Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Phần 3)

Dịch Zhihu| TỊNH ĐẾ HOA HỒNG - Nguyệt Vi Tiểu Thố

Shining_Time95

******

【Cập nhật vào ngày 14 tháng 2】

Đi ra khỏi tiểu khu Vân Cung, đêm đã muộn rồi.

Nhân viên bảo vệ đang ngủ gật trong bốt bảo vệ. Dù sao ở đây cũng có hệ thống kiểm soát ra vào nhận dạng khuôn mặt với độ chính xác cao nhất và hệ thống an ninh toàn diện.

Không quá lời khi nói rằng tiểu khu này là nơi an toàn nhất ở Hải Thành.

Những người sống ở khu vực này không giàu cũng quý. Họ đều có ô tô riêng nên ít có taxi ở gần đó.

Tôi đi bộ đủ 3 km mới gọi được một chuyến xe cách đó 5 km.

Tài xế rất không vui, vừa lên xe đã càu nhàu đây là công việc mà hệ thống giao cho.

Sau khi xuống xe, tôi trả thêm cho 50 tệ, nhưng anh ta có chút ngượng ngùng, "Bỏ đi, tôi cũng không nói cô, đó là hệ thống sắp xếp không khoa học."

"Cầm lấy đi."

Tôi nhẹ nhàng nói, "Nửa đêm rồi, cũng không dễ dàng gì."

Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Lữ Thanh Thanh.

"Chị mua cho em một vé tàu trở về huyện An lúc 7 giờ tối nay. Số chuyến tàu là XXX. Em thu dọn hành lý trong ngày, đi sớm, nhớ đừng bỏ lỡ chuyến tàu."

Tôi nhìn xung quanh, thu dọn?

Trong ngôi nhà này, ngoài chiếc điện thoại di động và chìa khóa nhà cũ, còn thứ gì khác thực sự thuộc về tôi?

Còn gì để thu dọn?

Năm phút sau, Lữ Thanh Thanh gửi một tin nhắn khác.

"Tiểu Triệt, đến huyện An cũng khoảng 10h tối. Em nên chú ý an toàn, về đến nhà thì gọi điện thoại để chị yên tâm. Nhất định không được nhắn tin."

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại một phút, cuối cùng đáp một chữ "Được".

Nhưng tôi vẫn không đi được.

Ngay khi tôi chuẩn bị ra ngoài, chuông cửa vang lên.

Tôi mở cửa, người ngoài cửa mặc chiếc áo khoác len bẩn thỉu, đầu bù tóc rối đang đứng ngẩn người nhìn tôi.

"Vẫn khỏe chứ?"

Khi anh ta nói, một hơi rượu bay ra.

"Liêu... Phàm?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

Anh ta liền đẩy cửa ra, đẩy tôi vào tường, nhéo cằm tôi, "Sao vậy? Mới có chưa đầy hai tháng, cô còn không nhận ra chồng mình sao?"

"Liêu Phàm."

Tôi nhẹ nhàng nói, "Anh nhận nhầm rồi, tôi là Tiểu Triệt."

"Tiểu Triệt?"

Anh ta sửng sốt một chút, sau đó thô bạo túm lấy cổ tôi, "Sao cô lại ở đây? A Thanh đâu?"

Tôi bị túm ho sặc sụa: "Tôi sống ở đây..."

"Cô sống ở đây?"

Anh ta sững sờ một hồi, sau đó mới chậm rãi thả tôi ra, như đang tự nói với chính mình, "Đổi lại rồi? Đổi lại rồi sao?"

"Đúng vậy"

Tôi ngồi xổm xuống và thở hổn hển, "Chúng tôi đã đổi lại rồi."

"Vậy nên ..."

Anh ta lẩm bẩm, "Hiện tại cô ấy là vợ của Lục Trầm?"

Tôi không nói gì.

"Hahahahaha ..."

Anh ta đột nhiên bật cười, ném cái bình trên bàn xuống đất một cách thô bạo, các mảnh vỡ tung tóe khắp nơi, nhưng anh ta không muốn dừng lại, tiếp tục quét mọi thứ khác trên bàn xuống đất.

"Đổi lại rồi, đã đổi lại rồi, cô ấy dựa vào đâu mà đổi!"

"Cô!"

Anh ta đột nhiên chạy tới, nắm lấy vai tôi: "Tại sao cô lại cùng cô ấy trao đổi?"

"Chị ấy muốn đổi lại."

Tôi nhẹ nhàng nói: "Tôi đổi với chị ấy, dù sao tất cả ..."

Tôi dừng lại: "Ngay từ đầu đã không phải là của tôi."

"Cô thật sự là em gái tốt nhất trên đời."

Thật lâu sau, anh ta nhếch mép nâng cằm tôi lên, "Kết hôn thay chị gái, bây giờ lại thay cô ấy giải thoát. Cô tốt bụng như vậy sao lại không giúp tôi nghĩ xem. Mất vợ rồi, tôi phải làm gì? "

"Liêu Phàm, chuyện của hai người, không liên quan gì đến tôi."

"Không liên quan?"

Anh ta mỉm cười, lấy từ trong túi ra hai tờ giấy đăng ký kết hôn, "Cô xem có liên quan không!"

Tôi kinh ngạc nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn, không thể tin được: "Hai người dùng thân phận của tôi để đăng ký kết hôn? Chị ấy rõ ràng đã nói là sẽ không làm chuyện này..."

"Ha ..."

Anh ta kéo ra một nụ cười: "Cho nên, cô vẫn cảm thấy nó không liên quan gì đến cô? Doãn Lan Triệt, từ góc độ pháp lý, cô..."

Anh ta thì thầm vào tai tôi, "Chính là vợ tôi. "

Tôi đột ngột quay đầu đi: "Liêu Phàm, anh rõ ràng biết chuyện này là chuyện của hai người, tôi không liên quan gì đến anh!"

Tôi cố gắng hết sức để thoát khỏi anh ta, nhưng anh ta xé toạc cổ áo tôi và dùng tay phải nhéo vai trần của tôi, "Không liên quan? Lữ Thanh Thanh chạy rồi, không phải cô vẫn ở đây sao? Không phải cô giỏi nhất là giả làm cô ấy sao?"

"Một năm qua, không phải cô thay cô ấy ngủ với Lục Trầm sao? Dù sao cũng là đóng vai cô ấy. Cô là em gái tốt của cô ấy. Ngủ với anh ta hay tôi có gì khác nhau?"

"Liêu Phàm."

Tôi không đấu lại anh ta, toàn thân phát run, "Làm ơn, anh say rồi, Liêu Phàm, tôi cầu xin anh buông tha cho tôi, được không?"

"Cô không đồng ý?"

Anh ta thì thầm, đột nhiên nắm lấy vai tôi thô bạo, "Tại sao không muốn? Hả? Bởi vì ông đây không có nhiều tiền như Lục Trầm, đúng không? Anh ta có tiền, cô có thể bên anh ta ngủ một năm. Tôi không có tiền thì cô không đồng ý? "

Anh ta ném tôi xuống đất, nhìn bàn tay phải đang run rẩy của mình, run giọng nói: "Đồ vô lương tâm, tay phải của tôi không phải bị cắt vì bảo vệ em sao? Làm sao em có thể bỏ đi?!"

Tôi khuỵu xuống, thủy tinh dính vào lòng bàn tay.

Tôi thở hổn hển, run giọng nói: "Liêu Phàm, anh, anh nhìn rõ ràng, tôi không phải Lữ Thanh Thanh."

"Không phải sao?"

Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, lại đột nhiên ngã xuống đất, ôm tôi nói: "A Thanh... A Thanh... Anh sai rồi, anh sai rồi, anh không nên uống rượu, không nên tức giận. Chỉ vì anh quá buồn, anh không thể vẽ được nữa, anh đã sai rồi. A Thanh, anh sẽ không bao giờ đối xử như vậy với em nữa. Hãy tha thứ cho anh lần này, được không? Đây thực sự là lần cuối cùng."

Tôi bật khóc, để anh ta ôm mình và từ từ trượt xuống bên cạnh.

Anh ta đã say.

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, chịu đựng cơn đau trong lòng bàn tay, tìm điện thoại, dùng ngón tay run rẩy gọi cho Lữ Thanh Thanh.

Hai lần đầu bị cúp điện thoại, cuối cùng lần thứ 3 cũng nhận. Tôi chưa kịp nói thì giọng tức giận của chị ấy đã truyền đến: "Em sao vậy? Không phải bảo em đừng chủ động liên lạc với chị sao......"

"Liêu Phàm đến rồi." Tôi nói.

Đầu dây bên kia đột ngột im lặng.

"Chị dùng thân phận của em gả cho anh ta, tại sao không nói..."

"Thanh Thanh?"

Giọng Lục Trầm truyền qua điện thoại: "Giúp anh cầm cà vạt qua đây."

Tôi chết lặng.

"Tối nay không thể nói nhiều với em."

Lữ Thanh Thanh nhỏ giọng nói, "Chị sắp đi dự tiệc từ thiện với A Trầm. Em tìm cách ổn định Liêu Phàm trước, ngày mai chị sẽ liên lạc với em..."

"Chờ đã ..."

Chưa đợi tôi nói xong, tiếng máy bận dududu đã vang lên.

Máu từ lòng bàn tay rơi từng giọt trên mặt đất. Tôi ngẩng đầu lên, lau nước mắt, mặc quần áo và đi đến hiệu thuốc ở tầng dưới để mua Iodophor và bông gạc.

"Cô gái à."

Chị bán thuốc nói, "Cô nên đến bệnh viện khám, có khả năng bị uốn ván đó".

Tôi gật đầu: "Cảm ơn chị."

Từ bệnh viện trở về, đã 11 giờ tối.

Liêu Phàm nằm trên mặt đất ngáy khò khò rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Suy nghĩ xong, tôi từ trong bếp lấy một con dao, khóa cửa bếp, cầm con dao như vậy rồi tựa vào tủ ngủ thiếp đi.

Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng vặn cửa phòng bếp. Tôi giật mình bật dậy, thấy rằng bên ngoài trời đã sáng.

"Rắc!"

Cửa bị mở ra, tôi cầm chặt con dao, cảnh giác nhìn về phía cửa. Liêu Phàm mở cửa bước vào, trên tay cầm một sợi dây điện nhỏ.

"Đừng sợ."

Anh ta nhẹ giọng nói, "Tôi không có ác ý, chỉ sợ cô ở bên trong xảy ra chuyện thôi."

Tôi vẫn giữ con dao, không đặt nó xuống.

"Ngày hôm qua tôi uống quá nhiều, thực xin lỗi."

Anh ta dừng lại: "Tôi, tôi đã dọn dẹp bên ngoài, cô không cần phải sợ, thật đó, tôi hiện tại rất tỉnh táo, sẽ không làm gì cô đâu."

"Anh có biết tôi là ai không?"

Anh ta gật gật đầu, nói nhỏ: "Tiểu Triệt."

Phòng khách đã thực sự được anh ta dọn dẹp sạch sẽ.

"Tôi xin lỗi."

Cả hai ngồi đối diện trên bàn, anh ta lại nói.

"Liêu Phàm."

Tôi nói, "Vì bây giờ anh đã tỉnh hẳn rồi, chúng ta hãy đi giải quyết vụ ly hôn."

Ai biết anh ta lại lắc đầu: "Không được."

"Tại sao?"

"Tiểu Triệt."

Anh ta sụt sịt, "Lúc trước tôi uống quá nhiều rượu, phải nhập viện. Chính là lúc đó A Thanh đã lén lút rời đi. Từ khi xuất viện tôi vẫn luôn tìm cô ấy".

"Tiểu Triệt, cô có thể giúp tôi hẹn cô ấy ra ngoài được không? Tôi chỉ muốn gặp lại cô ấy. Chúng tôi không nên kết thúc như thế này."

Tôi nhớ đến vẻ mặt của Lữ Thanh Thanh mỗi khi nhắc đến Liêu Phàm, thầm nói: "Chị ấy đã là bà Lục rồi, tôi nghĩ chị ấy sẽ không muốn gặp lại anh đâu."

"Cô ấy sẽ gặp tôi."

Anh ta trầm giọng nói, "Cô nói cho cô ấy biết, tôi sẽ cho cô ấy bảy ngày. Nếu không tới gặp tôi, tôi sẽ nói cho Lục Trầm biết chuyện một năm trước."

"Anh ..." Tôi dừng lại: "Nói cái gì?"

Anh ta gật đầu: "Chân trần sợ gì không mang giày, tôi cũng không còn gì để mất. Tiểu Triệt, tối hôm qua tôi uống nhiều rồi nói mấy câu ***với cô, tôi rất xin lỗi. Nhưng nếu cô giúp tôi hẹn cô ấy ra ngoài, chỉ cần cô ấy đồng ý gặp tôi, tôi sẽ ly hôn với cô."

Liêu Phàm để lại cho tôi số điện thoại và rời đi.

Tôi đợi cả ngày, nhưng Lữ Thanh Thanh không liên lạc.

Sáu giờ chiều, tôi gọi cho chị ấy mấy lần, nhưng chị ấy không trả lời.

Tôi nhắn tin cho chị ấy: "Em sẽ đợi ở chỗ cũ. Nếu chị không đến, em sẽ đến tiểu khu Vân Cung".

Bản dịch được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và Trang fb Nhà của Shining JQ768.

8 giờ tối, chị ấy đã đến.

Lên xe, yên lặng một lúc.

"Tại sao không nói với em rằng chị đã dùng thân phận của em để kết hôn với Liêu Phàm?"

Chị ấy im lặng và không trả lời.

Tôi nhìn chị ấy, "Anh ta đến tìm chị, hãy đi gặp anh ta đi."

"Chị sẽ không gặp anh ta," chị ấy nói.

"Em có biết chị đã sống cuộc sống như thế nào trước khi trở về không?"

Chị ấy ngẩng đầu lên, dường như cố gắng hết sức để kìm lại nước mắt: "Tay phải của Liêu Phàm bị thương, anh ấy không thể vẽ được nữa. Bởi vì một lần ra ngoài chơi, có một vài tên khốn tới quấy rối chị. Vì bảo vệ chị, tay anh ấy đã bị gạch đập nát."

"Trong mắt em, chị là người phụ nữ bạc tình, đúng không?"

Chị ấy quay đầu lại, nước mắt lưng tròng: "Chị vốn rất muốn cùng anh ấy sống tốt, không vẽ được cũng không sao, không trở thành họa sĩ cũng không sao. Miễn là có thể ở bên nhau. Nhưng chị lên mạng giúp anh ấy nộp hồ sơ tìm việc, anh ấy lại không muốn đi, cả ngày chỉ ở nhà không ngừng uống rượu."

Chị ấy lấy tay lau nước mắt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lúc say, anh ấy sẽ không ngừng chửi bới, nói mình là phế vật, cứ đập phá đồ đạc trong nhà, cứ đập, đập không ngừng.... Sau khi tỉnh táo, lại quỳ xuống cầu xin chị tha thứ, nói rằng sẽ không bao giờ uống rượu nữa, không bao giờ như thế này nữa, nhưng hôm sau lại tái diễn ... "

Chị ấy che mặt: "Mỗi lần nhìn thấy anh ấy như thế, chị rất sợ hãi. Chị cũng tự trách mình, nghĩ tất cả là do chị mà anh ấy thành ra thế này. Chị biết chị nên ở bên anh ấy, nhưng chị thực sự không thể chịu đựng được ..."

Chị ấy che mặt, nước mắt chảy dài theo kẽ tay: "Chị thực sự không thể chịu đựng được nữa, thậm chí không đủ dũng khí để chia tay với anh ấy. Vì vậy khi anh ấy nhập viện, chị đã để lại cho anh ấy một bức thư. Chị thực sự đã nói rõ mọi thứ trong thư rồi, không ngờ anh ấy sẽ tìm đến ..."

"Một lá thư ... nói rõ ràng ..."

Tôi nhẹ nhàng nói, "Nhưng không ly hôn, là vì chị cảm thấy dù sao tên trong giấy đăng ký kết hôn cũng không phải mình, đúng không?"

"Tiểu Triệt."

Chị ấy kéo tay phải của tôi: "Chị xin lỗi, chị thực sự xin lỗi..."

"Đi gặp anh ta đi."

Tôi nói, "Liêu Phàm nói anh ta sẽ cho chị bảy ngày. Nếu chị không gặp anh ta, anh ta sẽ nói cho Lục Trầm biết chuyện một năm trước."

"Chị thật sự không thể gặp anh ấy ..."

Chị ấy khóc càng ngày càng dữ dội: "Tiểu Triệt, giúp chị với, em có thể giúp chị một lần nữa được không?"

"Giúp thế nào?"

Tôi quay đầu, nhỏ giọng nói: "Chị, chị còn muốn em giúp cái gì?".

"Em ... có thể giả làm chị không, đi, ở bên anh ấy một thời gian..."

Bỗng dưng im lặng.

Một lúc lâu sau, tôi bật cười, nhưng khóe mắt lại nhức nhối: "Chị à."

Tôi nhìn chị ấy: "Chị coi em là gì?"

Chị ấy sững sờ một lúc.

"Em là em gái của chị hay chỉ là một công cụ?"

Chị ấy im lặng một lúc, đột nhiên nói một cách cuồng loạn: "Công cụ? Công cụ! Em nghĩ chị như vậy sao? Chị coi em là công cụ, mà lại chạy đến huyện An để tìm em, giúp em trả nợ, giúp em trả phí trị liệu? Chị coi em là công cụ, năm đó khi em rơi xuống nước, chị sẽ xuống cứu em mà không hề nghĩ ngợi gì? Coi em là công cụ, mà lại bắt em nghỉ việc bán rượu, đưa em đến Hải Thành để sống một cuộc sống tốt hơn?"

Vừa nói, nước mắt vừa chảy dài trên má.

Tôi không nói chuyện.

"Tiểu Triệt."

Chị ấy khóc, "Chị thật sự không có cách nào, Liêu Phàm thật sự nói được làm được. Nhưng bây giờ chị là bà Lục, chị thật sự không thể gặp anh ấy. Em giúp chị, giúp chị được không. Chị thật sự không còn con đường nào khác."

Không còn con đường nào khác.

Một năm trước, chị ấy nói mình không còn con đường nào khác, tôi đã giúp chị ấy.

Bây giờ, tôi không muốn giúp nữa.

"Chị."

Tôi nhẹ nhàng nói, "Chị đối xử tốt với em, em đều ghi nhớ, nhưng mà..."

Tôi quay đầu lại, "Lần này em thực sự không thể giúp được."

"Tại sao không?!"

Chị ấy xoay người tôi lại: "Tiểu Triệt, không phải một năm trước em đã giúp chị, đóng vai chị ở bên Lục Trầm sao? Em lại đóng vai chị một lần nữa là được, Liêu Phàm sẽ không nhận ra đâu. Chuyện này cũng giống như việc em ở bên Lục Trầm vậy... "

"Em không làm được."

Chị ấy cao giọng: "Tại sao không làm được? Em có thể ngủ với Lục Trầm, tại sao lại không thể ngủ với Liêu Phàm?"

"Bởi vì em thích Lục Trầm!"

Giọng nói phát ra, cả hai chúng tôi đều im lặng.

"Em thích anh ấy, một năm qua, không phải em chỉ đóng vai chị."

Tôi quay đầu đi. "Em coi mình là vợ thực sự của anh ấy, em thực sự thích anh ấy."

"Ha, haha."

Chị ấy đột nhiên bật cười: "Bảo sao, bảo sao..."

Chị ấy ngả người về phía sau: "Thì ra em vẫn luôn có ý nghĩ này, có phải em luôn hi vọng chị sẽ không bao giờ trở lại nữa không? Liêu Phàm tới đây, em rất vui đúng không? Bởi vì chỉ cần chị đi theo anh ấy, em sẽ lại là bà Lục ... "

Chị ấy haha nói: "Thảo nào một năm trước, em đồng ý nhanh chóng như vậy. Khi đó em đã muốn chiếm vị trí của chị, dù sao vị trí thiên kim nhà họ Lữ, bà Lục, là những thứ mà năm đó em không thể với tới được."

"Dưỡng hổ di hoạn*?"

*nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà; dưỡng hổ di hoạn; chơi với chó, chó liếm mặt (Do tích: Hạng Vũ và Lưu Bang cùng dẫn quân tiến đánh nước Tần. Lưu Bang tấn công trước vào kinh đô nước Tần. Hạng Vũ không chịu bèn đánh lại Lưu Bang. Vì sức yếu hơn nên Lưu Bang không dám ứng chiến, đành lui về Hán Trung. Nhưng sau này, do quân sĩ Lưu Bang có kỷ luật , được dân chúng yêu mến. Còn quân sĩ của Hạng Vũ thì kỷ luật kém, lại không có viện trợ nên ngày một bị cô lập. Lúc đó Hạng Vũ biết chắc mình không thể tấn công nổi Lưu Bang, bèn đề xuất đàm phán, chia đất với Lưu Bang. Đàm phán xong, Hạng Vũ đem quân về phía đông. Cảm thấy thoả mãn, Lưu Bang định rút về phía Tây thì Trương Lương và Trần Bình đã can gián: "Ngày nay Ngài đã được hai phần ba thiên hạ, các chư hầu lại rất quý phục Ngài. Quân Hạng Vũ ngày càng kiệt quệ, nếu Ngài không nhân cơ hội này tiêu diệt thì chẳng khác nào "dưỡng hổ di hoạn" ".)

Chị ấy cười to "Hóa ra đây gọi là dưỡng hổ di hoạn? Một năm này, có phải em rất hi vọng chị chết ở bên ngoài, như vậy em vĩnh viễn sẽ là bà Lục rồi."

Tôi im lặng một lúc lâu và nói: "Rõ ràng chị biết, em chưa bao giờ nghĩ như vậy".

Chị ấy quay đầu sang một bên và không nói gì.

Một lúc lâu sau, tôi thở dài: "Chị, Liêu Phàm là người như thế nào? Chị nên hiểu rõ hơn em. Anh ta nói sẽ cho chị bảy ngày. Muốn gặp hay không là tùy chị."

Chị ấy im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Chị biết rồi, chị sẽ tìm cách, sẽ liên lạc với em sau."

Cuối cùng, chị ấy bước ra khỏi xe.

Ba ngày sau, tôi không nhận được cuộc gọi của Lữ Thanh Thanh, mà nhận được cuộc gọi của y tá. Y tá nói rằng tình trạng của bố tôi đột nhiên không tốt lắm, hỏi tôi có thể quay lại đó không.

Tôi ngay lập tức đặt chuyến tàu trong ngày và quay trở lại huyện An.

Tình trạng của bố không được tốt lắm, đêm đó tôi không nhắm mắt mà ở đó canh chừng cả đêm.

Đến trưa ngày hôm sau, tình hình cuối cùng cũng ổn định trở lại. Y tá khuyên tôi nên ăn một chút gì đó để nghỉ ngơi, nhưng khi bước ra khỏi cửa bệnh viện, tôi bất ngờ bị chặn lại.

Bản dịch được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và Trang fb Nhà của Shining JQ768.

Tôi quay đầu lại, "Tiểu Khê?"

"Thật sự là cậu."

Tiểu Khê cười đi tới: "Suýt nữa thì không dám nhận."

Khóe mắt nhìn lướt qua tờ đơn trong tay cô ấy: "Cô..."

"Tôi đang mang thai rồi".

Tiểu Khê cười nói, "Vừa mới phát hiện ra, nhưng bác sĩ nói rằng thai nhi chưa ổn định, nên uống một số loại thuốc để bảo vệ."

"Chúc mừng."

Tôi cười, lại ngừng một lát: "Vậy cô còn tới nơi đó..."

"Tôi đã nghỉ việc rồi."

Tiểu Khê cười nói, "Đang mang thai làm sao có thể làm công việc đó được? Hơn nữa, tôi cũng không muốn làm nữa. Tôi muốn đổi một nơi ở khác. Dù sao nơi này cũng nhỏ, mọi người đều quen biết. Sau này sẽ ảnh hưởng không tốt cho đứa trẻ."

Tôi gật đầu.

"Đã lâu không gặp, có muốn cùng đi ăn không?"

Tôi không ngủ cả đêm, thực sự hơi mệt, vì vậy tôi lắc đầu, "Hôm khác đi."

"Ăn nhanh thôi, rất nhanh thôi."

Tiểu Khê nắm lấy tay tôi: "Tôi sắp phải đi rồi, không biết bao giờ mới quay lại, lần này xa cách có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."

Dù sao cũng cần ăn trưa, nên sau khi suy nghĩ một lát tôi liền gật đầu: "Được rồi, tới gần đây ăn chút gì đi."

Tiểu Khê đưa tôi đến một nhà hàng gần bệnh viện.

"Có phòng riêng không?"

"1105."

Người phục vụ đưa tôi và Tiểu Khê đến phòng 1105. Vừa mở cửa, mùi khói nồng nặc lập tức khiến tôi ho khan vài tiếng.

Khi nhìn thấy cảnh bên trong phòng, tôi đã vô cùng sửng sốt. Đây là một cái phòng lớn, vài người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh hút thuốc lá.

"Xin lỗi, chúng tôi đi nhầm."

Tôi kéo Tiểu Khê chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút!"

Người đàn ông ở giữa đứng lên, giọng điệu vui đùa: "Đây không phải là Tiểu Khê và... Tiểu Triệt sao?

Tiểu Khê nhẹ nhàng siết chặt tay tôi, quay đầu cười: "Thì ra là Chu tổng. Chúng tôi đi nhầm chỗ rồi, làm phiền Chu tổng quá. Thật ngại quá."

"Không có gì phải ngại cả."

Ông ta tiến lên hai bước: "Dù sao cũng cần ăn cơm, cùng ăn đi. Nhà hàng này do tôi mở. Trước đây tôi giúp đỡ việc kinh doanh của các em, bây giờ các em cũng nên giúp tôi chứ."

Tôi xoay người cười, "Chu tổng, hôm nay chúng tôi thật sự không tiện."

"Ồ?"

Ông ta ngẩng đầu: "Chỗ nào không tiện?"

Tiểu Khê nhéo tay tôi, tôi biết cô ấy đang bảo tôi đừng đối đầu với ông ta.

Người đàn ông trước mặt là Chu Vĩnh, một thổ hào ở huyện An, và là khách quen của KTV hồi đó. Ông ta có một đặc điểm, đó là ăn mềm không ăn cứng. Thuận theo ông ta thì bao nhiêu rượu cũng được, nhưng chỉ cần có chút phản kháng là ông ta sẽ lật tung cả lên.

"Tiểu Triệt."

Ông ta đi đến trước mặt tôi: "Năm đó em bỏ đi không nói một lời. Có biết là tôi đau lòng lắm không? Hôm nay gặp lại em là duyên phận. Nếu em không muốn ăn, tôi sẽ không miễn cưỡng. Em cùng tôi uống một ly, tôi sẽ để em đi."

Ông ta hít một hơi rồi chậm rãi thở ra vòng khói: "Thế nào? "

Ông ta chậm rãi bước lại ghế sô pha, ngồi xuống, vẻ mặt xem kịch.

Tôi lấy điện thoại ra, định gọi cảnh sát, nhưng Tiểu Khê đã đè xuống.

"Tiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net