2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(...)

Mẹ tôi nói xong lại bắt đầu khóc, nói Hồ Kỳ từ nhỏ có quan hệ tốt nhất với tôi, thích nhất người cô là tôi.

Còn nói đây là cháu gái ruột của tôi, cũng giống như tôi mang dòng máu của Hồ gia, là người thân nhất với tôi, về sau cho dù tôi sinh con thì cũng là con của nhà người ta, vẫn là khác họ, chỉ có Hồ Kỳ cùng với tôi là con gái của Hồ gia.

Còn nói anh trai tôi bị mẹ Hồ Kỳ hại, bây giờ cưới không được vợ, về sau chỉ có một đứa con gái này thôi, nếu như tôi không cứu nó thì chính là để Hồ gia đoạn tử tuyệt tôn.

Tôi nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, ở trong mắt họ, cho tới bây giờ tôi cũng không tính là người nhà họ Hồ, Hồ Kỳ mới phải.

Tôi lạnh lùng nói với mẹ tôi: "Con xác nhận hai điều trước. Thứ nhất, Hồ Kỳ trở nên cổ quái như vậy, có phải thật sự trúng tà hay không, hỏi thăm các bạn học cùng bắt nạt khác, có phải cũng trở nên cổ quái hay không."

Lời vừa nói ra thì mẹ tôi đã phản đối ngay tắp lự, nói cháu gái bà không bắt nạt người khác, cho dù có, giữa bạn học cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện bình thường. Cô bé kia chịu không nổi muốn tự sát còn làm tà môn như vậy.

Sau đó bà liên tục lải nhải, bắt đầu chửi rủa cô bé tự sát kia, đến cả cha mẹ, tổ tiên người ta cũng đều thăm hỏi một lần, thậm chí còn tỏ vẻ nếu Hồ Kỳ có chuyện gì, bà sẽ khiến cả nhà người ta chôn cùng.

Tôi nghe xong có chút tức giận, một sinh viên bằng tuổi Hồ Kỳ, bởi vì bị bắt nạt trong một thời gian dài, một ngày trước khi khai giảng, tự sát trong ký túc xá...

Mẹ tôi không đồng cảm hay áy náy thì thôi, đối với chuyện này của Hồ Kỳ còn trách đến trên đầu người ta, buông lời cay nghiệt như thế.

Họ chẳng bao giờ chịu nhìn nhận về bản thân!

Tôi gằn giọng quát một tiếng: "Thứ hai!"

Mẹ tôi mấy năm gần đây thấy được sự lạnh lùng xa cách của tôi nên cũng bắt đầu sợ tôi, sau khi bị tôi quát một tiếng thì không dám nói nữa.

"Mẹ bảo ba của Hồ Kỳ - Hồ Danh Vĩ, anh trai tốt của con lập tức trở về ngay."

Tôi hơi khó chịu khi nhắc đến người đàn ông này.

Nhưng vừa mới dứt lời, mẹ tôi lại bắt đầu nói con cả của bà thật không dễ dàng, một mình ở bên ngoài cô đơn, còn phải kiếm tiền nuôi gia đình.

Tôi nghe càng thấy bất lực, nếu anh ta muốn kiếm tiền nuôi gia đình, nhiều năm như vậy sao không nuôi con gái nổi ngày nào?

Hồ Kỳ bây giờ như thế, tại sao anh ta không lấy tiền đi chữa bệnh?

Cuối cùng tôi chỉ nói với bà ấy, tôi xử lý công việc xong xuôi sẽ về, còn những chuyện khác đợi tôi về rồi bàn tiếp.

Chuẩn bị ngắt máy, mẹ tôi còn không cam lòng, vẫn luôn miệng gọi tôi.

Tôi trực tiếp cúp điện thoại, bà ấy lại nhắn tin cho tôi, đầu tiên tức giận mắng tôi là sói mắt trắng, còn chưa lập gia đình đã không để ý đến việc nhà, nói Hồ Kỳ nếu có chuyện gì, bà ấy cũng chết theo luôn.

Toàn màn hình ngập đầy những tin nhắn dài lời lẽ đe doạ, cuối cùng thấy tôi vẫn không trả lời thì gửi cho tôi một tài khoản.

Bảo tôi trước tiên chuyển 20.000 tệ sang trả tiền thuốc men ngày hôm nay, bà ấy không biết làm thế nào để rút tiền mặt, gửi sang cho tôi trực tiếp thanh toán luôn.

Tôi không để ý tới mẹ tôi nữa, đầu tiên gọi điện thoại cho bạn học cũ Chung Tín công tác ở trấn để kiểm chứng lại chuyện này.

Anh ta hình như biết trước tôi muốn hỏi cái gì, lúc nghe điện thoại, ngữ khí rất nặng nề, cho nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tình huống của người chết, cùng mẹ tôi nói không khác biệt lắm, nhiều hơn nữa thì anh ta không tiện nói với tôi.

Mà tình huống trên người Hồ Kỳ, cũng không phải là trường hợp duy nhất, mấy người khác bị viết tên trên thi thể đều gặp loại tình huống này. Có mấy người nghiêm trọng, phụ huynh đã đưa lên huyện hoặc thành phố để điều trị.

Còn chuyện trúng tà hay không, anh ta không tin nên không dễ nói.

Nhưng anh ta khẳng định nói với tôi, Hồ Kỳ chắc chắn có tham gia bắt nạt.

Anh ta dường như có chút e ngại tôi, không muốn nói thêm gì.

Tôi cảm ơn Chung Tín, nói rằng ngày mai tôi sẽ trở về, sau đó làm phiền anh ta.

Anh ta chỉ cười ha hả, cũng không biết có ý gì nhưng rõ ràng, tiếng cười mang theo vài phần trào phúng.

Tôi thu dọn đồ đạc một chút rồi xin nghỉ, nhưng nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này đúng thật kì lạ, cho nên gọi điện thoại cho Lý Du.

Lần trước cô ấy cũng từng trải qua loại chuyện quái quỷ này, bảo cô ấy giúp tôi hỏi Triệu công tử xem chuyện Hồ Kỳ lần này có phải là trúng tà hay không. Nếu đúng như vậy, thì tôi nên xử lý như thế nào.

Một lát sau Lý Du gọi cho tôi, hẹn tôi đến công viên Liễu Tiên ở phía Nam thành phố tìm cô ấy. Lý Du nói Triệu công tử sẽ giúp tìm cho tôi người có thể giúp tôi giải quyết việc này.

Tôi tin tưởng khả năng của Triệu công tử nên lập tức mang theo hành lý đến đó, vừa tới nơi đã thấy Lý Du đứng dưới gốc cây liễu chờ sẵn rồi.

Lý Du vội vàng nói với tôi: "Triệu Minh Triết bảo cháu gái của cậu chắc chắn trúng tà rồi, cụ thể bị thế nào vẫn chưa rõ nên đã nhờ Liễu Thăng tìm một người phù hợp để giải quyết giúp cậu."

Cô ấy còn dặn tôi khi gặp người ta phải khách khí một chút.

Tôi biết chuyện của Triệu công tử nên cũng đoán trước người được nhờ đều sẽ không giống người thường, có khi thậm chí chẳng phải người, nên cũng vội vàng gật đầu.

Lý Du dẫn tôi đến căn nhà đá nhỏ bên dưới cây liễu. Bên trong nhà có một người đàn ông mặc áo xanh, lông mày lá liễu, nhìn qua tiên khí phiêu phiêu.

Lý Du giới thiệu với tôi đây là Liễu Thăng. Khi đi qua người thứ hai, cô ấy chỉ lễ phép cười cười, dường như không quen biết.

Người đàn ông kia nhướng mày nhìn tôi một cái, nhẹ giọng nói: "Hoàng Chiêu Nguyên."

Bởi vì bên cạnh có Liễu Thăng tiên khí khắp người đối chiếu sang nên Hoàng Chiêu Nguyên này nhìn qua có chút tà khí.

Tuy rằng không trang điểm chút nào nhưng nếu so sánh với những nam chính hắc hoá trong tất cả các phim truyền hình thì có khi anh ta còn tà hơn. Đương nhiên không thể phủ nhận rằng khuôn mặt kia rất đẹp, vừa nhìn đã khiến tôi nghĩ ngay đến vai nam chính.

Tôi chỉ mới kịp giới thiệu bản thân mình, còn chưa nói ra Hồ Kỳ xảy ra chuyện thế nào thì mẹ tôi đã gọi tới.

Bà ở đầu dây bên kia khóc lóc thảm thiết: "Hồ Cố Nguyệt ơi, con mau trở về đi, Hồ Kỳ sắp chết rồi. Có người... cũng bị viết tên trên thi thể kia... đã chết rồi!"

Mẹ tôi nói năng lộn xộn, giọng điệu run rẩy không rõ ràng nhưng tôi vẫn nghe ra được. Một sinh viên được viết tên lên trên thi thể giống như Hồ Kỳ đã chết rồi, vậy nên bây giờ mẹ tôi mới sợ hãi như thế.

Tôi an ủi bà vài câu, có chút xấu hổ nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, đang muốn nói xin lỗi vì âm giọng của mẹ tôi hơi lớn thì Hoàng Chiêu Nguyên bỗng nhiên mở miệng: "Đi thôi, đến nhìn một chút là biết, trên đường nói sau."

Anh ta nói xong thì đi thẳng ra ngoài, trực tiếp mở cửa xe rồi vào buồng lái, nhướng mày ý bảo tôi lên đi.

Tôi cầm điện thoại di động trong tay, có chút không hiểu, mò tay xuống sờ sờ chìa khóa xe. Tôi nhớ ban nãy tôi có khoá xe mà...

Nhưng Lý Du nhiều lần nhấn mạnh với tôi, Triệu công tử cùng Liễu Thăng đều chắc chắn việc này chỉ có Hoàng Chiêu Nguyên mới có thể giải quyết, tuyệt đối đáng tin cậy nên để tôi trở về trước, nếu có việc sẽ liên lạc qua điện thoại.

Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng đi qua, thành thật ngồi ở ghế phụ.

Hoàng Chiêu Nguyên lái xe rất tốt, đối với xe của tôi hình như còn rất quen tay.

Tôi vừa thắt dây an toàn, mẹ tôi lại gọi điện thoại tới. Bà liên tục khóc lóc bảo rằng nếu Hồ Kỳ chết thì bà cũng sẽ chết theo, nếu như tôi không tìm cách cứu Hồ Kỳ thì bà có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.

Tôi nghe xong cười lạnh một tiếng: "Mẹ mà thành quỷ rồi sao không cùng Hồ Kỳ đi tìm bạn học đã hại chết nó đi, tìm con làm gì?"

Mẹ tôi chính là như vậy, cứ hễ gặp chuyện là y như rằng lấy cái chết ra đe doạ tôi, nhưng chưa bao giờ đả động gì đến con trai bà ấy cả.

Nói tới nói lui một thôi một hồi, tôi bảo với bà ấy rằng tôi đang về rồi cúp máy.

Sau đó tôi gọi điện thoại cho Chung Tín hỏi xem có đúng là mới chết người không. Chung Tín từ chối trả lời, bảo rằng nếu nói được thì nãy đã nói luôn cho tôi biết rồi. Dù sao anh ấy cũng là công chức, có những điều không thể nói với người ngoài ngành. Thế rồi anh ta chỉ cho tôi đến hỏi Ngô Vạn Hải, giáo viên vật lý ở trường cấp hai, bây giờ đã trở thành phó hiệu trưởng của trường.

Lúc tôi vừa gọi qua, hiệu trưởng Ngô có chút ngập ngừng. Chắc là do đã được Chung Tín báo trước nên khi biết tôi là phóng viên thì ông ấy cởi mở hơn, bắt đầu kể ra.

Nữ sinh tự sát tên là Liêu Tiểu Hoa, lời nguyền được viết trên thi thể là gì thì ông không biết nhưng nghe nói rất tà ác. Mà sinh viên vừa rồi mẹ tôi kể rằng đã chết thì là một chị đại trong trường.

Cô nàng vừa to gan vừa phản nghịch, cha mẹ và người thân đều làm việc ở xa nên để cô nàng thuê phòng sống trong trấn. Sau khi Liêu Tiểu Hoa tự sát, cô nàng cũng không đi học nữa, cả ngày một mình ở trong căn nhà thuê.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net