Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Riddle nhìn Clearwater với ánh mắt bối rối. Vẻ mặt của cô ta có chút lo lắng, mong đợi phản ứng của hắn. Clearwater chờ đợi Riddle lên tiếng, nhưng hắn ta vẫn đứng đó mà không nói một lời nào. Cả hai đã im lặng trong một khoảng thời gian ngắn cho đến khi Clearwater lên tiếng.

"Em..em..em nhớ anh!"

Riddle vẫn không trả lời, hắn vẫn còn suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Đầu hắn ta cố gắng ép bản thân nghĩ rằng nó là hoàn hảo, rằng hắn có thể lợi dụng Clearwater để ngăn mình yêu Hermione. Chỉ đơn giản là vì Clearwater không có chút ý nghĩa gì với Riddle cả, hắn ta bắt đầu lo lắng, sợ hãi vì Hermione đã dần khiến hắn bận tâm và cô ấy cũng dần trở thành một người có ảnh hướng đến bản thân. Riddle đã bắt đầu cảm thấy gắn bó hơn với Hermione, điều đó có nghĩa là cô ấy có thể bị lợi dụng để đối phó với hắn ta.

Nhưng trái tim của Riddle lại không như vậy, nó thắt lại và cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòng hắn ta. Trái tim nói với hắn ta rằng nó không muốn hôn Clearwater nó muốn Hermione. Trái tim hắn cần được nhận sự yêu thương, và nó cần được sửa chữa hơn bao giờ hết.

Nhưng hắn ta là Tom Riddle sẽ luôn làm những việc có lợi cho bản thân và đã được tính toán một cách rõ ràng, cẩn thận. Hắn ta lựa chọn sẽ phớt lờ đi trái tim của mình và làm theo những gì bản thân cảm thấy đúng đắn.

Riddle đặt môi mình lên môi của Clearwater, cảm nhận những ngón tay đặt lên cổ mình. Tuy bàn tay không đặt lên eo của cô ta nhưng Riddle cũng đã hôn Clearwater. Nhưng bản thân Riddle lại không thể ngừng nghĩ về Hermione. Môi Clearwater chuyển động quá nhanh và thô ráp, không giống như sự đụng chạm đầy tinh tế và mềm mại của Hermione. Riddle nhớ những ngón tay thon gọn động chạm vào phía sau đầu mình thay vào đó là những ngón tay đang kéo tóc của hắn một cách thô bạo.

Riddle lùi lại, nhìn đối phương.

"Tom, hãy nói gì đi!!" Clearwater thì thầm, cố chạm vào cánh tay của hắn nhưng Riddle đã từ chối và lùi lại. Hắn ta cố nghĩ ra lời mình muốn nói nhưng trong đầu lại không thể xử lý kịp trong tình huống này. Riddle nhanh chóng xoay người rời đi, để đôi chân mình dẫn đường. Riddle tự hỏi liệu bây giờ có nên đến phòng của Hermione không nhưng không thể. Vì bản thân hắn ta sợ phải nhìn thấy cô ấy, cảm giác tội lỗi khiến hắn ta chùn bước. Riddle không hiểu tại sao, vì đơn giản hắn ta chả làm gì sai cả, không chưa hề xác định mối quan hệ, mối quan hệ giữa họ vẫn là một điều gì đó khá phức tạp.

Riddle tò mò không biết Heroine có quan tâm nếu cô ấy phát hiện ra chuyện vừa rồi và tự khẳng định rằng cô sẽ không quan tâm nhưng sâu trong lòng hắn ta lại muốn điều ngược lại.

"Thưa ngài!" Black mở lời khi đi qua hắn ta. Riddle không nhận ra mình đã đi đến đâu và giọng nói của Black khiến hắn quay trở lại với thực tại.

"Black, cậu đang làm gì ở đây?" Riddle nhận thấy Black khá khó chịu, như thể vừa có chuyện gì đó làm phiền anh ta.

"Không có gì, thưa ngài! Tôi đang trên đường về phòng sinh hoạt chung!" Black đảo mắt xung quanh.

"Chà, tối nay chúng ta có một cuộc họp, đừng đến muộn!" Riddle có vẻ bị bối rối trước biểu hiện ngày hôm nay của Black. Tuy nhiên hắn ta không buồn hỏi vì không muốn quan tâm đến cuộc sống của người khác.

*******

Hermione thức dậy với một cơn đau đầu khủng khiếp, cô dự định sẽ nằm trên giường cho đến hết ngày, có lẽ cô ấy sẽ không đến bất cứ lớp học nào trong ngày hôm nay. Nhưng tâm trạng vốn ổn định của cô ấy đã bị một chàng trai ngu ngốc làm hỏng. Nếu vài tháng trước nếu có ai nói với cô rằng Riddle đã hôn một cô gái khác có thể làm cô ấy tổn thương, thì cô sẽ cười vào mặt họ. Nhưng hiện tại thì đã khác.

Hermione cố gắng tự kéo bản thân ra khỏi giường, khoác áo chùng, quyết định đi xuống Đại sảnh. Khi bước dọc hành lang, Hermione tự nhủ với bản thân rằng không được nhìn Riddle nhưng khi đến bàn ăn cô lại không thể ngăn bản thân mình hướng ánh mắt đến chỗ của hắn.

Trông hắn ta vẫn như mọi ngày, lạnh lùng và vô cảm. Riddle giao tiếp mắt với Hermione khi cảm nhận được cô ấy đang nhìn chằm chằm vào mình. Bị phát hiện Hermione nhanh chóng quay mặt đi, ngồi vào chỗ của mình, cạnh Clearwater và những cô bạn ngu ngốc của cô ta. Hermione ước rằng mình đã không vào cái nhà này.

"Hôm qua tôi lại nói chuyện với Tom" Clearwater lại bắt đầu khoe khoang về chuyện hôm qua cô ta đã làm với một cô gái tóc vàng ngồi đối diện. Cả hai đều nở một nụ cười tự mãn trên mặt, như thể đó là một trò đùa riêng tư nào đó giữa họ. Cả hai đã cố tình nói to hơn để Hermione có thể nghe thấy.

"Thật ư? Cậu đã nói về gì vậy?" Cô gái đó cố tỏ ra ngạc nhiên. Hermione thấy rõ ràng cuộc trò chuyện này đã được hai người họ bàn với nhau từ trước, cố tình để cô ấy tức giận.

"Chà...chúng tôi không chỉ nói chuyện.."

Nỗi đau mà Hermione cảm nhận được từ hôm qua bùng lên thành cơn giận dữ, mặt của cô ấy đang đỏ bừng lên vì tức giận. Làm sao mà Riddle có thể làm việc đó là điều duy nhất xuất hiện trong đầu Hermione lúc này. Riddle đã khiến cô ấy cảm thấy tội lỗi vì đã nghĩ xấu về hắn, nhưng thay vào đó lại làm những cái hành động đó sau lưng cô ấy.

Hermione cầm lấy một miếng bánh mì nước từ đĩa của mình và nhanh chóng rời đi. Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày dài với cô ấy.

Sau khi lớp học kết thúc, Hermione đang chăm chú nhìn vào một trang sách, thậm chí không nghe cả thấy tiếng bước chân đang tiến gần đến vị trí của mình và tiếng ồn mà Riddle tạo ra khi hắn ngồi xuống.

"Du hành thời gian?"

Âm thanh đó khiến Hermione giật mình, sợ hãi. Khi nhận ra đó là giọng nói của hắn, Hermione không quan tâm, chỉ tập trung vào cuốn sách đang nằm trên tay. Cô ấy không nghĩ mình có thể nói chuyện một cách bình thường với hắn ta.

Suốt cả ngày nay, Hermione chỉ nghĩ về việc làm thế nào để nói chuyện này với Riddle. Cô quyết định không làm vậy, chọn giữ khoảng cách và không nói chuyện với hắn ta, vì cô ấy không muốn có những cuộc nói chuyện không cần thiết. Bây giờ đây Hermione biết rằng Riddle không quan tâm đến cảm xúc của cô ấy đến vậy, và cô vẫn cần thời gian để hoàn toàn không còn quan tâm đến con người đó nữa. Sau khi có thể làm được, Hermione có thể quay lại với phiên bản trước đây của mình, hy vọng rằng sẽ có thể khiến hắn ta học cách để trở thành một con người tốt hơn. Dù sao đó cũng là kế hoạch của cô ấy.

"Granger?" Riddle lại một lần nữa lên tiếng sau khi Hermione cố tình phớt lờ hắn ta.

"Tôi đang đọc sách, Riddle!" Hermione vẫn chăm chú vào cuốn sách, không ngẩng đầu đến một cái. Cô ấy nghĩ thật không công bằng khi một con người xấu xa lại có thể đẹp đến vậy.

"Đừng đọc nó nữa và nói chuyện với anh !" Riddle kéo ngón tay của Hermione ra khỏi cuốn sách. Cô ấy né tránh sự động chạm của hắn ta, nhưng cuối cùng vẫn đặt cuốn sách xuống bàn. Dù sao thì từ khi nhận ra sự hiện diện của hắn cô ấy cũng không thể tập trung được nữa. Hermione đưa bàn tay lên xoa xoa rồi làm ấm mắt.

"Granger?" Giọng Riddle bắt đầu trở lên lo lắng hơn, và Hermione lại ghét cái cách nghe nó giống như hắn ta đang lo quan tâm đến cô ấy.

Câu hỏi tại sao đang chực chờ trên đôi môi của Hermione nhưng cô ấy lại không thể biến nó thành lời.

"Riddle, tôi không thể tiếp tục, tôi cần phải đi!" Hermione thì thầm, đứng dậy và di chuyển nhanh về ký túc xá.

"Tiếp tục gì?" Riddle chưa kịp nói xong thì cô ấy đã rời đi.

*******

Riddle gõ cửa phòng của Hermione, đầu hắn ta tựa vào cánh cửa gỗ.

"Granger" Giọng hắn ta thì thầm như đang say sỉn. Hắn ta có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô đang tiến tới cánh cửa, nhưng cô ấy lại không có động thái mở nó.

"Tôi không hiểu, tại sao em lại dám phớt lờ tôi? Granger dừng lại đi!!!" Riddle liên tục phát ra những âm thanh như đang cầu xin, tay thì không ngừng đập vào cánh cửa phòng của cô. Riddle không thể chịu đựng được việc cô ấy giận, có lẽ vì một phần trong hắn đang cảm thấy tội lỗi.

Cánh cửa đã hé ra nhưng chỉ đủ để Riddle nhìn thấy khuôn mặt đang khó chịu của Hermione.

"Sao tôi dám ư?" Hermione có chút giận dữ, còn hắn ta thậm chí còn không thể nhớ bản thân đã nói điều đó với cô.

"Anh đã hôn cô ta, Riddle!!! Nếu anh gặp tôi hôn bất cứ ai khác ngoài anh ra, có lẽ tôi và họ sẽ bị giết sau 2 giây nhưng chỉ vì anh là người làm vậy nên mọi thứ đều ổn sao? Anh được phép làm bất cứ điều gì bản thân muốn, và lừa dối tôi như nào cũng được, chỉ vì anh là Riddle chết tiệt!!!"

Hermione thở hổn hển sau khi hét lên những điều đó với người đứng bên kia cánh cửa, đôi chân của cô ấy bắt đầu mềm nhũn ra ở bên dưới.

"Tại sao em lại quan tâm khi anh hôn cô ta?" Riddle thì thầm.

"Anh có quan tâm nếu tôi hôn người khác không?"

"Có!" Riddle trả lời ngay lập tức như thể không cần suy nghĩ điều đó đã luôn ở trong tâm trí của hắn ta.

"Tại sao anh lại quan tâm?"

"Bời vì em là của anh"

"Vậy là anh được phép có tôi cho riêng anh, trong khi tôi thì không?"

"Anh không nghĩ là em cũng muốn tôi!'

"Riddle, anh có bao giờ thực sự muốn tôi rời đi không?" Hermione lên tiếng sau một hồi im lặng của cả hai.

Riddle đã im lặng suy nghĩ trước khi đưa ra một câu trả lời, mặc dù cả hai đều biết câu trả lời là gì.

"Không!!"

Hermione nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn vào ánh mắt hắn ta cho đến khi cánh cửa đã thực sự đóng lại. Bên ngoài Riddle buồn bã, trượt xuống đất và tựa lưng vào đó.

"Granger" Tuy rất bé nhưng Hermione vẫn có thể nghe thấy nó.

"Trái tim của anh đau..."

Những lời nói đó dường như đã làm tan nát trái tim của cô ấy, Hermione không thể ngăn được những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt.

"Hermione..." Riddle thì thầm gọi tên của Hermione, nhưng nó quá nhỏ để cô có thể nghe thấy trước khi hắn ta rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net