Chương 18: Sữa và cơn bão kéo đến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời sáng, tôi mặc quần áo vào như thường lệ. Hắn ta chỉ chịu biến vào không gian bóng tối những lúc như thế này.

Hắn ta có thể sẽ lấy cớ rằng mùi vị ma lực của tôi sẽ rất tệ khi tôi bị cảm lạnh.

Aleph và Ciel thức sớm hơn tôi như mọi hôm.

Họ đang hành động một cách bình thường, điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì có vẻ như họ không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường của tối hôm qua.

Họ đã mua sữa từ một người dân trong làng. Bữa sáng nay của chúng tôi là bánh mì và sữa.

- "Ồ, có sữa à, cho tôi một ít đi."

Con quỷ được cho là đang ngủ khi trời sáng lại bất ngờ xuất hiện khiến Aleph và Ciel trở nên cảnh giác.

Dy ích kỷ rót sữa vào cốc của tôi và bắt đầu uống một cách thanh lịch.

Giờ đây đang có ba người con trai đẹp mã tụ tập ở đây, họ đã làm cho nơi này trông sang trọng hơn mặc dù nơi này chỉ là một ngôi nhà riêng cũ. A, mấy cái người này chói mắt quá.

- "Tôi rất thích sữa, cậu biết đấy. Lần tới, hãy mua nhiều sữa vào."

- "Chúng ta không có nghĩa vụ nào phải nghe theo lệnh của ngươi."

- "Quỷ cũng hấp thụ được những thứ khác ngoài sức mạnh ma thuật à?"

Aleph chĩa kiếm một cách nguy hiểm về phía Dy, còn Ciel thì lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên.

- "Vì ma thuật là thứ xa xỉ, nên bụng của tôi sẽ không đầy khi chỉ ăn mỗi chúng."

Dy cười về phía Ciel và gửi cho Aleph một cái nhìn đầy ẩn ý.

- "Nếu tôi thiếu thì tôi chỉ có thể lấy của Rei. Ồ, tôi biết mà. Rei tội nghiệp."

- "Thằng khốn…."

Sẽ rất mệt mỏi nếu việc này biến thành cuộc cãi vã vào buổi sáng, vì vậy tôi đã đưa tất cả sữa của mình cho con quỷ lắm chuyện ấy.

- "Dy, ít nhất hãy để lại một chút cho tôi. Aleph nữa, nếu anh cứ nổi điên lên với anh ta thì anh sẽ chỉ tốn thời gian mà thôi."

- "Em nói đúng, thật lãng phí thời gian."

- "Đúng rồi. Em chỉ cần chuẩn bị thêm một chút sữa nữa thì nó sẽ ổn thôi."

- "Đừng có phun ra những lời vô nghĩa nữa, nếu anh đã uống xong rồi thì hãy nhanh chóng quay trở vào đi."

- "Rồi rồi, Kiếm sĩ-kun thật là hà khắc."

Dy đã dành thời gian của mình ra và chỉ uống sữa cho xong khi chúng tôi gần kết thúc bữa ăn.

Hắn ta hoàn toàn đang chế nhạo Aleph.

Lúc Aleph đưa cho tôi cốc sữa còn một ít của anh ấy, ác quỷ cười cợt nói 'nó giống như một nụ hôn gián tiếp, nhỉ?', Vì vậy Aleph đưa cho tôi phần sữa còn lại của anh ấy với một dấu chấm than đầy giận dữ trên trán của mình. Aleph vốn là một quý ông như vậy.

- "Hưm, nó ngon quá. Mặc dù độ đậm đặc thì không thể so sánh được với Rei, nhưng hương vị cũng ổn." (TN: Bạn hiểu ý của hắn ta mà =)))

- "Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"

- "Tất nhiên là sữa của Rei rồ…."

- "Này ー! Anh mau quay trở vào trong ngay!"

Tôi đã đánh bay được sự nghi ngờ của cả hai người kia rồi sau đó chúng tôi rời làng.

Phải mất 3 ngày trước khi chúng tôi tới được thị trấn tiếp theo vì vậy chúng tôi cần phải cắm trại bên ngoài một đêm trước đó.

Mặc dù tối qua tôi đã được ngủ ở một nơi có giường ấm, nhưng vì còn có Dy, nên tôi không thể nghỉ ngơi đủ được.

Nếu tôi không sử dụng ma thuật để chữa trị cho bản thân trong hai ngày trước đó, thì giờ tôi e rằng mình sẽ không thể sống sót được lâu. Tôi khá lo lắng về tương lai rồi đấy…

Chúng tôi đã tiến hành đúng lịch trình và chỉ còn một ngày nữa là đến ngôi làng tiếp theo.

May mắn thay, trời bắt đầu đổ mưa vào ngay sau đó trong ngày nên chúng tôi quyết định kiếm một chỗ tốt và chuẩn bị cắm trại.

Hôm nay chúng tôi sẽ sử dụng lều cho ba người. Mặc dù có thể hơi chật chội một chút nhưng đó là điều không thể tránh khỏi.

Chỉ một người có thể ngồi ở lối ra vào lều, hai người còn lại ngoài người trông coi sẽ phải ngủ.

Bởi vì chúng tôi không thể bắt lửa giữa trời mưa như thế này được nên chúng tôi đã sử dụng thịt khô để thay thế cho bữa tối.

Đúng như tôi dự đoán, không, nó mệt hơn tôi tưởng nên tôi quyết định nghỉ ngơi và nói với Aleph, người đang dốc hết sức giữ quan điểm rằng tôi sẽ giao phó việc đó cho anh ấy.

Dù là bằng cách nào, ngay cả khi tôi dõi theo anh ấy canh chừng, tất cả những gì tôi có thể làm là trò chuyện còn việc canh gác sẽ được giao cho Dy và Aleph. Hoàn toàn chả ra làm sao.

Mặc dù Dy đã thể hiện bản thân mình làm tốt việc canh chừng hàng đêm nhưng lần này hắn ta lại hét lên ‘Cái quái gì vậy, nơi này chật chội quá!’ Rồi biến mất.

Có vẻ như hắn không thích xuất hiện ở nơi không gian hẹp.

Đó là điều hiển nhiên, nơi này vốn đã chật chội với ba người bên trong rồi, vì vậy không có thêm không gian cho người thứ tư ngồi ở vào đâu.

- "Tôi sẽ sử dụng không gian này cho tối nay. Đừng có bước qua nó."

Ciel vạch một đường ranh giới bên trong căn lều hẹp, và phủ một lớp áo lên nó. Tôi sẽ không bước qua nó ngay cả khi tên đó cầu xin.

Tôi thường ngủ cùng lúc Aleph cũng đã ngủ, bằng một cách nào đó tôi không thể ngủ được.

Như dự đoán Ciel có thể sẽ thức dậy nếu chúng tôi tiếp tục nói chuyện, tôi nhất định sẽ gặp rắc rối.

Mưa đập mạnh vào lều và thỉnh thoảng có sấm sét. Cứ mỗi lần như vậy, ánh sáng chiếu qua lều khiến tôi không thể chợp mắt lại được. Nhiệt độ cũng thấp hơn bình thường khi trời tối.

Aleph chu đáo đã đề nghị tôi mang chiếc áo choàng của anh ấy nhưng ở lối vào lều lạnh hơn, vì vậy lần này tôi đã từ chối nhận chiếc áo của anh ấy. Tôi cuộn mình vào hết mức có thể để tránh hơi ấm thoát ra bên ngoài.

Đã đến lúc chuyển tầm nhìn trong khi tôi không thể ngủ được.

Aleph là một người hay lo lắng, vì vậy anh ấy có thể sẽ không để tôi tiếp tục bướng bỉnh nếu anh ấy phát hiện ra tôi chưa ngủ vì bị lạnh, vậy nên tôi đã giả vờ là mình đẫ ngủ rồi.

Sau khi cảm thấy ai đó đang nhẹ nhàng vuốt tóc mình, tôi có thể cảm nhận anh ấy đang ngồi ở chỗ Ciel đang ngủ.

Tôi dường như đã lừa dối một anh chàng tốt.

Cơn giông kéo dài cho đến lúc bình minh, cuối cùng tôi đã không có một giấc ngủ hẳn hoi cho tới khi trời sáng.

- "Rei, trông em tiều tụy quá. Em đã không ngủ đủ giấc đêm qua à?"

- "Aah, đủ mà. Không có vấn đề gì đâu, không phải chúng ta sắp đến một thị trấn sao? Tôi có thể ngủ thêm một chút khi tới đó."

- "Nếu em đã nói vậy thì được rồi."

Ngày hôm sau, tôi bám vào lưng con ngựa như trèo lên một ngọn núi đầy nguy hiểm trong khi được bản thân Aleph hỗ trợ phần nào.

- "Bé con có sợ sấm sét không, nhóc tì? Tại sao em bé như nhóc lại không trở về làng của mình rồi để mẹ bé ẵm vào lòng và an ủi nhỉ?"

Ciel chế nhạo tôi, tôi có thể phớt lờ hành vi châm biếm của cậu ta khi tôi cảm thấy khỏe hơn, nhưng hiện tại tôi đang nói điều đó trong trạng thái uể oải và buồn ngủ, lúc này tôi trở nên khá cáu kỉnh.

- "Đừng có gọi tôi là bé con!"

- "Ha! không phải vậy sao? Có gì sai khi gọi một người nhỏ bé là bé con?"

- "Thôi đi."

- "Hừm! Cậu ta chỉ có thể được chiều chuộng bởi Aleph. Tôi không quan tâm đến cậu, nhưng tôi muốn Aleph được hạnh phúc. Đừng trì trệ chúng tôi , cậu chỉ cần nhanh chóng đồng ý tình cảm của anh ấy."

- "Thôi đi… Ciel."

Khi Aleph quở trách cậu ta lần thứ hai, Ciel nhún vai và nói 'sao cũng được, sao cũng được'.

- "Aleph, anh không thấy nặng nề sao? Cho dù cậu ấy nhỏ và nhẹ đến đâu, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi khi phải ôm cậu ấy trong một thời gian dài, đúng không?"

- "Chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu. Rei, tôi sẽ làm điểm tựa để em có thể ngủ."

- "Không đâu, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Tôi cố mở to mắt mình với tinh thần chiến đấu và bằng cách nào đó đã có thể tỉnh táo cho tới khi chúng tôi đến thị trấn.

Hết chapter 18.

Ừm hửm, rồi thế quái nào mà Ciel vẫn được ở trong dàn harem của Rei trong khi cậu ta chả có nổi một chút tình cảm quái nào với bé nhà tui?

Hm... Chắc là sẽ sớm thôi, chúng ta có thể thấy được một mặt khác của Ciel.
😒👌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net