petguar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau cả vương quốc vẫn còn tràn ngập trong dư vị của trận chiến mãn nhãn ngày hôm qua, ai ai cũng bá vai choàng cổ đến đấu trường tận hưởng nốt ngày thứ hai - cũng là ngày cuối cùng của giải đấu. Đông Hách phải xuống trấn giúp cho một bệnh nhân bất ngờ chuyển dạ nên chẳng thể đi xem với Chung Thần Lạc, canh Mùi còn chưa tới đã kéo thêm La Tại Dân rời đi vì nếu đi một mình kiểu gì Ngài cũng sẽ giận cho coi.

Vị sản phụ kia lần đầu mang thai, lúc lâm bồn có chút khó khăn nên phải tận vài tiếng sau khi trận đấu kết thúc em mới giúp thành công đưa cả mẹ cả con chào đón thế giới an toàn. Em đặt đứa trẻ lên nằm cạnh mẫu thân của nó, loay hoay thu dọn hành lý chuẩn bị về lâu đài yến tiệc thường niên.

Trên con đường tấp nập trở về lâu đài, La Tại Dân ngứa miệng, quay đầu tán dóc.

"Ê cược không? Nếu Lý Mã Khắc lại thắng nữa thì mày cược bao nhiêu?"

Đông Hách khịt mũi, tự hào trả lời. "Cược làm gì khi đằng nào Ngài chả thắng chứ? Ngài là bất khả chiến bại rồi."

Tại Dân bật ra tiếng cười khinh khỉnh, trêu chọc bé ngự y. "Yêu nhau dữ ha? Đôi chim cu này đúng là thương nhau quá lây cả tính cả nết, Mã Khắc cũng hay nói về mày lắm đó biết không? Uống vào còn nói nhiều hơn."

Thân là vua của một xứ, Mã Khắc hầu như chẳng có thời gian để ngủ chứ đừng nói là ra ngoài giao du với bạn bè thân thiết. Suốt một năm ròng rã, Ngài chỉ có dịp đến quán rượu được vài lần với đám bạn thân sau mỗi trận đấu Myddrin.

"Ngài hay nói xấu tao lắm à?"

"Ngài ca ngợi mày là đằng khác, xem ra giữa mày và vũ trụ Ngài còn coi mày to hơn, như thể nếu mày là mặt trăng thì Ngài nguyện làm chú cuội luôn ấy."

Tại Dân buông lời chòng ghẹo Đông Hách, em chẳng ghét bỏ mà còn vui vẻ tiếp lời. Vốn Đông Hách gia nhập đội ngũ hiệp sĩ trễ nhất, thua La Tại Dân cả mấy năm kinh nghiệm nhưng vì hợp tính, cả hai đều nhanh chóng thân thiết như người thân. Ngay cả lúc này, Đông Hách vẫn chưa bao giờ ngừng biết ơn chàng hiệp sĩ vì có lẽ cậu là người duy nhất chẳng giữ khoảng cách, thoải mái đùa giỡn với em.

"Gần đây đọc thơ đọc văn nhiều quá nên bị tiêm nhiễm ba cái thứ tào lao gì vào đầu đấy?"

"Ôi ngại ngùng gì nữa bạn ơi, đừng nói đến Myddrin, có khi cả cái đế chế Alouion đều biết về tình yêu bất diệt của Ngài dành cho Vương hậu tương lai rồi đấy."

"Sao mày chắc là Ngài sẽ không chọn Nữ Hoàng mà chọn Vương hậu chứ?"

La Tại Dân nghe xong câu hỏi thì đột nhiên xổ ra một tràn vô nghĩa như dư caffeine dù sáng nay em chẳng thấy cậu uống mấy, làm Đông Hách giật mình mém tí thì rớt mông xuống ngựa. Em chẳng hiểu mô tê gì hết, nhăn mặt giữ chặt dây cương liếc Tại Dân như mất sổ gạo. 

Chàng hiệp sĩ họ La xổ xong thì im bật, mắt hướng vào khoảng không vô định rồi quay ngoắt 180 độ nhìn Lý Đông Hách, hai hàng lông mày đậm cau có nhìn em. Đông Hách chột dạ quay sang chỗ khác, La Tại Dân mà phóng cái ánh mắt này thì chẳng khác gì biến nội tâm em thành quýt, bóc vỏ ngon ơ.

"Làm sao? Rõ ràng là mày đang lấn cấn chuyện gì đó mà Mã Khắc không biết."

Đông Hách lắc đầu, làm vậy chẳng khác nào xác nhận sự nghi ngờ của Tại Dân là đúng.

Em chẳng biết nữa, chưa bao giờ em cảm thấy việc mình ở bên Ngài lại bất an như thế. Trước đây em không có, thậm chí còn rất hạnh phúc khi Ngài cũng yêu em đến dại si. Nhưng từ khi em nghe lỏm được mấy điều mà trong cuộc họp Hội đồng hôm đó thì khác, làm em cứ tự hỏi rốt cuộc bản thân mình là ai? Rốt cuộc em có chút giá trị gì cho Ngài không?

Em biết, chính trị chưa bao giờ là chuyện nói một nói hai là sẽ giải quyết được tất và Vương hậu không chỉ đơn giản là một cái danh, trách nhiệm giúp đỡ nhà vua trị vì một vương quốc chưa bao giờ là dễ.

"Cuộc họp Hội đồng, 2 tuần trước, tao đoán đúng chứ?

Nếu mày phiền vì chuyên đó thật thì tao nghĩ mày lo thừa rồi, Mã Khắc sẽ không bao giờ để ai khác ngoài mày đặt chân lên ngôi vị đó đâu. Mấy thằng già giữ ghế Hội đồng chỉ đang cố chất vấn Ngài hòng tranh lợi ích, sớm muộn gì thì với tính cách của Lý Mã Khắc, mấy tên đó sẽ bị đá đít ra khỏi Myddrin sớm thôi, kệ mẹ ngoại giao luôn."

Đông Hách cười khúc khích nhưng đáy mắt vẫn dấy lên ánh u buồn. "Chung Thần Lạc cũng nói y chang mày."

"Vì đó là sự thật, Đông Hách ạ. Tao biết mày ngại xuất thân không phải là quý tộc nhưng mày thử nhìn Mã Khắc xem, nếu Ngài quan tâm tới chuyện máu mủ quý tộc thì Ngài có yêu mày đến thế không? Hơn ai hết, Lý Mã Khắc là một vị vua công bằng và với Ngài, ai ai cũng đều xứng đáng được hưởng quyền bình đẳng như nhau."

Đông Hách nhất thời quên đi bất an đang trong tiềm thức, bởi em tự hào thừa nhận rằng người em yêu chính là vị vua không chỉ công bằng mà còn khôn ngoan. Nhà vua luôn lắng nghe ý kiến của quần chúng, ghi nhớ tên của tất cả mọi người xung quanh dù người trong Điện nhiều không đếm xuể. Chính Ngài cũng đã bãi bỏ quy tắc chỉ có người xuất thân từ giới quý tộc mới có thể tham gia huấn luyện thành hiệp sĩ, giúp những người như em và Tại Dân đều được chào đón để chứng tỏ giá trị của bản thân.

"Nhưng có một số Công chúa sẽ trở thành Nữ hoàng tốt nếu cưới Ngài mà, chẳng hạn như Công chúa Bùi Châu Hiền từ Lindesege, nàng vẫn chưa kết hôn."

Miệng Đông Hách cứ phản chủ phản bác dù em chẳng muốn nói ra điều đó chút nào hết. La Tại Dân đương nhiên liền ném cho Lý Đông Hách cái nhìn khinh bỉ, vặn ngược lại cái logic cùi.

"Nàng ta đáng tuổi chị của Mã Khắc đấy thằng nhóc này. Với lại chẳng phải nàng đã nói rõ rồi sao? Nàng chẳng cần mấy cuộc hôn nhân chính trị vô vị, một mình nàng cũng đã đủ thông minh và tài sắc để kế thừa vị trí lãnh đạo Lindesege. Còn mấy cô Công chúa khác quay quanh Mã Khắc nữa, người ta là bị vua cha bắt ép phải làm, có đui cũng biết là vì âm mưu chính trị."

Đông Hách chu môi, tỏ vẻ không hài lòng tưởng tượng ra mấy cảnh mấy nàng công chúa trẻ như măng, đỏ mặt rồi còn liếc mắt đưa tình mỗi lần nhìn thấy Lý Mã Khắc. Em biết các nàng ai cũng có sức hút riêng cả nhưng Tại Dân đã đúng, hầu hết các nàng đều bị cưỡng ép phải tiếp cận Mã Khắc để tranh giành sự sủng ái của nhà vua.

"Công chúa Kim Nghệ Lâm từ Gwynedd thì sao?"

Đông Hách ngập ngừng nói, bụng dợn lên từng cơn khó chịu vì chính Tại Dân cũng khựng lại khi nghe nhắc đến cái tên kia. Ai ai cũng biết khi Mã Khắc còn trẻ, Ngài đã từng có một mối quan hệ ngắn ngủi với công chúa Kim Nghệ Lâm. Ngay cả mấy đêm em gặng hỏi Mã Khắc cũng chẳng chịu trả lời, chỉ bảo là Ngài và Kim Nghệ Lâm chỉ là bạn, không hơn không kém.

Đông Hách càng không phải kiểu người ghen tuông vô cớ, em đã qua cái tuổi bồng bột trẻ trâu từ lâu. Dù hầu hết thời gian em không cần phải lo lắng vì Mã Khắc chẳng thèm để ý đến ai khác, công chúa Kim Nghệ Lâm thế nào lại thuộc vào khoảng trời lo nghĩ ít ỏi của em.

Có lẽ là do Mã Khắc và Kim Nghệ Lâm thỉnh thoảng lại đi săn cùng nhau, không có em, khi Nàng đến thăm vương quốc. Không phải là em không thể mà là em không muốn, hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau! Dù lần nào Ngài cũng năm lần bảy lượt nài nỉ em cùng đi săn với, Đông Hách đều thẳng thừng chối từ vì em biết mình sẽ chẳng vui nổi trong cả chuyến đi, giấu không khéo lại làm mất bầu không khí vui vẻ của mọi người mất.

Và cũng có lẽ là do công chúa Kim Nghệ Lâm quá đỗi xinh đẹp, nàng yêu kiều, lộng lẫy rạng ngời bậc nhất đế chế Alouion. Nàng đẹp tựa thiên sứ, chắc là do ngay cả đấng tạo hóa cũng say mê mà thiên vị cho nàng thêm nhiều khí chất giỏi giang, càng làm em thêm chắc chắn Kim Nghệ Lâm sẽ sớm trở thành một Nữ hoàng tuyệt vời trong tương lai không xa.

"Kim Nghệ Lâm sẽ trở là một nữ hoàng tốt nhưng không phải ở vương quốc này," Tại Dân trầm mặc nói. "Ở cái xứ Myddrin này, mày và Mã Khắc là thuộc về nhau."

Tim Đông Hách loạn nhịp, vẻ hoang mang và do dự hiện rõ trên nét mặt khả ái. Tại Dân thúc ngựa đến gần Đông Hách, nhẹ va vào đầu gối em.

"Mày có tin tưởng Mã Khắc không?"

"Bằng cả mạng sống của tao."

"Vậy thì mày nên học cách chấp nhận sự thật đi, tao biết là dù mày có chối cỡ nào đi nữa thì trong thâm tâm, mày biết điều tao nói là đúng."

-

Khi Đông Hách đến phòng vua, hầu cận của Ngài – Văn Thái Nhất đã đứng sẵn ở đó. Em nghía qua phòng tắm một chút. nước thơm đã được đổ đầy trong bồn, nhiệt độ ấm áp vừa phải, ngát lên hương tươi mát thoang thoảng trước chóp mũi cao. Trang phục dự tiệc đêm nay của em cũng đã được chuẩn bị sẵn, tươm tất trên giá treo cạnh giường. Mắt thẩm mỹ của Đông Hách vốn tốt, thường ngày vẫn tự chọn trang phục cho mình nhưng vào những dịp đặc biệt, em sẽ nhường lại việc đó cho người khác.

"Thưa Ngài"

Thái Nhất cúi đầu thật sâu, kính cẩn chào làm Đông Hách thở dài, có chút bực bội trước hành động đó.

"Anh, đừng làm vậy."

Thái Nhất mỉm cười. "Em có muốn đi tắm ngay bây giờ luôn không?"

"Dạ vâng" Đông Hách đáp, xoay lưng để Thái Nhất giúp em cởi áo choàng và áo đuôi én ra. "Ngài đâu rồi ạ?"

"Ngài đang đưa công chúa Kim Nghệ Lâm đi thăm thú quanh lâu đài rồi, Ngài có truyền lời một lát sẽ gặp em trước buổi yến tiệc. "

Một cỗ thất vọng hiện lên trong lòng ngực Đông Hách nhưng em kiềm nén, cố gắng điều chỉnh nét mặt sao cho tự nhiên. Ghét thật đấy, cái cảm giác vô danh khó chịu này.

Em biết hai người họ là bạn tốt, nàng còn là đồng minh tin cậy trên đường đua chính trị và chiến trường nhưng sự thật là, kể cả khi người ta đã thấy rõ mọi việc dưới ánh sáng chói lóa, chiếu tỏ cái bóng của vạn vật vẫn là bất khả thi.

"Đông Hách, em ổn chứ?"

"Vâng, em không sao," Đông Hách cố làm ra vẻ em vẫn ổn, thu mình lại dưới cái nhìn hoài nghi của Văn Thái Nhất. "Em đi tắm đây anh."

Thái Nhất ngoài những lúc cợt nhả vẫn luôn là một người anh tốt của đám nhóc trong tòa kị sĩ khi bọn nhỏ còn chưa vững tay cầm gươm. Thế nên anh biết tỏng là Đông Hách chẳng ổn nhưng lại chẳng hỏi thêm, thằng nhóc này ngày thường hoạt bát lắm lời, hôm nay lại u uất đa cảm nên tốt nhất là hãy tôn trọng những cảm xúc riêng của nó. 

Lý Đông Hách một lòng cảm kích sự thấu hiểu của anh trai nuôi, quay đầu vào phòng tắm chỉ muốn hôm nay kết thúc thật nhanh.

Phải, là do em quá mệt mỏi, chỉ cần một giấc ngủ ngon là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Một giờ sau, Đông Hách mặc lên mình chiếc áo đuôi én lụa được thiết kế riêng và áo choàng màu tím — món quà sinh nhật Ngài tặng em năm ngoái. Thái Nhất đã lui ra khỏi phòng để phụ giúp bếp chuẩn bị thức ăn, vậy mà Mã Khắc vẫn chưa về phòng. Đông Hách chán chường, mặc kệ thứ đang làm lòng ngực em thổn thức mà quyết định sẽ không chờ Ngài nữa, tự mình đến sảnh chính tham gia.

Đông Hách đang đi trên hành lang thì thấy Lý Mã Khắc và Kim Nghệ Lâm sánh vai, đang nói chuyện gì mà trông vui vẻ lắm. Em dừng bước, mắt chạm phải ánh nhìn của Ngài cũng đang khóa em vào trong.

Hôm nay Mã Khắc diện trang phục tông màu tối hơn mọi lúc, áo cánh én mang màu của đại dương sâu thẳm và khoác áo choàng hoàng gia, sau lưng được thêu dệt tỉ mỉ một con sư tử vàng sáng chói. Bộ trang phục tôn lên nét vương giả, quyền lực của nhà vua Myddrin, ánh nhìn Ngài sâu hoắm, mái tóc cũng được vuốt ngược lên hoàn hảo, xung quanh đều là khí chất tài giỏi hơn người.

Ngài thấy em liền hiền hậu cười, từ tốn bước đến dang tay ôm trọn vòng eo tinh tế, không một động tác thừa. Đông Hách theo thói quen nếp vào hơi ấm, ngẩng ngơ một chút rồi mới thẳng lưng điều chỉnh tư thế khi nhớ ra công chúa nước láng giềng vẫn còn ở đây.

Đã lâu Đông Hách không trò chuyện với nàng, phần lớn là vì em toàn bận vào lúc Kim Nghệ Lâm ghé thăm vương quốc. Nàng chẳng thay đổi mấy, dáng người thanh tao vẫn nhỏ nhắn gầy gò, khoác trên mình chiếc áo choàng dài trắng lấp lánh tựa bầu trời sao.

"Công chúa Kim Nghệ Lâm," em lịch sự chào, cúi đầu trước nàng.

"Vương hậu," nàng ta cũng nhẹ váy nhún chào, bối rối vì gương mặt đỏ âu của Đông Hách. "Ơ? Ngài vẫn còn ngại sao, Đông Hách? "

"Chỉ là thần vẫn còn chút lạ lẫm thôi, thưa Công chúa."

Mã Khắc siết chặt vòng tay đang đặt trên eo nhỏ, nhẹ day day thái dương: "Em sẽ sớm quen thôi, cariad."

Đông Hách thoáng nhìn lên nét mặt Kim Nghệ Lâm công chúa, nét mặt nàng trìu mến, phúc hậu tỏa sáng cả một vùng trời bao la. Trong một thoáng Đông Hách nhận ra em đúng là hỏng não mất rồi, nhan sắc tuyệt trần trước mắt lại làm cơn ghen tị tràn lên tận họng, tâm trạng vui chưa lâu thì lại rơi xuống vực thẳm.

Đúng rồi, mọi người yêu mến nàng vì nàng ấy tốt bụng, thông minh và khiêm tốn, ngay cả tư duy cũng nhạy bén không kém Ngài, chẳng bao giờ coi thường những người dưới trướng.

Nếu em cũng giỏi như nàng thì thật tốt biết mấy.

"Ngài lo mà giữ kĩ tiểu thế gian này đi nhé, xinh đẹp như vậy cẩn thận người ta lại bắt cóc đi."

Mã Khắc kéo Đông Hách lại gần bên mình, trắng trợn thể hiện sự chiếm hữu đối với em. Mọi khi Mã Khắc đánh dấu chủ quyền lên em trước mặt người khác, Đông Hách đều thấy người này có phải là cắn nhầm thuốc gì rồi hay không?

Nhưng lần này xin cho em gọi tên một lần ngoại lệ, sự chiếm hữu từ Ngài xoa dịu đi cơn tức trong lồng ngực, khiến bụng em rung lên sung sướng một hồi.

"Nếu không ngại thì cứ thử, trước giờ đụng đến em ta chưa ngán một ai."

(trẩu v s ? =))) )

"Vâng, chẳng ai đủ can đảm lại đi thách thức thủ lĩnh tài ba của Myddrin đâu."

"Chính xác."

Đông Hách thở dài trước sự trẩu của nhà vua, lên tiếng : "Xin đừng bơm cho cái tôi của Ngài ấy lớn thêm nữa ạ, nó đã đủ to rồi thưa Công chúa Kim Nghệ Lâm. "

"Này! Ta là đang bảo vệ em đấy nhé?"

"Ngài chỉ thích thể hiện thôi, ai day vào Ngài mà chả sợ chết khiếp cơ chứ?"

Kim Nghệ Lâm lẳng lặng đứng yên chờ phát một bát cẩu lương thật lớn, bật cười sặc sụa khác hẳn với hình tượng trong tưởng tượng của em.

"Aww hai người đáng yêu quá đấy, đám cưới nhớ gửi thiệp mời cho ta nha, được chứ?"

Mã Khắc áp môi lên mái tóc em thơm ngát, yêu chiều chiếm tiện nghi, thơm một cái.

"Tất nhiên, ta hứa Kim Nghệ Lâm công chúa đây sẽ là người nhận được thiệp mời đầu tiên."





còn;



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net