72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/quên up=)))))))/

ⓙⓨ

Trương Trạch Vũ bước đi rất nhanh, Trương Cực vội lấy quà từ cốp sau rồi bám theo, nửa đường chân còn đá trúng xe người khác, khiến xe họ kêu inh ỏi, tiếng còi đột ngột này khiến Trương Trạch Vũ giật cả mình, cậu quay đầu, nhìn Trương Cực đang chạy tới: "Chuyện gì thế?"

"Bất cẩn đá trúng rồi." Trương Cực xoa xoa chân.

"Anh ngốc hả." Trương Trạch Vũ miệng thì chê nhưng vẫn khom người phủi bụi trên ống quần Trương Cực, động tác vô cùng tự nhiên, giống như đã từng làm rất nhiều lần vậy.

Trương Cực kéo lấy bàn tay muốn rút về của Trương Trạch Vũ, chen ngón tay mình vào kẽ tay của cậu, sau đó nắm tay Trương Trạch Vũ nhét vào trong túi áo, dùng đầu ngón tay cọ nhẹ mu bàn tay cậu.

Trương Trạch Vũ biết Trương Cực đang dỗ mình, cậu lại rất thích chiêu này, chỉ cần nghĩ đến Trương Cực luôn nghiêm nghị với người ngoài giờ lại đang thận trọng nhận lỗi với mình, tim của Trương Trạch Vũ lại mềm nhũn.

Cậu luôn mềm lòng với Trương Cực, luôn là thế.

"Lần gặp gặp bố mẹ, anh đi chọn mua quà với em." Trương Trạch Vũ đặc biệt nhấn mạnh, "Em trả tiền."

"Được được được, đều nghe em hết." Trương Cực cười nói, "Trụ cột nhà ta đã nói thế rồi, sao anh lại không nghe theo cho được?"

"Nhà chúng ta phải chú trọng công bằng công chính công khai, không được đi con đường chủ nghĩa tư bản."

"Biết rồi, hoàng thượng nói gì là đó, thần thiếp đều nghe theo người."

"Cũng không chơi chủ nghĩa quân thần."

"Được...."

Hai người cứ thế một nói một đáp rời khỏi nhà xe, một cơn gió lạnh thổi ập đến, Trương Cực vô thức đứng lên trước mặt Trương Trạch Vũ, giúp cậu chắn cơn gió ngắn ngủi này, tránh khiến Trương Trạch Vũ vốn đang yếu lại bị thương lần nữa.

Cơn gió thổi qua vén sợi tóc Trương Cực lên, Trương Trạch Vũ đang ngây người nhìn hắn, kì quái thật, rõ ràng cậu là một người độc lập tự kiêu như thế, trước đây chưa từng và cũng không thích ỷ lại bất kì ai, nhưng bây giờ chỉ cần có Trương Cực bên cạnh, cậu thường vô thức ỷ lại hắn.

Giống như bây giờ Trương Cực đang đứng phía trước giúp cậu chắn gió, cậu sẽ thoải mái thả lỏng cơ thể, không cần dốc sức đi chống đối với cái lạnh, những phản ứng sinh lí và tâm lí này, đều xảy ra trong vô thức.

Xương máu của Trương Trạch Vũ đang nói với chính cậu rằng, Trương Cực chính là cảng tránh gió do cậu chọn.

"Anh...." Trương Trạch Vũ liếm bờ môi khô khan, không biết nên nói gì, trong lòng dường như dâng lên một cơn sóng thần, làn sóng đánh vào vách tim cậu, dội đi rồi dội lại, khiến cậu không thể bình tĩnh được.

Trương Cực tháo khăn quàng cổ quấn lên cổ cậu, thắt nút kết rồi đè mép khăn xuống, để miệng và mũi Trương Trạch Vũ lộ ra: "Bây giờ sức đề kháng của em còn yếu, hôm nay trời vẫn lạnh, phải chú ý một chút, quấn khăn kĩ vào, lát nữa vào khách sạn có điều hòa, em hẵng tháo ra sau."

Trên khăn choàng có mùi hương nồng đậm, ngửi vào giống Du Khách của Mont Blanc, trước đây cậu từng dùng loại nước hoa này, hương thơm lúc đầu, lúc giữa và lúc sau đều khác nhau, không ngờ ở mặt này phẩm vị của hắn lại giống với cậu, có điều cũng không chắc là Trương Cực....

"Anh xịt nước hoa hả?" Trương Trạch Vũ thăm dò hỏi.

"Ừm." Trương Cực lúng túng sờ sờ sóng mũi, "Là mẹ xịt cho anh đó, bà là một người rất chú trọng nghi thức, nói gì mà nhất định phải tinh tế đến mỗi sợi tóc mới được."

Lời của Trương Cực khiến Trương Trạch Vũ lại căng thẳng, cậu hơi tuyệt vọng, nhìn gia đình Trương Cực người ta xem, chuẩn bị đến từng sợi tóc, lại nhìn cậu xem, mang một mùi cồn y tế đến tham gia bữa tiệc, đừng nói người ta thấy sao, chính cậu còn không hài lòng,.

Trương Cực thấy cậu như vậy, xoa đầu cậu an ủi: "Không sao, hôm nay em cũng xịt nước hoa mà."

"Em xịt hồi nào đâu?" Trương Trạch Vũ dở khóc dở cười.

Trương Cực chớp chớp mắt với Trương Trạch Vũ, nghiêm chỉnh nói: "Luôn xịt đây mà, tên của nước hoa là 'tôi là người của Trương Cực', loại nước hoa này đắt lắm đó, cả vũ trụ có mỗi một bình, tặng cho vị khách VVIP duy nhất của chúng ta, Trương tiên sinh Trương Trạch Vũ."

"Anh học ở đâu ra thế?" Trương Trạch Vũ buồn cười nhìn hắn, trước khi ở bên Trương Cực, cậu chưa bao giờ cho rằng hắn là một người lãng mạn, sau khi ở bên Trương Cực, trình độ lãng mạn của hắn đã vượt ngoài dự liệu của cậu, bao lâu nay, hình như Trương Cực luôn tạo bất ngờ cho cậu, người cũng được, vật cũng được, luôn tràn ngập điều bất ngờ.

Trương Cực đắc ý hất hất cằm: "Thiên phú."

Trương Cực tự nhận mình không phải người giỏi yêu đương, thậm chí hắn từng lo âu vì điều này, cứ lo rằng không thể cho Trương Trạch Vũ trải nghiệm một mối tình đẹp đẽ, hơn nữa Trương Trạch Vũ khác với hắn, cậu từng hẹn hò, cậu biết yêu đương sẽ có cảm giác gì, nhưng Trương Trạch Vũ là mối tình đầu của hắn, tình đầu thật sự theo nghĩ đen, trước đây hắn chưa từng thích ai cả, dốt đặc chuyện làm sao để đối xử tốt với người mình thích, chỉ đành làm theo quan niệm xưa cũ—— Bày tỏ thứ mà hắn cho rằng tốt nhất cho người mình yêu.

Trong chốc lát, sự rung động bao bọc lấy Trương Trạch Vũ, cậu ghé đến hôn hôn bờ môi lạnh lẽo của Trương Cực, bàn tay trong túi áo cũng siết chặt hơn, nắm tay hắn đi về trước: "Đi thôi, gặp bố mẹ thôi."

Họ cùng vào trong khách sạn, nhân viên đưa họ đến phòng đã đặt riêng, trong thang máy, hai mắt Trương Quốc An và Hạ Nguyên thường bất giác liếc nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Trương Cực và Trương Trạch Vũ, cũng chú ý đến khăn choàng cổ đột nhiên xuất hiện trên cổ Trương Trạch Vũ, hai người đã ngọt ngào đến mức này rồi, bất kể là Trương Quốc An hay Hạ Nguyên đều yên lòng hơn nhiều.

Đứng trước cánh cửa phòng, Trương Trạch Vũ bắt đầu mất kiểm soát run chân, lưng cũng toát mồ hôi lạnh, cậu tóm lấy bàn tay muốn mở cửa của Trương Cực, cầu cứu nhìn hắn.

Trương Cực mềm giọng an ủi: "Không sao đâu, họ đều rất thích em, thật đó, cứ tin anh."

"Nhưng mà em thật sự rất căng thẳng." Giọng của Trương Trạch Vũ cũng bắt đầu run lên.

Trương Cực nhìn Hạ Nguyên và Trương Quốc An, Hạ Nguyên hất hất cằm với hắn, biểu thị muốn làm gì thì làm đi, Trương Cực bèn cuối đầu kéo Trương Trạch Vũ vào lòng, ôm lấy vuốt nhẹ lưng cậu: "Họ thật sự rất thích em, từ lần đầu gặp ở bệnh viện đã luôn muốn chính thức gặp em một lần rồi, họ đều công nhận em mà, ngoan, không cần lo lắng, có anh ở đây mà."

Trương Quốc An nhìn cảnh này mà khó chịu muốn chết, nhưng ông cũng không thể nói gì, chỉ đành quay đầu đi xem như chưa thấy, Hạ Nguyên lại rất hưng phấn huých Trương Quốc An: "Ông xem Tiểu Cực, chu đáo hơn ông nhiều, khi đó tôi gặp bố mẹ ông cũng run muốn chết, mà ông còn chẳng bằng Tiểu Cực." Bà nhìn Trương Quốc An, chất vấn: "Sao ông còn không giỏi yêu đương bằng mấy đứa nhỏ thế."

Trương Quốc An muốn toát mồ hôi lạnh, ông vội khoác vai Hạ Nguyên: "Lúc đó tôi.... lúc đó tôi đần quá mà, bà còn hay mắng tôi không thông suốt, hay là.... tôi học hỏi Tiểu Cực?"

"Ông còn học hỏi người ta?" Hạ Nguyên đẩy đẩy trán Trương Quốc An, "Tiểu Cực người ta chưa từng yêu đương đâu, chẳng phải ông còn có mối tình đầu à? Ông sao thế hả Trương Quốc An."

"Sao bà còn nhớ tình đầu đó của tôi làm chi? Chuyện của 30 năm trước rồi, tôi không còn liên lạc với người ta từ tám trăm đời rồi đó."

Trương Quốc An và Hạ Nguyên dần không kiểm soát được động tĩnh của mình, nhất thời Trương Trạch Vũ bị bố mẹ thu hút, quên cả đang căng thẳng, rời khỏi vòng tay Trương Cực, nghi hoặc nhìn bố mẹ: "Sao thế ạ?"

Hạ Nguyên hất tay Trương Quốc An ra, hừ lạnh: "Mẹ nói bố còn không giỏi yêu đương bằng Tiểu Cực, ông ấy không chịu nhận."

"Tôi đâu có không chịu nhận Nguyên Nguyên, tôi đã nói sẽ học hỏi mà."

Hạ Nguyên châm chọc ông: "Ông sắp về hưu luôn rồi đó, còn học để làm gì?"

Trương Cực cười nói: "Sau khi thủ trưởng về hưu thì có nhiều thời gian để yêu đương rồi, đến lúc đấy chắc ngày ngày bám theo bác gái."

Trương Trạch Vũ phụ họa: "Phải đó mẹ, đến lúc đấy mẹ chê bố phiền cũng không kịp nữa."

Hai đứa nhỏ ai cũng giỏi nói chuyện, Trương Cực phát huy ổn định, sau khi Trương Trạch Vũ tiêu tan khúc mắc thì cũng trêu theo vài câu, khiến Hạ Nguyên vui không ngớt, tuy Trương Quốc An vẫn hơi để bụng Trương Cực, nhưng bậc thang bày ngay trước mắt rồi, vì để dỗ Hạ Nguyên, ông buộc phải bước xuống, thuận theo: "Đúng đó, bà không được chê tôi phiền đâu, đến lúc đấy mua một phòng xe, tôi đưa bà đi du lịch khắp nơi luôn."

Trước giờ Trương Quốc An luôn làm dáng, đặc biệt là trước mặt cấp dưới, đây là lần đầu Trương Cực thấy mặt này của ông, đột nhiên hắn cảm khái, nghĩ đến hồi đây lúc chưa quen biết Trương Trạch Vũ, Trương Quốc An chỉ là thủ trưởng, chỉ là cấp trên, sau này Trương Quốc An phát hiện chuyện hắn yêu đương với Trương Trạch Vũ, còn trở mặt với ông, nói rất nhiều lời mạo phạm, đến hôm nay, họ lấy thân phận người nhà giao lưu thoải mái, có thể nói là thay đổi một trời một vực.

Con đường mà hắn và Trương Trạch Vũ đang đi, nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng không khó, hắn rành cách vụng trộm, cũng rành cách trèo cửa sổ, hiện nay được người nhà công nhận, có chiến hữu ủng hộ, xem như họ đã từng bước đạt được thành công.

Đang cười thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Bạch Linh Dung ló đầu nhìn thấy người đến thì kích động aiya một tiếng, chạy đến bên cạnh khoát tay Hạ Nguyên, thân thiết nói: "Lâu rồi không gặp nha sui.... người chị em."

Bạch Linh Dung xém chút buộc miệng hai chữ sui gia, may là kịp dừng lại, bà lại nhìn thấy Trương Trạch Vũ đang được Trương Cực che chắn sau lưng, vén tóc mai ra sau tai rồi nắm lấy tay Trương Trạch Vũ, khiến cậu giật mình cúi người chào, ấp úng: "Cháu chào bác gái ạ."

"Chào cháu chào cháu, bác muốn gặp cháu từ lâu rồi, trước đây chỉ gặp một lần ở bệnh viện, khiến bác đau lòng không thôi."

Trương Trạch Vũ không biết nên đáp gì, nhìn Trương Cực theo thói quen, hắn hiểu ý, tách Trương Trạch Vũ khỏi tay mẹ mình rồi kéo cậu vào lòng, nói: "Mẹ, bây giờ Trạch Vũ đã khỏi hẳn rồi, bùa bình an do mẹ xin thật sự rất có ích đó."

"Chuyện." Ánh mắt của Bạch Linh Dung quét qua hai người, cười nói, "Vài hôm nữa mẹ đi xin thêm hai lá bùa, hai đứa phải luôn đeo trên người, mấy đứa nhỏ của mẹ phải luôn bình an mới được."

Một câu của Bạch Linh Dung đã tự động xem Trương Trạch Vũ là người nhà, khiến cậu xúc động không thôi: "Cảm ơn bác gái."

Cậu phải Bạch Linh Dung rất nhiều rất nhiều, cảm ơn Bạch Linh Dung đưa Trương Cực đến thế giới này, nuôi hắn lớn khôn, khiến Trương Cực có thể đến bên cạnh cậu, cảm ơn Bạch Linh Dung đã ủng hộ Trương Cực lúc hắn khó chịu vì cậu đang hôn mê, cho Trương Cực một chỗ dựa, cảm ơn Bạch Linh Dung đã xin bùa bình an cho cậu, đê cậu yên lòng, cũng cảm ơn Bạch Linh Dung đã tán thành và ủng hộ cậu và Trương Cực.

Trương Đạo Viễn nhìn cảnh mẹ hiền con thảo này, cười đến mặt có nếp nhăn, ông mở cửa phòng, làm động tác mời vào: "Chúng ta vào trong nói đi, vừa gọi vài món, mọi người xem muốn ăn gì rồi gọi thêm."

Sau khi gọi món, người một nhà huyên náo hồi lâu, trao nhau mấy món quà, Trương Trạch Vũ và Trương Cực mỗi người được nhận một bao lì xì dày 2cm, cầm trong tay mà nặng trĩu.

Bữa ăn vô cùng hòa hợp, Bạch Linh Dung và Hạ Nguyên thì khỏi nói, chủ đề chung nhiều đến không kể xiết, nhưng Trương Quốc An thì không ngờ, ông và Trương Đạo Viễn cũng có chủ đề chung, thậm chí còn chung sở thích—— Sưu tầm đồ cổ.

Thế là, hai đương sự bị triệt để ngó lơ.

ⓙⓨ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net