Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lớp mồ hôi mỏng phủ trên trán của Hermione, cô ấy cố gắng ít thở thật sâu. Những giấc mơ là những cuộc chạy trốn hạnh phúc duy nhất mà cô ấy có thể có được trước hiện thực bế tắc và bây giờ đây Riddle cũng dần dần chiếm lấy chúng. Lần gần nhất họ nói chuyện với nhau có thể là một tín hiệu tốt, vì họ đã không hề cãi nhau như nhiều lần khác. Nhưng cô ấy biết sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ cảm thấy bồn chồn, vì cô rõ ràng với hắn vẫn là một câu hỏi cực lớn. Hắn ta muốn biết thêm về Hermione và sau khi lấy được những thông tin hắn muốn, có thể hắn sẽ tra tấn cô không thương tiếc.

Hermione tiến vào đại sảnh. Nay cô ấy đến muộn hơn so với bình thường, cô ấy có thể ngửi thấy được mùi hương thơm ngon từ những món ăn được bày biện vô cùng đẹp mắt. Hermione ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình, bên cách đám nữ sinh cùng năm, họ chẳng bao giờ nói chuyện với cô ấy nhưng hôm nay có vẻ khác.

"Vậy hãy cho chúng tôi xem chiếc nhẫn đính hôn của cô đi, Granger!"

"Bụng của cô ta có vẻ to, có phải cô ta đang mang thai không?"

"Cô thực sự đã đính hôn sao, hay là trong giấc mơ?"

"Con nhỏ ngu ngốc đó thì làm gì có ai dám lại gần chứ, đâu có thể chọn đại một người có ngoại hình như vậy được!"

"Ồ, có thể anh ta đã bị ép buộc"

Hermione đã nghe thấy những lời nói cay nghiệt đó nhưng cô đã cố gắng phớt lờ chúng, biết rằng mình không nên để chúng làm phiền. Hermione tự hào về bản thân vì đã không mất kiểm soát như hôm trước, cho đến khi một câu nói khác lại vang lên.

"Tôi cá với các cậu là anh ta đã tự sát vì đau khổ khi phải mắc kẹt với con nhỏ đó"

Đôi mắt của Hermione ngay lập tức hướng về cô gái đã phát ra âm thanh khó nghe đó. Đôi mắt gần hình thành lên những tia máu với bàn tay đang nắm chặt.

Nhận ra được sự nguy hiểm, cô gái vừa nói liền nuốt nước bọt, không hiểu sao chỉ một câu nói lại có thể khiến Hermione thay đổi đến vậy.

"Thôi nào, Granger, cô ấy cũng chỉ nói điều mà có thể là sự thật!" Clearwater chen vào, cố tình chọc tức Hermione hơn nữa.

"Tôi sẽ xem xét những gì tôi nói nếu tôi là cậu. Cậu không muốn bất cứ điều gì tồi tệ sẽ xảy ra đúng không?" Hermione hạ giọng đe dọa. Đám nữ sinh này là một lũ ngu ngốc và tồi tệ nhất mà cô ấy đã từng tiếp xúc.

"Tôi không sợ mấy người..." Hermione nhìn thẳng vào mặt của cô gái và nhanh chóng lao ra ngoài.

"Đó là lời cảnh cáo tới tất cả chúng ta, hay chỉ với Thylane?" một người trong đám nữ sinh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Tốt hơn hết là chúng ta nên cẩn thận, nếu không tất cả sẽ gặp rắc rối" một cô gái khác lên tiếng. Có lẽ vẻ ngoài lạnh lùng và đầy nguy hiểm của Hermione vừa rồi đã làm họ lo sợ.

"Không phải chỉ có tôi đã nói những điều đó, mấy cậu cũng vậy mà. Cô ấy đã cảnh cáo tất cả chúng ta" Thylane gần như hét lên, bản thân cô ta thực sự không chắc chắn liệu lời cảnh cáo đó có đang chỉ nhắm vào mình hay không. Nhưng có điều mà cô ta chắc chắn đó là cô ta không muốn chịu đựng đau khổ một mình.

"Nhưng con bé đó có vẻ bị kích động bởi câu nói của cậu" Amelia cuối cùng cũng lên tiếng. "Điều gì đã xảy ra với chồng chưa cưới của cô ta, hay lời nói đó có vẻ đến giới hạn của Granger?"

"Ôi không!!!" Thylane bối rối, vò vạt áo chùng. "Cô ta có vẻ khá thân thiết với Riddle, liệu anh ấy có giết tôi không?"

"Con bé đó không có liên quan gì đến Riddle cả!!!" Amelia nghiến răng. Nếu có bất cứ ai thân thiết với hắn thì chỉ có thể là cô ta chứ không phải là Granger.

"Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy ghét Granger, rằng con bé đó chỉ cố tiếp cận anh ấy mà thôi"

Amelia nói để tự an ủi bản thân mình hơn là chứng minh với đám bạn của mình. Cô ta nhận ra mình đã lỡ lời khi đám bạn của cô ta bắt đầu cười phá lên và nghĩ rằng nên có ai đó nói điều này với Granger.

Riddle nhìn xuống dãy bàn của đám nữ sinh, cố gắng tìm kiếm Hermione. Đôi mắt của hắn dường như liếc nhìn cô ấy sau mỗi phút, hắn ta cố gắng tìm kiếm sự thoải mái khi biết được cô đang ở đâu. Nhưng đột nhiên chỗ ngồi mà cô ấy vừa ngồi phút trước giờ đã trống không, đám nữ sinh thì lại khom lưng cụm đầu vào nhau thì thầm điều gì đó. Một trong đám họ đã bắt gặp ánh mắt của hắn, nỗi sợ lan tỏa trong lòng cô ta. Cô gái nhanh chóng cúi xuống, thoát khỏi cái nhìn lạnh lẽo của Riddle, để lại hắn ta bối rối vì không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn ta băn khoăn không biết có nên đứng dậy và đi tìm Hermione không, có điều gì đó vừa xảy ra với cô ấy. Nhưng hắn ta lại không muốn tỏ ra quá phụ thuộc hay quan tâm đến cô. Hắn ta đã cố gắng đuổi theo cô vài lần, nhưng cô ấy thì chưa bao giờ cố gắng làm điều đó với hắn. Riddle nhận ra rằng bản thân có thể là người phụ thuộc hơn. Hermione đang nắm giữ thông tin mà hắn ta muốn có và có vẻ cô ấy rất hài lòng với việc đứng trong bóng tối, quan sát từng hành động của hắn ta. Mặc dù vậy, Riddle vẫn tự tin rằng Hermione sẽ nói với hắn tất cả, hắn ta vẫn rất chắc chắn về điều đó.

Sau vài phút trôi qua, Riddle đã cố gắng đợi cho đến khi mọi người có thể chấp nhận được việc hắn rời đi mà không thắc mắc một chút nào. Hắn không muốn hành động của mình gây chú tới mọi người, mấy người nhiều chuyện đó lại bắt đầu bàn tán, giả dụ như tại sao hắn ta lại rời đi ngay sau khi Hermione vừa lao ra ngoài đó? Hai người họ có quan hệ gì? Đại loại như vậy. Nhưng đột nhiên Riddle nhận ra tại sao hắn ta lại phải quan tâm đến những cái nhìn đó, hắn ta rời đi chỉ đơn giản là hắn muốn rời đi, không cần phải bận tâm đến những điều vớ vẩn xung quanh. Riddle đứng dậy và tiến ra phía cửa, hắn cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn. Trong tiềm thức, hắn ta đã bước tới thư viện, hắn biết rằng Hermione sẽ luôn ở đó.

Riddle dừng lại cách Hermione vài bước chân khi nhìn thấy cô ấy. Hermione đang khom người, nhìn vào cuốn sách đặt trên đầu gối. Những dòng nước mắt lăn dài trên má của cô ấy, chúng đã làm ướt một góc cuốn sách mà cô ấy đang đọc. Hắn ta có thể quay đi, không cần phải quan tâm hay hỏi han một cô gái đang khóc. Nhưng đó không đơn giản chỉ là một cô gái đang khóc, cô ấy còn là cô gái của hắn. Hắn ta có thể bước tới, vòng tay ôm lấy cô ấy, và yêu cầu được biết chuyện gì đã khiến cô phiền lòng. Hoặc hắn ta cũng có thể rời đi...

Không để Hermione biết đến sự xuất hiện của mình, Riddle quay lưng rời đi, quyết định hắn ta sẽ không quan tâm đến điều gì làm Hermione rơi nước mắt.

=========================================================

Riddle đã chia sẻ một lượng lớn thời gian trên các lớp học của mình với Hermione, mặc dù hắn ta chỉ ngồi cạnh cô ấy. Hắn ta đoán rằng Slughorn bằng cách nào đó đã nghe được những tin đồn xung quanh mối quan hệ của hắn với Hermione, vì vậy đã xếp chỗ ngồi của cô ấy bên cạnh hắn. Hermione luôn cố gắng ngồi cách xa hắn nhất có thể, luôn cố giữ đồ đạc của mình ở mép bàn. Nhưng dường như thời gian gần đây không khí giữa họ có chút thay đổi. Không giống như mọi lần giữa họ chỉ có sự căng thẳng. Ngày hôm qua sau khi quay lưng đi, hắn đã quyết đứng ở bên ngoài thư viện và chờ đợi, chính hắn cũng không hiểu lý do là gì. Hắn đã giả vờ như tình cờ gặp Hermione và đưa cô ấy về kí túc xá, họ còn chúc nhau ngủ ngon. Những điều đó không chứng minh được họ sẽ trở thành bạn bè, nhưng hắn ta cảm thấy ổn với điều đó. Hắn quyết định rằng hắn sẽ từ từ lấy được sự tin tưởng của Hermione và sự tin tưởng chính là cách tốt nhất để đạt được thông tin mà hắn ta muốn có. Riddle sẽ đợi thêm một thời gian nữa, cho đến thời điểm thích hợp để yêu cầu thông tin từ Hermione. Cho đến khi cô ấy quá quyến luyến và phụ thuộc và hắn, cho đến lúc đó bản thân hắn mới có lý do để rời đi.

Hermione bước tới và ngồi bên cạnh Riddle, đặt cuốn sách dày bịch xuống bàn. Slughorn đã đi đến bên cạnh cô ấy, sau đó hai người chào hỏi nhau. Một nụ cười thậm chí đã nở trên môi của cô, điều này trái ngược hẳn với tâm trạng tức tối vào ngày hôm qua. Riddle cảm thấy một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, mặc dù hắn không phải là người đã gây ra cho cô ấy những cảm xúc tiêu cực nhưng hắn ta lại không thích sự thật rằng cảm xúc của cô cũng có thể do người khác ảnh hưởng.

Slughorn đi về phía họ vào giữa buổi học, khi mọi người bắt đầu với công việc mà ông ấy đã đặt ra.

"Làm thế nào để hai sinh viên yêu thích của tôi lại hòa hợp với nhau như vậy?" Slughorn lên tiếng với một giọng điệu vui mừng.

"Cảm ơn thưa giáo sư!" Hermione đáp, nhìn lên khỏi lọ thuốc của mình.

"Riddle, tôi vừa mời trò Granger đây đến tham gia câu lạc bộ Slug, đây là một tin tốt lành phải không?"

"Vâng, thưa giáo sư" Riddle lạnh nhạt, trong lòng thì không nghĩ đó là một tin tốt lành gì.

"Đó là một nhóm các sinh viên ưu tú, chỉ có những sinh viên sáng giá nhất mới có thể tham gia. Ta hy vọng trò sẽ thực sự là cô gái đầu tiên và duy nhất của chúng ta" Slughorn cười khúc khích, đi quanh lớp xem những lọ thuốc khác.

"Cô chấp nhận lời mời?" Riddle hỏi dù biết câu trả lời là có. Cô ấy dường như đang cố nhấn thân sâu hơn vào cuộc sống của hắn ta.

"Làm sao mà tôi có thể từ chối?" Hermione đáp, rời lọ thuốc nhìn thẳng vào mắt của Riddle. Hermione luôn là kiểu người tìm kiếm sự ưu ái từ các giáo sư, luôn cảm thấy họ cần phải có thiện cảm với cô ấy. Riddle tự hỏi liệu cô ấy có làm với tất cả các sinh viên khác không, nếu như họ không tránh xa cô ấy như thể cô mắc một loại dịch bệnh.

"Vậy thì, cô có thể đi với tôi đến cuộc họp vào Chủ nhật sau chuyến đi đến Hogsmeade. Hãy mặc một chiếc váy, vì quy định về trang phục là trang trọng"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net