Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tâm trí của Riddle lang thang khi giáo sư đang luyên thuyên về những chủ đề vô ích và không một chút thú vị. Không có gì là hắn ta không biết, bài học về ông Kẹ là bài mà hắn ta đã xem qua. Riddle nhớ lại thì ông Kẹ là một sinh vật có thể thay đổi hình dạng theo nỗi sợ hãi kinh hoàng nhất của người thi chuyển pháp thuật. Riddle luôn tự hỏi ông Kẹ sẽ biến thành hình dạng gì khi đối diện với hắn ta, vì đã từ lâu rồi hắn không còn nhớ mình sợ hãi điều gì.

"Riddle, em có muốn thử trước không?" Giáo sư lên tiếng, kéo Riddle ra khỏi suy nghĩ của mình.

Hắn ta thở dài rồi đứng dậy, bước tới chiếc tủ đang khóa cạnh giáo sư. Mọi con mắt đều đang đổ dồn về phía hắn.

"Bây giờ, chỉ cần nhớ Riddle, rằng không có gì phải sợ cả. Chỉ cần tập trung và nói đúng câu thần chú thì em sẽ ổn!"

Riddle lười biếng đảo mắt, rút cây đũa phép từ trong túi và xoay nó quanh các đốt ngón tay trong khi chờ ông Kẹ được thả ra. Vị giáo sư lẩm bẩm câu thần chút về phía ổ khóa. Từng ổ được bung ra, tạo ra tiếng lạch cạch khi chúng rớt xuống sàn nhà. Các cô gái thì sợ hãi, lùi xuống những dãy bàn cuối cùng và tất cả đều lẩm bẩm xem chuyện này sẽ kinh khủng đến mức nào.

"Riddle, em đã sẵn sàng chưa?" Giáo sư xác nhận lại khi còn duy nhất một ổ khóa chưa mở. Riddle gật đầu, chĩa đũa phép về phía tủ.

"Được rồi, 1...2...3" Ổ khóa cuối cùng được mở ra, cả lớp trở nên im lặng, ngóng chờ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, có vài cô gái đã bắt đầu thút thít.

Riddle không biết phải mong đợi điều gì khi một đống gì đó đen ngòm đang chuyển động dưới sàn nhà.

Rồi dần dần một cơ thể hiện ra trước mắt, nó đang lắc lư dữ dội và co giật liên tục. Đôi mắt của cơ thể đó như một cái hang sâu thẳm mặc dù chúng vẫn nhắm chặt. Và đột nhiên chúng mở ra, trông chúng đờ đẫn và không còn chút sức sống.

Chết

Thân thể dưới chân Riddle không ngừng run rẩy rồi trở nên mềm nhũn, một dòng máu chảy xuống cằm.

Chết

Đáng lẽ hắn ta không nên mong đợi một điều gì khác, giờ thì đã quá rõ ràng. Nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của Riddle chính là cái chết.

Các cô gái bắt đầu la hét trong khi họ nhìn lén qua các khe hở trên bàn tay của mình. Một số học sinh nam bắt đầu lùi lại phía sau, nhưng Riddle không thể nhìn thấy hay nghe bất cứ âm thanh nào. Đôi mắt của hắn dán chặt vào xác chết nằm dưới chân. Hơi thở của Riddle thì chậm lại nhưng trái tim lại đập nhanh hơn. Hắn có thể cảm thấy nó đập loạn xạ trong lồng ngực, trong khi nghe văng vẳng bên tai một tiếng đạn bắn vào tấm kim loại. Mắt của hắn lặng trĩu và bụng thì đang cuộn lên hàng triệu cơn sóng to nhỏ.

Chết

"Riddle-" Giáo sư lên tiếng nhưng Riddle đã cắt lời ông.

"Riddikulus" Riddle thoát ra khỏi trạng thái thôi miên.

Ông Kẹ ngay lập tức biến thành giáo sư đang mặc một chiếc váy màu hồng, trong khi cả lớp cười phá lên thì vị giáo sư im lặng với vệt đỏ xuất hiện trên khuôn mặt. Riddle không thể nghĩ ra điều gì thú vị hơn, mặc dù bản thân cũng không thấy điều này là thú vị.

"Được rồi, được rồi, Riddle khá là vui nhộn đó! Bây giờ em có thể quay lại chỗ của mình. Ai tiếp theo?"

*******

Hermione đứng trước gương, vuốt thẳng chiếc váy màu xanh đậm dường như ôm sát mọi đường cong trên cơ thể mình. Cô cảm thấy có chút tự ti và hơi hở hang nhưng đây là chiếc váy mà Riddle đã tặng cho cô ấy và Hermione cũng không còn bộ đồ nào phù hợp để đi dự tiệc.

Chiếc váy dài đến giữa đùi nhưng bó sát cơ thể. Hermione không phủ nhận rằng đó là chiếc váy đẹp nhất mà mình từng thấy nhưng cô ấy biết rằng màu xanh lục bảo của chiếc váy là để mọi người thấy rằng cô là của Riddle.

Tóc của Hermione xõa xuống lưng thành những lọn tóc xoăn hoàn hảo, nhờ một loại thuốc dưỡng tóc mà cô ấy tình cờ nghe được từ chỗ của những cô gái. Riddle đã nói là sẽ đón cô ấy lúc 7 giờ 30 phút và cô ấy không thể tiếp tục chậm chạp được. Đột nhiên có một suy nghĩ xoẹt qua đầu của Hermione khi đang đi giày. Riddle đã có vẻ thực sự căng thẳng khi nói với cô ấy rằng, hắn ta đã gặp một xác chết giống hệt bản thân. Lúc đó da của Riddle nhợt nhạt hơn bình thường, và đôi mắt thì trở nên trống rỗng, vô cảm.

"Granger" Một giọng nói vang lên từ phía sau, Hermione cảm nhận được tay ai đó đang đặt trên vai mình. Cô ấy đoán là Riddle qua giọng nói quen thuộc.

"Này Riddle" Hermione quay lại và mỉm cười.

"Tối nay tôi sẽ đón em, hãy chắc chắn rằng em sẽ sẵn sàng trước 7 giờ 30 phút, tôi sẽ không đợi em nếu em chưa sẵn sàng"

"Được rồi" Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi của Hermione. Cô ấy đã nghĩ rằng Riddle quên và tự hỏi liệu bản thân có phải nhắc anh về buổi tiệc tối nay không.

Riddle gật đầu rồi vội vàng rời đi. Hermione linh cảm có chuyện gì đó đã xảy ra.

"Tom?" Hermione đặt tay lên vai của Riddle nhưng hắn đã né tránh. Cô nghĩ rằng việc gọi bằng tên của hắn sẽ thu hút được sự chú ý hoàn toàn của Riddle, và trước giờ điều đó luôn luôn có tác dụng. Nhưng lần này lại khác, hắn gạt tay của Hermione ra rồi đảo mắt nhìn mọi người xung quanh. Tất cả mọi người đều quan sát hai người họ, nhưng lại nhanh chóng quay mặt đi khi Riddle quay lại nhìn.

Có một tiếng gõ cửa, Hermione cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ, đứng dậy nhanh chóng ra mở cửa.

Riddle đứng sau cánh cửa, mặc một chiếc áo choàng đen sang trọng với một nụ cười quyến rũ nở trên môi khi nhìn thấy Hermione, và điều đó đã khiến trái tim của cô ấy xao xuyến.

"Trông tôi ổn chứ?" Hermione thì thầm, hy vọng rằng hắn ta sẽ đồng ý, biết rằng bản thân mình càng phụ thuộc nhiều hơn vào Riddle.

"Trông em rất đáng yêu" Riddle trả lời nghiêng người gần Hermione hơn và để lại một nụ hôn trên cổ của cô ấy.

"Cảm ơn!" Má Hermione ứng đỏ.

"Đi thôi!" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net