Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, Hermione!" Có một giọng nói vang lên từ đằng sau khi Hermione, người đó đang chạy về phía trước.

Khi người đó tiến lại gần hơn, Hermione nhận ra cậu ấy có mái tóc màu đỏ rực, cuối cùng người đứng trước mặt của cô ấy bây giờ là Ron. Cô lao vào vòng tay của cậu và ôm thật chặt.

"Hermione, em đang làm gì thế?" Ron cười khúc khích.

"Em nhớ anh!" Hermione lùi ra một chút rồi thở dài.

Ron mỉm cười thích thú nhìn Hermione đang ủ rũ.

"Em nhớ anh?" Ron bày ra vẻ mặt nghi ngờ.

"Em luôn nhớ anh!"

Nụ cười của Ron ngày càng trở nên khác lạ, vô cùng lạnh lùng và bất lực.

"Không phải lúc nào cũng vậy đâu.." Cậu ghé sát của Hermione thì thầm. Không khí trở nên ngột ngạt khó tả, như thể chúng sắp nhấn chìm cơ thể nhỏ bé của cô ấy.

"Đừng làm như vậy với em..." Hermione đưa tay lên mắt, ước rằng khi mở mắt ra sẽ là một cảnh tượng khác, sẽ là Ron nhẹ nhàng và ấm áp như ngày nào. Nhưng cảnh tượng trước mắt không hề dịch chuyển, chúng vẫn vậy, điều này gần như bóp nghẹt lấy trái tim của cô ấy.

"Em có nhớ tôi không, Hermione? Em có thực sự nhớ tôi?"

Hermione nghĩ rằng bản thân mình thực sự nhớ cậu ấy.

Cô có thể tưởng tượng ra mái tóc đỏ rực của cậu ấy trông như nào vào mỗi buổi sáng nhưng lại không thể nhớ được mùi hương và cảm giác vùi mình vào nó là như thế nào.

Cô cũng có thể nhớ đôi môi đó trông như thế nào, và chúng thật ngọt ngào làm sao khi Ron nói câu "Anh yêu em". Nhưng lại thể nhớ được những nụ hôn ấm áp, dịu dàng hay cuồng nhiệt khi họ ở bên nhau.

"Em nên bước tiếp.." Ron dịu dàng nhìn sâu vào đôi mắt của Hermione, câu nói không gắt gỏng, hay giận dữ chỉ đơn giản như một lời khuyên chân thành.

"Không, em không. Em không bao giờ có thể-" Hermione rơi nước mắt lắc đầu liên tục, đồng thời nắm chặt lấy bàn tay của Ron, chưa bao giờ cô ấy lại thấy bản thân mình tồi tệ như vậy.

Trước khi cô ấy kịp nói hết câu, giấc mơ đã tan biến, Hermione mở mắt to nhìn lên trần nhà trống rỗng. Dạo gần đây những giấc mơ về Ron luôn xuất hiện mỗi khi cô ấy chợp mắt, nhưng giấc mơ vừa rồi thì thật khác. Điều mà cậu nói trong giấc mơ. Hermione muốn nhắm mắt lại và hy vọng mình có thể tiếp tục nó, nhưng có điều gì đó đã ngăn cô ấy lại. Hermione nhìn quanh một lượt, cảm giác như có gì đó đè nặng lên bụng mình. Hermione chắc chắn rằng mình không hề đơn độc trên giường, mà thậm chí cô còn không nằm trên chiếc giường của mình. Hermione chớp, xoa xoa thái dương xâu chuỗi mọi chuyện. Hôm qua sau khi cãi nhau với Draco, Hermione có thất vọng quay lại phòng của mình, rồi lại lên thư viện học. Khi mắt của cô ấy quá mỏi vì đọc sách trong một thời gian dài, Hermione trở về phòng. Cuối cùng thì cô ấy lại chẳng thể đi về phòng, thay vào đó là gõ cửa phòng của Riddle, và Hermione không hề nhớ rằng mình đã rời đi sau đó.

Hermione đảo mắt nhìn xuống, cánh tay của Riddle đang ôm lấy eo của cô. Hermione có chút sốt sáng, khi nhận ra mình đang ngủ với Riddle, cô nuốt khan bắt đầu hoảng sợ.

Không!!!

Tâm trí của cô chợt bình tĩnh hơn khi nhận ra quần áo của họ đều vẫn còn nguyên vẹn, và trên bàn thì không có bất cứ một đồ uống có cồn nào cả. Hermione bắt đầu cựa quậy để thoát khỏi vòng tay của Riddle nhưng hắn ta lại ôm chặt hơn. Hermione không muốn hắn ta thức dậy với cô trong vòng tay, vì có thể Riddle lại tìm cách đổ lỗi cho mình. Hắn ta đâu có vẻ nào là kiểu người thích âu yếm.

Nhưng cánh tay của Riddle vẫn vậy trong khi họ rất cần ăn sáng.

"Riddle" Hermione thì thầm, di chuyển nhẹ nhàng cố gắng vỗ nhẹ vào tay khiến Riddle tỉnh dậy nhưng hắn ta vẫn không nhúc nhích.

"Granger?" Riddle ngái ngủ, nhưng vòng tay đã thả lỏng hơn để Hermione có thể trượt ra ngoài. Hermione cố gắng ngồi dậy nhưng kết quả lại bị rơi xuống ghế sofa.

"Ối!" Hermione lẩm bẩm, dùng tay xoa xoa một bên đầu mà không thể đứng dậy ngay được.

Riddle nghiêng người mở mắt, nhìn Hermione với vẻ thích thú. Có lẽ hắn ta vẫn chưa hiểu tại sao bản thân lại thức dậy bên cạnh cô.

Đột nhiên Riddle bật cười thành tiếng, và Hermione biết đây là một trong những khoảnh khắc mà cô ấy bị cười nhạo. Tuy nhiên bất ngờ là tiếng cười đó khá dễ chịu và Hermione ước gì mình có thể nghe nó thường xuyên hơn. Khi cơ thể đã tỉnh táo hơn, Hermione quyết định dùng khuỷu tay đẩy cơ thể mình lên. Lấy lại sự bình tĩnh vốn có, Riddle chuyển sang tư thế ngồi, chừa chỗ còn lại cho Hermione.

"Đêm qua em ngủ quên và tôi không muốn đánh thức em" Riddle giải thích, đưa tay lên xoa xoa mái tóc bị rối của mình.

"Tôi đã đoán vậy" Hermione gật đầu.

"Anh có thấy phiền không?"

"Không!" Riddle trả lời nhanh chóng khiến Hermione có bất ngờ, nhưng cô cũng không quan tâm quá nhiều thay vào đó cô ấy bị bận tâm về việc tại sao bản thân lại không quan tâm về điều đó. Hermione có cảm giác, gần như là tuyệt vời khi thức dậy trong vòng tay của Riddle thay vì ngủ một mình. Nhưng rốt cuộc việc thức dậy mà không biết mình đang ở đâu vẫn khiến Hermione có chút lo lắng.

"Chúng ta không làm gì cả phải không?" Hermione cắn môi.

"Không!" Riddle trả lời ngay lập tức, cuộc trò chuyện càng trở nên nhạt nhẽo và nhàm chán.

"Phải rồi" Hermione cố gắng lấp đầy sự im lặng.

"Nếu có thì tôi cũng không bận tâm đâu!" Riddle nhếch mép trêu chọc cô.

Mặt của Hermione bỗng đỏ bừng lên, sau đó lại bật cười vui vẻ, mà không rõ bản thân cười vì cái gì, rõ ràng câu nói của Riddle chả buồn cười chút nào. Nhưng dường như điều đó đã phá vỡ sự im lặng khó xử giữa họ, vì rõ ràng hắn ta cũng đã cười mà chẳng vì lý do gì.

"Chúng ta cần phải đi!" Hermione lên tiếng khi tiếng cười giữa họ đã tắt. Riddle gật đầu, đứng dậy và mặc áo chùng của mình vào. Hermione cũng vậy, nhưng khi cô ấy phát hiện thì áo của cô ấy đã rơi khỏi ghế.

Trước khi Hermione đi tới cửa, Riddle đã xoay cô ấy lại rồi đặt một nụ hôn trên môi của cô. Hermione cảm nhận được lưng mình hơi đau khi dựa vào khung cửa nhưng chọn cách phớt lờ nó khi cánh tay cô vòng tay qua cổ Riddle. Môi của hắn mềm mại và ấm áp, Hermione gần như tan chảy trong sự động chạm của Riddle.

Môi của Riddle không yên vị mà dần chuyển xuống cổ của Hermione, đồng thời đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên phần da nhạy cảm. Chân của Hermione bắt đầu run rẩy, cảm thấy bản thân không thể đứng vững nữa.

"Chúng ta thực sự cần phải đi!" Hermione nhắc nhở, nhưng hoàn toàn không có ý định ngăn cản hắn ta. Nhưng lại cảm thấy cần phải trốn thoát nếu không cô ấy sẽ khuỵu xuống mất.

"Em nói đúng" Riddle nghiêng người mỉm cười, rời khỏi người của Hermione.

"Em có hạnh phúc không?" Riddle nhìn vào mắt của Hermione, còn cô thì thấy đây là một câu hỏi kỳ quặc nên gật đầu với vẻ mặt bối rối.

"Có, phải không?"

"Vâng" Hermione vừa nói vừa gật đầu khẳng định.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net