12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(...)

Khi tôi và Hoàng Chiêu Nguyên trở về nhà Liêu Hải thì thấy ông đã hái đậu phộng xuống rửa sạch, dùng túi da rắn đựng đầy hai túi lớn.

Ông cười hì hì đưa cho tôi và Hoàng Chiêu Nguyên, chỉ vào đậu phộng, lại chỉ chỉ mình, a a nói gì đó.

Hoàng Chiêu Nguyên làm phiên dịch: "Ông ấy sống không được mấy ngày nữa, sợ những hạt đậu phộng vất vả khổ cực trồng này không có người thu hoạch rồi thối rữa nên mới không chết cùng Liêu Tiểu Hoa. Dù sao cũng không ăn được nữa nên để cho chúng ta mang đi."

Trong lòng tôi rối bời khó tả, nhìn ông ấy nhiệt tình đem đậu phộng đưa đến bên cạnh xe, cẩn thận kéo cốp xe, ý bảo tôi mở ra. Không đợi tôi bấm chìa, Hoàng Chiêu búng tay tách một cái khoá đã mở ra.

Liêu Hải bỏ hai túi đậu phộng vào cốp xe, tôi liếc mắt nhìn người phụ nữ ngồi dưới mái hiên cười ngây ngô: "Vậy sau này bà ấy làm sao bây giờ?"

"Liêu Tiểu Hoa chết rồi, Liêu Hải chết, ai còn có thể để ý đến một kẻ ngốc như bà ấy?"

Giọng điệu của Hoàng Chiêu Nguyên có chút bén nhọn.

Anh nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Hồ Cố Nguyệt, xã hội vĩnh viễn là tầng tầng lớp lớp rời rạc. Cô không cứu được ai, cũng không thay đổi được gì, tôi cũng vậy. Nếu cô không muốn đọc cuốn nhật ký đó thì hãy đốt càng sớm càng tốt, khi nào cô đốt cháy thì oán khí của Liêu Tiểu Hoa sẽ tiêu tan hơn phân nửa. Những người trên thi thể chi thư kia cũng sẽ không bị oán linh trả thù nữa."

Anh đẩy hết áp lực cho tôi!

"Vậy còn anh thì sao?" Tôi nhìn chằm chằm Hoàng Chiêu Nguyên, lạnh lùng nói:  "Khi nào anh tiêu hủy da và thi thể đồng tộc của anh?"

Hoàng Chiêu Nguyên chỉ nhìn Liêu Hải: "Liêu Hải sắp chết, hơn nữa ông ấy không thể nói chuyện, cũng chưa từng đọc sách, một chữ cũng không nhận ra, biện pháp này ngoại trừ có thể dạy cho Liêu Tiểu Hoa một tay ông ấy nuôi lớn thì sẽ không, cũng không có cách dạy cho những người khác."

"Hơn nữa đồng tộc tôi cũng không có quá nhiều oán hận, sau khi thiêu huỷ da và xác thì sẽ được giải thoát. Nhưng quyển sổ trong tay cô thì khác, đồng tộc của cô oán hận ngập trời. Một khi cô đốt hết quyển nhật ký kia, thi thể chi thư không làm được gì nữa, những người ghi chép trong thi thể chi thư kia cũng sẽ không phải nhận bất cứ báo ứng nào nữa, bọn họ vẫn sẽ sống thật tốt, thậm chí không ai biết những người đó đã làm gì với Liêu Tiểu Hoa."

Hoàng Chiêu Nguyên chậm rãi tới gần tôi, ghé vào bên tai tôi nhẹ giọng nói: "Hồ Cố Nguyệt, yêu bản chất vô hại, lòng người mới sinh hoạ, đây là chính cô nói."

"Anh đã sớm biết đúng không?"

Tôi cầm túi xách, trừng mắt nhìn Hoàng Chiêu Nguyên: "Anh ngay từ đầu đã biết mấy thứ này ở đâu nhưng vẫn nói không biết, anh chính là đang chờ..."

Chờ Liêu Tiểu Hoa cùng Hoàng tiên kia dây dưa trở thành oán linh, trả thù mỗi người trong thi thể chi thư.

Anh là tộc trưởng của Hoàng tiên, nơi này có nhiều Hoàng tiên như vậy thì anh chỉ cần tuỳ tiện tìm vài con đến hỏi không phải đã xong rồi sao?

"Nếu như không chờ, không đi tới như vậy, làm sao cô biết Liêu Tiểu Hoa gặp phải những gì? Vậy những đau đớn của đồng tộc tôi bị lột da, vây khốn trong cơ thể người chẳng phải là vô ích sao. Phóng viên Hồ, cô là một phóng viên, cô còn có nhân mạch của Triệu công tử. Muốn tiêu trừ oán khí của Liêu Tiểu Hoa, ngoại trừ tiêu hủy quyển nhật ký cô cầm, cô vẫn còn có biện pháp khác nhưng phải xem xem cô lựa chọn cái nào."

Hoàng Chiêu Nguyên chỉ nhìn tôi cười khẽ, xách cái túi cũ kia, quay sang Liêu Hải cười múa chân múa tay một chút thì đi mở cửa xe.

Tôi vội vàng đuổi theo Hoàng Chiêu Nguyên: "Vậy vì sao anh không chờ tất cả mọi người chết mới để cho tôi tìm được? Không phải còn có mấy ngày sao, vì sao anh không chờ?"

"Cô bé chịu khổ đã đủ rồi, hại tính mạng người khác chung quy tổn hại âm đức, gây tội thì đền tội, những người khác chịu báo ứng đáng chịu là đủ rồi. Tôi không muốn cô bé và đồng tộc của tôi phải vì những tên cặn bã này thêm tội nghiệt vô ích!"

Hoàng Chiêu Nguyên cười tự đắc.

"Hơn nữa dù những người này đã chết, cũng sẽ có người làm chuyện tương tự. Ví dụ như khi phóng viên Hồ còn bé đã từng chịu đựng vậy, chọn lựa quên đi, cô chắc chắn ngoại trừ Liêu Tiểu Hoa, sau này sẽ không có ai khác phải chịu đựng nữa sao?"

Anh cúi đầu nhìn tôi một cái, vẫn chỉ cười khẽ như cũ: "Lên xe đi, Hồ phóng viên!"

Tôi nhìn khuôn mặt kia của anh đột nhiên hiểu được, ngay từ đầu, tôi chính là bị anh dắt đi.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Liêu Hải, ông giống như mệt mỏi không chịu nổi, khom lưng thở dốc, thấy tôi nhìn qua lại cười khoa tay múa chân với tôi, chỉ chỉ ba lô của tôi, a a nói gì đó.

Sau đó hai tay ông chặp lại, khoanh tay cúi đầu chào tôi mấy cái như thể muốn nhờ vả. Khuôn mặt đó vẫn mang theo nụ cười thật thà, lúc này lại có thêm sự bất đắc dĩ và đau khổ.

Dường như thấy tôi không hiểu, ông trực tiếp quỳ xuống dập đầu nặng nề với tôi rồi làm động tác lật sách.

Tôi sợ tới mức vội vàng đỡ ông dậy. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua của ông ấy, Liêu Hải không ngừng khoa tay múa chân nhưng một chữ tôi cũng không hiểu.

Đột nhiên tôi hiểu được tại sao ông ấy không đi học. Ông muốn biểu đạt cái gì, ngoại trừ Liêu Tiểu Hoa được ông nuôi lớn từ nhỏ ra thì người khác vĩnh viễn không hiểu. Liêu Tiểu Hoa gặp phải cái gì, ông cũng không thể giúp được em.

Bây giờ Liêu Tiểu Hoa đã chết, ông cũng sắp chết rồi, cho dù cầm tiền bồi thường thì cũng có ý nghĩa gì nữa?

Tôi nghe không hiểu, cũng không biết phải làm như thế nào để câu thông nên đành nhìn về phía Hoàng Chiêu Nguyên cầu cứu.

"Tôi nói với ông ấy rằng cô là một nhà báo, có thể giúp ông nên ông ấy mới lấy đồ ra nhanh như vậy. Cô gật đầu là được rồi, ông ấy đang cầu xin cô giúp đỡ. Cô thông minh như vậy chắc không phải không đoán ra được chứ?"

Hoàng Chiêu Nguyên đây là đang ép tôi mà!

Nhưng bất kể tôi kéo như thế nào, Liêu Hải nhất định không chịu đứng lên, còn không ngừng a a, vẫy tay với người phụ nữ ngồi dưới mái hiên, ý bảo bà cũng tới.

Rõ ràng trên hồ sơ viết người phụ nữ này khuyết tật trí tuệ, thế mà đột nhiên giống như tỉnh táo, trên mặt không còn ý cười nữa mà chạy tới quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu về phía tôi.

Bọn họ từ đầu đến cuối đều không phải muốn trả thù.

Tôi cuối cùng vẫn gật đầu, không đỡ bọn họ nữa mà gần như chạy trối chết lên xe.

Hoàng Chiêu Nguyên lái xe đi, chờ đến khi xe chạy thật xa, bọn họ vẫn còn quỳ trên mặt đất.

Tôi không dám quay đầu lại, chỉ chậm rãi lấy ra quyển sổ rẻ tiền kia, từ từ mở ra...

Chữ viết nắn nót chỉnh tề.

Trang đầu tiên, ngày 1 tháng 9 năm ngoái...

Mà cô bé ấy, đã chết vào ngày 31 tháng 8 năm nay.

Tôi không dám nhìn, bởi vì tôi biết những gì được ghi lại trong đó, những hành vi bạo lực này chính là do cháu gái tôi Hồ Kỳ và bạn của nó làm ra.

Tôi lấy máy ảnh tới chụp từng trang.

Càng về sau, chữ viết của Liêu Tiểu Hoa lại càng vặn vẹo, thậm chí còn lẫn theo cả máu.

Có khi chữ viết mờ mờ, có khi lại bởi sự hận thù, gần như chọc thủng giấy mà viết.

Tôi chụp từng trang, cả năm cho đến kỳ nghỉ hè, sau đó là ngày 30 tháng 8.

Cô bé chỉ viết một dòng: "Hai ngày nữa bắt đầu đi học trở lại, Trần Ngọc Linh và Hồ Kỳ lại đến tìm tôi, ba tôi sắp chết rồi, tại sao tôi vẫn còn sống? Tại sao tôi vẫn còn sống chứ?"

Đến đoạn này, chữ viết lại trở về nắn nót thanh tú như cũ.

Sau khi tôi chụp xong nhật ký, một bên chuyển lên cloud, một bên đem hồ sơ photocopy cũng chụp, lấy máy tính ra đem tất cả ảnh chụp, kể cả hình chụp thi thể Liêu Tiểu Hoa, tất cả ảnh chụp đều điều chỉnh rõ ràng, sau đó ghép thành một bản.

Lúc đăng ảnh, tôi tận lực tránh vết thương ở bụng Liêu Tiểu Hoa, lúc viết không nhắc tới chuyện lột da Hoàng tiên nhét vào bụng để miễn cho sau này có người khác học theo.

Tôi tự đăng bài rồi gửi sang cho những blogger có tiếng trên mạng, nhờ họ giúp tôi đẩy lên.

Chờ sau khi liên lạc xong thì tôi gọi điện thoại cho Triệu công tử, bảo hắn giúp tôi mua hot search và thuỷ quân.

Bây giờ internet phát triển như vậy, những gì được lưu hành trên internet chỉ cần nửa ngày cũng có thể khiến cho toàn dân đều biết.

Đây là lần đầu tiên tôi hy vọng sức mạnh của dư luận có thể chủ trì công lý!

Triệu công tử chỉ bảo rằng anh ta đã thấy rồi, nhắc tôi tự mình cẩn thận.

Hoàng Chiêu Nguyên nhìn tôi làm những việc này cũng chỉ bình tĩnh lái xe: "Cám ơn em vẫn nhớ bảo toàn đồng tộc của tôi."

Sau khi xong xuôi, tôi chuyển 80.000 nhân dân tệ vào thẻ của mẹ tôi, để lại tin nhắn cho bà ấy để bà ấy chữa bệnh cho Hồ Kỳ.

Chưa kịp gửi tin nhắn thì lãnh đạo Đài truyền hình đã gọi tôi. Tất cả các trang mạng xã hội đều đã cập nhật tin tức đó.

Từ khi tôi có ý định đăng nó lên, tôi đã biết những gì mình phải đối mặt rồi.

_____

Gia đình Trần Ngọc Linh còn có mặt mũi đòi bồi thường, trong khi nhà Liêu Hải đáng thương đến vậy cũng chỉ biết dập đầu xin chị Nguyệt giúp đỡ 😭😭😭 Dịch đến đoạn này thương đến ứa nước mắt luôn ấy. Quá khổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net