lịch huấn luyện buổi sáng quá kín, hắn không thể tìm cậu lúc đang tập, một là không được ảnh hưởng cậu huấn luyện, hai là không được đối xử đặc biệt với Trương Trạch Vũ, dù cho Trương Trạch Vũ đã trở nên rất quan trọng với hắn thì cậu cũng là một chiến sĩ, lên chiến trường, cậu cũng chỉ là một chiến sĩ.

Cứ thế đợi đến chiều, Trương Cực mới tìm được cơ hội.

Trương Trạch Vũ đứng trên đệm mềm, nhìn Trương Cực mỉm cười đứng trước mặt cậu, hơi không biết nên nói gì, trước đây lúc huấn luyện đánh đấm đều gặp phải Trương Cực, đều sẽ bị áp chế, nhưng sau khi hắn tỏ tình với cậu thì không còn đọ sức với hắn trên sân đánh đấm nữa, cậu biết Trương Cực cố tình né cậu ra, cậu cũng biết dụng tâm của hắn, nhưng bây giờ Trương Cực đứng trước mặt cậu lần nữa, chuẩn bị đối đầu, khiến cậu không hiểu hắn đang nghĩ gì nữa.

"Trương Trạch Vũ, tôi nói trước một câu, tuy rằng gì đó, nhưng tôi sẽ không nhường đâu, dù sao đây cũng không phải trò chơi."

"Ừ." Trương Trạch Vũ không bất ngờ, bất kể là ai, trong mắt King đều nên đối xử bình đẳng.

Nhưng khi cậu bị Trương Cực đè cánh tay ấn xuống đất, nghe hắn nói: "Trà sữa ngon không?", cậu quả thực hơi dở khóc dở cười, nếu nói không ngon chắc Trương Cực sẽ không cho cậu đứng dậy quá.

"Ngon ngon ngon, huấn luyện đàng hoàng đi được không?"

"À thì, cậu uống ít thôi, nếu không dạ dày sẽ khó chịu lắm." Trương Cực buông cậu ra, đứng dậy, vươn tay về phía Trương Trạch Vũ.

Trương Trạch Vũ do dự, vẫn là nắm lấy, tay của hắn rất to, lòng bàn tay ấm nóng, có rất nhiều vết chai tích lũy từ nhiều năm huấn luyện, cọ vào tay cậu, với kinh nghiệm yêu đương trước đây của mình thì tay của Trương Cực là thứ dễ khiến người yêu có cảm giác an toàn nhất.

Trương Trạch Vũ biết bản thân đang nghĩ gì, nhưng sẽ không giống người ta, lập tức phòng bị khi biết mình đang dần thích hắn, cậu đang thầm cho phép Trương Cực bước vào nội tâm của mình, cậu không phản cảm, cũng chẳng bài trừ, thậm chí có thể nói là chờ mong, chờ mong nhìn thấy dáng vẻ sau khi mình thích hắn.

Đột nhiên, Trương Cực lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, cậu nhìn chữ trên đó, chốc lát hiểu ra sao hắn lại đứng trước mặt cậu nói cậu uống ít trà sữa thôi, cậu hỏi: "Rốt cục anh đã uống bao nhiêu trà sữa thế?"

"Ờ, cũng không bao nhiêu, thì lúc học hay uống thử." Trương Cực lúng túng gãi gãi sau gáy.

"Anh cũng không sợ trúng thực à." Trương Trạch Vũ thở dài, nói tiếp: "Sắp tới đừng ăn thực phẩm nhiều đường, thức ăn có protein cũng bớt lại, gần đây tạm dừng uống sữa ăn trứng gà gì đó đi."

"Trương Trạch Vũ, cậu đang quan tâm tôi sao?"

Trương Trạch Vũ ngây ra, nói: "50/50 thôi, có quan tâm anh, cũng có bệnh nghề nghiệp."

Trương Cực đột nhiên nở nụ cười: "Tôi sẽ nghe theo cậu hết."

"....." Trương Trạch Vũ không đáp lại, cậu chỉ cảm thấy vành tai nóng rực, hồi lâu, ừm một tiếng.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục."

Nói xong, Trương Cực bày ra tư thế, nhanh chóng đá một cước về phía đầu cậu, bị Trương Trạch Vũ lùi sau né được, hắn lại xoay ngời đá lên ngực cậu, Trương Trạch Vũ không kịp đề phòng bị Trương Cực đá lùi sau vài bước, nhưng lúc nắm đấm của hắn xông đến, Trương Trạch Vũ không đưa tay ra cản mà tóm lấy cổ tay hắn, sau đó xoay người vật Trương Cực qua vai, khoảnh khắc hắn ngã xuống đất, cậu nhấc chân tung cước, Trương Cực nhanh chóng lộn vài vòng né tránh.

"Không tồi, không giống với hồi trước nữa, trước đây chỉ biết né, không biết tận dụng thời cơ để tấn công."

Không thể không nói, Trương Trạch Vũ tiến bộ vô cùng thần tốc, bất kể là bắn tỉa hay đánh đấm, mỗi lần đều khiến hắn phải ngạc nhiên, thân là người dạy cậu những môn đó, cứ như chứng kiến hạt giống mình tận tay trồng đâm chồi nảy lộc thành thân cây cao lớn vậy, vô cùng hài lòng.

Nhưng nếu có thể lựa chọn, hắn không muốn trở thành giáo quan của Trương Trạch Vũ, mà là học viên cùng khóa với cậu, họ có thể cùng vượt qua khó khăn, hắn cũng có thể không cần kiêng dè dành hết sự quan tâm và thiên vị cho Trương Trạch Vũ, chứ không giống như bây giờ, phải suy xét đến quá nhiều thứ.

ⓙⓨ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net