Chương 13: Đêm trước khi xuất hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, khi cuộc chiến đấu giữa kiếm pháp và phép thuật tiếp tục choảng vào nhau, Aleph có lẽ nghĩ rằng mọi thứ sẽ không tiến triển thêm được nữa. Anh ta hạ kiếm xuống. Dy cũng chậm lại khi thấy Aleph làm vậy.

Bọn họ thản nhiên phớt lờ sự mệt mỏi của tôi và bắt đầu một cuộc thảo luận mới, và có vẻ như họ đã quyết định rằng sau cùng thì cả hai sẽ đi cùng tôi.

Họ đang xem thường ý kiến ​​của tôi à? Vì tôi đã quá mệt mỏi để phản đối, tôi đành phải chấp nhận điều đó. Khi tới nơi tôi sẽ tìm một kẽ hở rồi bỏ chạy.

- "Hãy trân trọng khoảnh khắc này. Tôi vẫn chưa thật sự cho phép cậu vào nhóm đâu, cố mà làm thân với tôi kể từ bây giờ đi. Tôi sẽ suy xét kĩ hơn về những việc mà cậu làm cho bọn tôi."

- "Tôi không coi anh là đồng đội của tôi. Nhưng sẽ không ổn nếu để lời nguyền cứ ám lấy tôi như thế, vì vậy tôi sẽ để các anh đi cùng tôi."

Aleph nở một nụ cười thật tươi, trong khi Ciel trả lời thì có vẻ tức giận.

- "Aah, rồi, rồi. Sao cũng được."

- "Khuôn mặt hờn dỗi của cậu trông cũng rất đáng yêu đấy. Cái gì, cậu muốn quay trở lại thị trấn?"

Dy xoa má của tôi trong khi tôi vẫn ở trong vòng tay của hắn ta. Tên khốn này có lẽ đã nhầm tôi với một con vật cưng hay gì đó tương tự.

- "Quý Ngài Quỷ vương, bỏ Rei ra đi, cậu ấy không thích điều đó."

- "Eeh ~, cậu thích mà, phải không Rei?"

Ngay cả khi Aleph khiển trách hắn ta thì Dy vẫn giữ tôi ở trong lòng như thể điều đó không liên quan đến hắn và bay trở lại con đường của thị trấn. Aleph nhăn nhó, khó khăn dõi theo tôi, Ciel kinh ngạc nhìn chúng tôi, sau tất cả, duy chỉ có tên khốn Dy là có tâm trạng tốt.

Hắn ta để tôi xuống trước cổng và chúng tôi đi qua đó. Dy không có thẻ hội viên để đi qua cổng nên hắn đã trốn trong không gian bóng tối. Hôm nay tôi đã mệt lử nên định đi ăn ở nhà trọ, tôi tạm biệt Aleph và Ciel rồi rời đi.

Hai người họ nói rằng họ không thực hiện bất kỳ nhiệm vụ cụ thể nào nên họ sẽ rời đi vào ngày mai. Tôi cũng không có gì đặc biệt để làm ở đây nữa, vì vậy tôi cũng sẵn sàng đi khỏi đây sau khi thanh toán các hóa đơn của mình tại nhà trọ này.

Aleph và Ciel đều có những thứ họ cần làm cho chuyến đi lần này, vì vậy tất cả chúng tôi quyết định sẽ khởi hành vào ngày mai.

- "Chào mừng trở lại, Rei-san! Đã có chuyện gì thế, trông anh khá mệt mỏi?"

Poppy vui vẻ chào đón tôi tại Gian hàng Lúa mì. Tôi cảm thấy yên bình mỗi khi vuốt mái tóc xanh đen của em ấy.

- "Ừm, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Anh đã quyết định rời khỏi nhà trọ vào ngày mai, liệu anh có thể rút phần còn lại của khoản thanh toán mà anh đã đưa ra từ trước không?"

- "Eh, anh sắp rời đi ư? Chỗ bọn em có tính một chút phí hủy đơn nếu anh rút lại đột ngột, nhưng anh có thể rút lại. Không vấn đề gì cả."

Tôi yêu cầu Poppy hoàn lại tiền, thanh toán phí và cả yêu cầu bữa ăn của tôi kèm mỗi ngày đặt phòng.

- "Thật buồn chán vì không có nhiều nhà thám hiểm dễ bắt chuyện như anh Rei-san."

Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, em ấy xinh đẹp và trông giống một người phụ nữ trưởng thành. Tôi đã từng nghĩ sẽ rất khó để bắt chuyện với em ấy nhưng không ngờ Poppy lại thân thiện đến thế! Em ấy luôn nói chuyện với một nụ cười dễ thương.

Phải, cũng chính vì vẻ ngoài 'nữ tính' này mà tôi rất nổi tiếng với các chàng trai, đó là một điều khá rắc rối. Tôi không thể tức giận khi được khen ngợi một cách chân thành như vậy.

Có rất ít người ở đây đầu giờ để ăn tối, vì vậy tôi vừa ăn vừa hỏi Poppy rằng tôi cần những thứ gì để đi một chuyến đi du hành.

Tôi trở về phòng và ngụp lặn trên giường. Đây là sẽ lần cuối tôi được ngủ trên giường. Tôi sẽ ngủ bên ngoài bắt đầu từ ngày mai, huh… Tôi chưa bao giờ cắm trại bên ngoài trước đây cả, nhưng liệu tôi có thể ngủ được không? Tôi có thể đặt một chiếc giường vào trong không gian vô hạn của mình và mang nó theo không nhỉ? Có lẽ không thể rồi, huh!

Tôi thích lăn lộn trên giường, lau người bằng nước nóng và thay quần áo, sau cùng tất cả những gì còn lại cần làm là lên giường đi ngủ. Bỗng tôi chợt cảm thấy sự ấm áp trên vòng tay ở cánh tay của tôi và khi tôi nhìn vào nó, Dy đã xuất hiện rồi ôm tôi từ phía sau.

- "Cậu có ổn không? Dòng sức mạnh ma thuật của cậu đang bị yếu đi."

Từ nơi mà lòng bàn tay của Dy chạm vào, tôi cảm thấy một luồng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Đó là một cảm giác tuyệt vời như thể tôi đang được tắm nắng trong ánh nắng mặt trời, khi đã cảm thấy an toàn, tôi thả lỏng và giao phó cơ thể mình cho hắn trong khi chìm vào cơn mê man.

- "Với cái này, sẽ ổn thôi. Dòng chảy ma thuật của cậu đã một lần nữa được lấp đầy."

- "Tôi có thể cảm thấy sự mệt mỏi của mình mờ đi một chút… Cảm ơn anh."

- "Đó là điều tôi nên làm để có thể được ăn thứ ma lực ngon lành từ trong người cậu."

Vậy ra điều đó không phải vì lợi ích của tôi mà vì sự ham ăn, ích kỉ của hắn. Tôi xin rút lại lòng biết ơn ban nãy của mình.

- "Phải rồi, anh đấy, đừng có mà nói cho những người đó về sức mạnh ma thuật của tôi. Tôi không muốn tin đồn lan truyền và sau đó nó sẽ khiến tôi gặp rắc rối đâu."

- "Được được, tôi hiểu, tôi hiểu rồi. Miễn sao Long tộc hoặc những người có thể nhìn thấy sức mạnh ma thuật mà các pháp sư không thể nhìn thấy được, họ sẽ không thể đo lường nó, sẽ không có tin đồn nào được lan truyền ngay cả khi cậu không quá bận tâm về chúng đâu. Và không ai có thể nhìn thấy tất cả ngay cả các thuộc tính như tôi."

Dy có vẻ am hiểu về sức mạnh ma thuật. Tôi không thể nhìn thấy dòng chảy của nó trên người của những người khác, chưa nói gì đến việc chỉ ra chúng.

Khi tôi đưa tấm lưng của tôi về phía hắn ta, tôi có thể nghe thấy âm thanh đập liên hồi từ trái tim hắn. Nhịp điệu liên tục của nó mang lại cho tôi cảm giác an toàn.

Tôi đã nghĩ cơ thể thật của hắn ta vốn là một chiếc vòng vô tri, nhưng hắn lại có một cơ thể sống thực sự. Ma quỷ thật là bí ẩn mà.

- "Dy, quỷ là gì? Tại sao anh lại bị phong ấn trong vòng đeo tay này?"

- "Quỷ là những sinh vật ăn sức mạnh ma thuật. Đó là bởi vì cơ thể của chúng tôi được cấu tạo khác biệt so với con người và các chủng tộc khác…"

- "Hm, fuah"

Hắn ta dùng lòng bàn tay giữ lấy đầu tôi như thể muốn nắm chặt lấy nó, rồi mạnh mẽ xoay người lại và chộp lấy môi tôi. Bất cứ khi nào hắn ta cắn nhẹ vào môi tôi cả cơ thể tôi như tê dại đi, tiếp theo là lưỡi, nhiệt độ bốc cháy.

Cảm thấy khá hơn… trước khi tôi biết được điều đó, tôi đã chấp nhận và chìm đắm vào nụ hôn ấy.

- "Cứ như thế, chúng tôi sống bằng cách ăn ma lực. Tiện thể cảm ơn vì bữa ăn ngày hôm nay nha."

Tôi đã được hôn như lần trước mà không thể trả lời nửa sau câu hỏi của mình.

Tôi nằm vật ra giường như muốn ngã xuống, ngẫm lại cảm giác vừa rồi của mình thật tuyệt.

Mặc dù tôi đã nghĩ rằng "Làm chuyện đó với một người đàn ông thật tồi tệ, hắn ta nhất định là đang đùa giỡn tôi.", tôi tự hỏi chuyện gì đã diễn ra với cảm xúc hiện tại của mình?

Lời chúc phúc của Kami-sama quá hiệu nghiệm tới mức tôi bắt đầu nghĩ rằng sẽ không tệ lắm nếu được sống và cảm thấy ổn như bây giờ.

Có rất nhiều điều tôi đã muốn nghĩ tới, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến và đưa ý thức của tôi rơi vào vùng đất của những giấc mơ.

Hết chapter 13.

Vận dụng hết 100% công lực cho ngày hôm nay, ye!!!

Tui nghĩ mình đã tiến bộ hơn về phần dịch thuật... Ít ra là có chút thay đổi khá ổn áp về cách xưng hô cũng như câu cú chuyển đổi cảm giác kkk.

Như mọi khi, chúc các bạn một ngày tốt lành. Tui sẽ tiếp tục chương sau trong ngày hôm nay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net