Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hermione ngước lên thì thấy đôi mắt xanh của Riddle, trên tay đang cầm một cuốn sách, hắn ngồi xuống đối diện với cô ấy.

"Xin chào!" Hermione thì thầm, cố gắng nhìn lén hắn ta mà không để bản thân bị bắt gặp. Cô nhìn lên lần nữa vì không nghe thấy hắn đáp lại, cẩn thận để không bị phát hiện. Vẫn không có một âm thanh nào được phát ra từ Riddle. Hermione tự hỏi không biết hắn ta có nghe thấy cô ấy nói không, định mở miệng nói lại thì.

"Đọc sách của em đi, Granger!" Riddle ngắt lời, nở một nụ cười nhếch mép, đôi mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách trên tay. Hermione nhanh chóng, vùi đầu vào cuốn sách, má cô ấy nóng dần lên. Trong một lúc, âm thanh duy nhất mà cả hai tạo ra là tiếng lật trang sách.

"Vậy, nếu anh sẽ đến tại sao lại không đến luôn?" Hermione bắt đầu thấy nhàm chán vì sự im lặng quá mức.

"Tôi bận"

"Bận gì cơ?" Sự tò mò đang chiếm ưu thế trong người của Hermione. Khi hắn ta không trả lời, cô đã giật lấy cuốn sách hắn đang cầm trên tay nhằm thu hút sự chú ý.Thoáng qua hình ảnh của đám Tử thần thực tử hay kế hoạch hắc ám trong tương lai của Riddle chợt xen ngang suy nghĩ của Hermione.

"Trả lại nó, Granger!" Riddle hất tay của Hermione ra. Giọng hắn trở nên nóng giận và cứng ngắc. Hermione biết bản thân đã vượt qua giới hạn của hắn, nhưng cô vẫn muốn biết sự thật, hy vọng rằng không phải là những điều tồi tệ đó.

"Nhưng mà.."

"CHỈ CẦN TRẢ LẠI!!!"

Căn phòng lại được bao quanh bởi sự yên lặng, mỗi giây dường như kéo dài gấp mười lần. Hermione biết rằng cô ấy là người có lỗi vì đã vượt quá giới hạn nhưng cô ấy lại không thể bình tĩnh được mà muốn biết việc Riddle đã làm trước khi đến đây.

"Tôi đã giải quyết nó ổn thỏa!" Cuối cùng Riddle cũng lên tiếng, cắt ngang sự im lặng tưởng như là kéo dài mãi mãi. Bắt gặp ánh mắt xanh đó đang nhìn chằm chằm vào mình, lông mày của Hermione bất giác nhíu lại.

"Giải quyết chuyện gì?"

"Clearwater. Bây giờ cô ta sẽ để em yên, mọi chuyện tôi đã sắp xếp rồi!"

Và đó là lúc mà làn sóng tội lỗi đổ xuống Hermione. Cô ấy đã hiểu nhầm hắn ta. Ngay khi Riddle nói rằng bản thân mình bận, Hermione đã nghĩ rằng hắn có một cuộc họp bàn về kế hoạch hắc ám trong tương lại, tra tấn hoặc giết chóc. Nên hiện tại Hermione rất sốc khi Riddle đã làm một chuyện vì cô ấy. Hermione cảm giác như có cả ngàn con bướm đang bay loạn xạ trong dạ dày. Một cảm giác mới lạ khó tả.

"Tom, t-tôi.." Việc gọi tên Riddle khiến hắn có chút căng thẳng. Hermione lướt những ngón tay của mình lên bàn tay gân guốc của Riddle thì thầm.

"Cảm ơn anh!" Hermione mỉm cười, đặt bàn tay mình lên mu bàn tay của Riddle. Mặc dù đó không phải là một chuyện lớn lao nhưng lại rất có ý nghĩa với cô ấy. Bởi vì nó cho thấy rằng Riddle đang dần thay đổi. Hắn ta bắt đầu quan tâm đến cảm xúc của Hermione hơn, dù chỉ một chút. Riddle có chút bất ngờ, cầm cuốn sách nên, tiếp tục đọc và rút tay mình khỏi cái nắm tay nhẹ nhàng của Hermione.

"Đừng tự tâng bốc bản thân, Granger!"

*******

Cơn gió lạnh đột ngột thổi tới, khiến Riddle phải ôm chặt lấy áo chùng của mình hơn. Bàn tay Hermione nắm lấy tay hắn là hơi ấm duy nhất mà Riddle có thể cảm nhận được lúc này, ngoài cảm giác ấm áp ở trong lòng. Những ngọn cỏ bị gió thổi chạm vào tay Riddle làm hắn ta rùng mình vì cái lạnh của mặt đất.

"Tôi lạnh quá!" Riddle nghe thấy Hermione nói, tay cô ấy siết chặt vào bàn tay của hắn ta hơn.

"Nói hay lắm, Granger!"

Riddle mỉa mai, ngoài trời đang là mùa đông, họ còn cùng nhau nằm trên bãi cỏ mà không có bất kì tấm thảm nào lót ở phía dưới, dĩ nhiên lạnh là cảm giác duy nhất họ có thể cảm nhận được lúc này rồi.

"Sao anh không dùng mấy lá bùa làm ấm!"

"Tôi thích cái lạnh" Riddle không biết điều đó có thực sự đúng hay không. Đúng hơn là hắn ta đã quen với nó. Khi còn rất nhỏ, hắn đã bị bỏ lại trại trẻ mồ côi, hắn ta đã quen với cảm giác dần dần tê dại và run rẩy không kiểm soát.


"Môi anh bắt đầu tái đi rồi kìa!" Hermione lên tiếng khi cô ấy quay người, nghiêng về phía của Riddle. Riddle dùng lưỡi liếm đi sự khô ráp trên đôi môi trong khi cô đang nhìn chằm chằm vào nó. Má Hermione bắt đầu ửng đỏ nhưng đôi môi của cô ấy vẫn vậy, vẫn rất hoàn hảo.

"Môi em cũng vậy" Đó không phải là những gì Riddle muốn nói.

Hermione ngạc nhiên, đưa ngón tay lên môi mình, kiểm tra xem có đúng là vậy không. Và rồi Riddle đã hôn cô ấy, một cách rất bất ngờ.

Đôi môi của cô ấy có phần lạnh lẽo khi lần đầu chạm vào môi của Riddle. Hắn ta hơi nao núng khi những ngón tay của Hermione đang đặt lên cổ của mình, chúng thật lạnh lẽo, cảm giác giống như những thanh băng vậy. Phần da của họ chạm vào nhau khiến Riddle cảm giác hơi râm ran trong bụng. Lúc đầu thì nó lạnh buốt nhưng sau đó chúng ấm dần lên, cảm giác như có thể thiêu cháy cả hai. Khi Riddle cảm nhận được một cơn rùng mình chạy khắp người Hermione, hắn quấn càng nhiều áo chùng của mình quanh người cô càng tốt, cố gắng bảo vệ cô ấy khỏi không khí lạnh bên ngoài. Và khi Hermione nghiêng người, cô ấy hơi rúc vào người của Riddle, tựa đầu vào bờ vai của hắn. Giống như một con vật nhỏ đang tìm kiếm hơi ấm vậy. Riddle cảm thấy rất hài lòng thậm chí là hạnh phúc vì Hermione đã ôm lấy hắn mà không cần hắn ta yêu cầu hay ép buộc. Cô ấy muốn ôm hắn chỉ đơn giản là cô ấy muốn vậy, và Riddle cũng đã choàng tay ôm lấy cô. Rồi đột nhiên có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Riddle, một suy nghĩ mà cả đời này hắn ta cũng không muốn nó trở thành sự thật. Hắn ta nghĩ bản thân có thể đã bắt đầu quan tâm đến Hermione.

"Chúng ta vào trong được không, tôi lạnh quá!" Hermione nói nhỏ vào tai Riddle. Hắn ta không muốn rời khỏi vị trí này nhưng tiếng nghiến răng và cách cô nắm chặt lấy cánh tay khiến hắn phải làm vậy, dù sao thì cũng muộn rồi.

"Được rồi!" Riddle liền dùng một loại bùa khiến họ có thể ấm hơn. Lẽ ra hắn ta có thể làm điều này từ lâu nhưng hắn lại cảm thấy lo lắng, sợ nó sẽ khiến Hermione không muốn ôm mình nữa.

Khi họ quay lại phòng ký túc xá, Hogwarts tĩnh lặng đến đáng sợ. Âm thanh duy nhất mà Riddle có thể nghe được đó là tiếng bước chân cùng hơi thở nặng nề của họ. Cả trường dường như đã chìm vào giấc ngủ. Những ngón tay của hắn đã chạm vào ngón tay của Hermione vài lần khi họ đi bên nhau, nhưng cô lại không có động thái muốn nắm lấy tay hắn. Riddle rất muốn nắm lấy bàn tay ấm áp, nhỏ nhắn đó. Đây có lẽ là đêm duy nhất mà Riddle muốn nó kéo dài vô hạn, mọi thứ đều trở nên rất hoàn hảo, hắn có Hermione bên cạnh và tương lai thì vẫn ở phía trước.

"À, đây là tôi" Hermione dừng lại trước cánh cửa phòng mình. Riddle nghĩ đó là một biểu hiện kỳ lạ. Tất nhiên cô ấy là cô ấy, thay vì đó Hermione nên nói 'Đến cửa phòng tôi rồi' hoặc câu gì đó tương tự.

Hermione vẫn đứng đối diện hắn, hồi hộp chờ đợi, tự hỏi liệu Riddle có nói lời tạm biệt hay không. Riddle biết bản thân nên hôn cô và chúc cô ấy ngủ ngon, nhưng hắn quyết định không làm vậy vì hôm nay bản thân đã bày tỏ quá nhiều tình cảm.

Riddle rời đi và lẩm bẩm một lời tạm biệt nhanh chóng. Nhưng khi đến cửa phòng ký túc xá của mình, hắn ước gì bản thân đã không làm vậy. Ước gì ít nhất hắn ta cũng nói được một lời tạm biệt đoàng hoàng, vì hắn không muốn Hermione rời xa mình. Riddle luôn cần sự quan tâm và tình cảm của cô ấy. Việc ở cạnh Hermione nhiều hơn khiến hắn cảm thấy thoải mái với chính bản thân khi thừa nhận điều đó.

Đêm đó khi nằm trên giường, Riddle luôn nhớ về Hermione, cách cô ấy cùng hắn ngước lên nhìn các vì sao và hỏi về chúng. Cánh tay cô giơ lên chỉ vào những chòm sao mà hắn gọi tên. Hắn nghĩ về khuôn mặt cùng biểu hiện ghê tởm khi hắn ta nói với cô là mình bận, vẻ mặt đó đã khiến trái tim hắn ta thắt lại. Nhưng khi Hermione nói lời cảm ơn với Riddle, hắn có cảm giác từ tận đáy lòng cô ấy vẫn cảm thấy biết ơn, và chả có ai từng nói như vậy với hắn cả. Nhưng thật sự cũng chẳng có ai, có một lý do để nói lời cảm ơn với hắn.

Riddle thực sự ghét cách bản thân cần tình yêu từ Hermione.

"Vậy đây là việc mà anh thường làm vào ban đêm à? Nằm ở đây và ngắm sao?"

Riddle không trả lời, hắn ta cảm thấy cách cô ấy đặt câu hỏi có phần vô nghĩa và ngu ngốc.

"Không có gì sai cả. Ý tôi là nó rất nam tính,.hm...theo một cách rất dễ thương." Hermione tiếp tục liên thuyên không ngừng nghỉ.

"Granger" Riddle ngắt lời cô giữa chừng. Gò má hắn ta có vài vệt đỏ khi nhắc nhở Hermione, ngụ ý rằng điều đó không nam tính và lần đầu tiên hắn cảm thấy biết ơn vì trời quá tối để cô ấy có thể nhìn thấy.

"Uh..tôi xin lỗi, tôi-"

"Im đi!" Riddle cắt ngang nhưng với giọng điệu dễ chịu không hề gay gắt hay tức giận. Hermione ngay lập tức ngừng nói, hắn có thể cảm nhận được gương mặt cô ấy đang dần ửng đỏ. Họ cứ như vậy mà nằm yên một lúc. Riddle nhìn hơi thở của mình đã tan thành làn khói.

"Em có biết chòm sao nào không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net