Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Phần 7)

Dịch Zhihu| TỊNH ĐẾ HOA HỒNG - Nguyệt Vi Tiểu Thố

Shining_Time95

(Mình không có VIP Zhihu nên ko biết tác giả đã lấp hố này chưa. Thấy có nhiều bạn hỏi bộ này nên mình dịch nốt phần raw mình có)

*****

【23/2】

Sáng hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

"Người nhà Liêu Phàm phải không? Bên này có vài hóa đơn cần người nhà ký tên. Trước năm giờ cô có thể đến đây không?"

"Được ạ."

Trở lại văn phòng, tôi tình cờ nghe thấy một vài đồng nghiệp đang tán gẫu.

"Thật không biết tổ tiên nhà họ Lữ đã tích đức gì."

"Còn không phải sao?"

"Mấy dự án năm ngoái, nếu không phải bọn họ hợp tác với Lục Thị, làm sao có thể giành được?"

Tôi bước vào, Tiểu Triệu nhìn thấy tôi, vẫy tay: "Tiểu Doãn, đang tìm cô đây. Bộ phận mua hàng nói tối nay có tiệc chung. Chúng ta đi cùng nhau nhé?"

Tôi cười: "Tôi không đi đâu, ở nhà có chút việc, phải xin nghỉ về sớm."

"Vậy ư," Tiểu Triệu cười với mấy người còn lại: "Mấy ông lớn trong bộ phận thu mua có thể sẽ thất vọng rồi".

Tôi nhìn cô ấy đầy nghi ngờ.

Vài người đồng thời nở nụ cười, Tiểu Triệu chớp chớp mắt: "Bình thường có khi cả năm mấy người đó cũng không mời người trong phòng chúng ta ăn tối đâu. Cô vừa tới là bọn họ nói muốn cảm ơn chúng ta đã giúp đỡ suốt thời gian qua. Vốn dĩ là 'ý không ở trong lời nói' rồi."

Cô ấy đi tới, nắm lấy tay tôi: "Nói thật, đã rất nhiều người hỏi tôi về cô. Tiểu Doãn, cô có bạn trai chưa? "

Tôi sững sờ.

"Tôi kết hôn rồi." Tôi nhẹ giọng nói.

"Thật ư?" Tiểu Triệu mở to mắt.

"Tôi đã nói mà," một người khác mỉm cười, "Cô ấy như thế này, sớm đã là 'hoa có chủ' rồi, làm sao đến lượt bọn họ ..."

"Tôi rất tò mò", Tiểu Triệu nói đùa, "Chồng cô làm nghề gì vậy? Có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như cô."

"... Họa sĩ." Tôi nói nhỏ.

"Nghệ thuật gia! Chẳng trách..."

"Họa sĩ hẳn là rất lãng mạn nhỉ..."

Đột nhiên, vài người đều im lặng, đứng dậy và kính cẩn nhìn ra phía sau lưng tôi.

"Lục tổng."

Tôi quay người, Lục Trầm đang đứng ở cửa văn phòng, theo sau là thư ký Trương.

Có lẽ anh mới trở về từ bên ngoài, trên mặt không chút biểu cảm, chỉ thản nhiên liếc nhìn căn phòng một lượt, sau đó nhấc chân rời đi.

"Làm tôi sợ chết khiếp," Tiểu Triệu vỗ ngực: "Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy, bình thường Lục tổng toàn đi thang máy riêng về văn phòng, đâu đi đường này."

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

Một lúc sau, tôi đến xin nghỉ với thư ký Trương.

"Chiều nay..." Thư ký Trương trầm ngâm: "Em chờ một chút, để anh xác nhận lại."

Lát sau, anh ấy đến tìm tôi, "Đúng lúc chiều nay anh có việc đến bệnh viện. Không phải em chỉ cần qua kí tên thôi sao? Anh đưa em cùng đi rồi về chung, cũng tiết kiệm luôn tiền taxi cho em."

Tôi sững sờ: "Thế thì ngại lắm ạ?"

Anh ấy cười: "Không sao, một công đôi việc. Anh và em đi chung thì cũng về nhanh hơn, đúng lúc chiều nay văn phòng cũng có một ít tài liệu cần em gửi đi, chỉ có một mình em làm thôi. Vậy nên đêm nay cũng cần em vất vả tăng ca rồi."

Nhưng tôi vẫn không thể quay lại công ty cùng với anh ấy.

Sau khi ký tên và chuẩn bị rời đi thì y tá gọi cho tôi.

"Cô Doãn, cô mau tới đây. Tỉnh rồi, tỉnh rồi!"

Liêu Phàm tỉnh rồi.

Anh ta không còn nhớ gì cả, không nhớ mình là ai, cũng không nhớ khuôn mặt này của tôi và Lữ Thanh Thanh.

"Y tá nói," anh ta dừng lại, vẻ mặt hoang mang, "Em là vợ anh."

Tôi im lặng, không biết có nên thừa nhận hay không, cũng không biết phải giải thích chuyện này với anh ta như thế nào.

Sau khi anh ta ngủ say, tôi tìm một nơi yên tĩnh và gọi điện cho Lữ Thanh Thanh.

"Liêu Phàm tỉnh rồi."

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó truyền đến một giọng nói hơi run run, "Anh ấy, anh ấy vẫn, vẫn ổn chứ?"

"Anh ta bị mất trí nhớ, không nhớ gì nữa."

Sau khoảng nửa phút, đầu dây bên kia vang lên tiếng nấc nhỏ.

Tôi cầm điện thoại, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ rồi lặng lẽ nghe tiếng khóc ở đầu dây bên kia.

Tôi không biết chị ta khóc vì cảm giác tội lỗi, vì người yêu cũ đã quên chị ta, hay là vui tới bật khóc vì cuối cùng chị ta cũng có thể bắt đầu một cuộc sống mới mà không còn gánh nặng nào nữa.

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

Trở lại công ty, đã bảy giờ tối.

Buổi chiều còn rất nhiều công việc tồn đọng, sau khi tôi sắp xếp xong một vài email cần gửi thì đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Tôi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.

Văn phòng có cửa sổ sát đất, tôi nằm trên bàn, lặng lẽ nhìn ánh đèn neon rực rỡ ngoài cửa sổ.

Không biết đã qua bao lâu, tôi đứng thẳng dậy, nhìn vào tài liệu về Lữ Thị mà lần trước tôi tra được.

"Đang nhìn gì vậy?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng khiến tôi giật mình, vừa quay đầu đã thấy Lục Trầm đứng sau lưng tôi từ lúc nào, trên tay cầm một tách cà phê.

Khuôn mặt anh lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống tôi.

Tôi nhất thời không biết làm gì, đứng lên đối diện với anh: "Em..."

"Đang tra tài liệu về Lữ Thị?" Anh tiến lại gần một bước: "Trách nhiệm công việc của em không có cái này."

"..."

"Muốn biết cái gì, sao không đi hỏi chị gái em, hay hỏi Lữ Phong cũng được. Đến công ty tôi để kiểm tra," khóe miệng anh giật giật, "Không tìm được gì đâu."

"Chỉ là em," Tôi ép mình bình tĩnh lại: "Em đột nhiên nhớ ra, tùy tiện tìm thử, tìm hiểu một chút."

Anh cười nhẹ, nhấp một ngụm cà phê, đặt cốc xuống bàn, dựa vào thành bàn, hai tay đặt trước ngực.

"Tôi là anh rể của em," anh nói, "Em muốn hiểu gì, muốn biết gì thì tới hỏi tôi cũng được."

Tôi ngây người nhìn anh, đôi mắt cụp xuống, ánh mắt rơi vào ly cà phê trên bàn.

Im lặng một lúc.

Sau một lúc lâu, tôi nhìn sang chỗ khác và tắt tab tìm kiếm, "Không có gì," Tôi lắc đầu: "Em không muốn biết gì cả."

Tôi không nhìn anh nữa, anh cũng không nói nữa.

"Đây là gì vậy?" Anh nhấc một gói hàng mới bóc ra ở trên bàn làm việc của tôi.

"Cuộc thi phiên dịch tiếng Anh Hannah Thomas?" Anh ngẩng đầu nhìn tôi: "Em tham gia?"

Tôi nhẹ nhàng nói: "Vâng."

Anh lật xem tư liệu: "Em đăng ký khi nào?"

"Ba tháng trước."

Ba tháng trước, khi tôi vẫn là vợ anh.

"Bút danh của em là gì?"

Tôi giật mình: "Sao?"

"Trước đây tôi đã từng tài trợ cho cuộc thi kiểu này," anh nhấp một ngụm cà phê rồi đặt xuống: "Thông thường đều dùng bút danh để đảm bảo sự công bằng. Bút danh của em là gì?"

Tôi im lặng: "Đó là ... một cái tên rất bình thường."

"Ồ." Anh không hỏi thêm nữa, đặt tài liệu xuống.

Sau một hồi im lặng, anh quay người rời đi.

Ánh mắt liếc nhìn ly cà phê đã gần cạn trên bàn, tôi rốt cuộc không kìm được, nhẹ giọng nói: "Em..."

Anh dừng lại, quay người nhìn tôi.

"Em nghe nói ..." Tôi cụp mắt xuống: "Người có dạ dày không tốt nên ít uống cà phê."

"Ồ?" Anh thản nhiên nói, "Nghe ai nói vậy?"

Nghe ai nói?

Tôi sững sờ.

Đó là khi tôi mới kết hôn với anh.

Mới cưới được một tháng, đã thấy dạ dày anh lên cơn đau. Mấy ngày sau, anh đi xã giao về muộn, trên tay cầm ly cà phê nóng mới mua, đã uống hết một nửa.

Tôi cầm lấy ly cà phê, cau mày nói với anh: "Em nghe nói người bị bệnh dạ dày thì nên uống ít cà phê hơn".

"Ồ?" Anh nhướng mày: "Nghe ai nói vậy?"

Tôi nghĩ một lúc, sau đó bật ra hai chữ: "Baidu."

(Baidu (tiếng Trung: 百度, Pinyin: bǎidù) hay Bách Độ là công ty cung cấp dịch vụ tìm kiếm dữ liệu trên mạng lớn nhất Trung Quốc.)

Anh bật cười, "Vợ của anh," vừa nói vừa ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc của tôi, "Sao em có thể đáng yêu như vậy?"

Anh cúi đầu hôn tôi, mùi cà phê nồng nặc tràn vào môi lưỡi tôi. Tôi vốn nhạy cảm với cà phê, đẩy anh ra rồi quay đi trốn: "Không muốn, em sẽ không ngủ được."

Lông mày anh cong thành hình trăng lưỡi liềm, ôm ngang lấy tôi, đi về phía phòng ngủ. Anh đặt tôi lên giường, nghiêng người nằm một bên, chống đầu cười nhìn tôi.

"Vừa hay, dù sao đêm nay anh cũng không định cho em ngủ."

Sau đó, tôi không bao giờ thấy anh uống cà phê nữa.

Nhưng khi đó, điều anh không biết là tôi đã thực sự tra Baidu.

Tôi tra cả một ngày, ghi lại những thứ tốt và không tốt cho dạ dày vào cuốn sổ anh tặng, cũng ghi nhớ cả ở trong lòng.

Sự dây dưa của quá khứ và hiện tại chồng chất lên nhau, tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Nghe người khác nói."

"Ồ." Anh cầm cốc cà phê, khi quay người thì chuông điện thoại vang lên.

Tôi thấy dòng chữ "Lữ Thanh Thanh" nhấp nháy trên màn hình.

Nghe điện thoại xong, anh quay lại hỏi tôi: "Chị gái em sắp tới đón tôi, có muốn tiện đường đưa em về không?".

Tôi sững lại, lắc đầu: "Không cần, không tiện đường, chỗ em có tàu điện ngầm rất thuận tiện."

Anh gật đầu, không nói gì và rời đi.

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

Khu văn phòng vắng lặng, tôi nghe thấy tiếng thang máy "ding", mở ra rồi đóng lại.

Sau khi ngồi trên ghế một lúc, tôi nhấc điện thoại lên và gửi tin nhắn WeChat cho nhân viên của cuộc thi phiên dịch.

"Thầy Đường, thật xin lỗi đã làm phiền anh. Xin hỏi, bây giờ tôi có thể đổi bút danh được không?"

Anh ấy phản hồi ngay lập tức.

"Hệ thống không thể thay đổi sau khi đã đăng ký. Hơn nữa, sao lại muốn đổi vậy? Chúng tôi đều thấy cái tên 'Trầm Triệt'(湛澈) rất hay mà, trong trẻo xán lạn, giống như phong cách dịch của cô vậy. Hơn nữa, hiện tại vẫn đang trong vòng bình chọn, bây giờ cô đang ở top 3, nếu đổi tên cũng khiến cư dân mạng hiểu lầm ".

Tôi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy khóe mắt nhức nhối.

Cả tuần sau, tôi không gặp lại Lục Trầm.

Thứ Hai đi làm, lúc mười giờ, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ y tá chăm sóc bố tôi.

"Cô Doãn, bố cô tỉnh rồi."

Tôi đột nhiên đứng dậy, chỉ cảm thấy tay mình run lên, gần như không thể cầm được điện thoại.

"Tỉnh rồi?" Không biết tại sao hình bóng Liêu Phàm lại xuất hiện trong đầu tôi. Tôi chỉ thấy giọng nói của mình run run: "Ông ấy, ông ấy vẫn nhận ra...... vẫn..."

Lâu như vậy, ông ấy có còn nhận ra tôi không?

Liệu có còn nhớ tôi không?

Nhưng lời nói đến miệng lại đứt quãng, tôi không nói ra được.

"Ý thức không tỉnh táo lắm", cô y tá nói, "Nhưng cô đừng lo, lúc nãy bác sĩ nói tốt nhất là gia đình có thể đến trò chuyện với ông ấy. Điều này sẽ giúp ông ấy sớm bình phục hơn. Vì vậy tôi đã lập tức gọi cho cô."

"Được, được." Tôi giữ chặt điện thoại: "Tôi sẽ về ngay."

Đặt điện thoại xuống, nhìn bản thân trong gương, nước mắt tôi đã chảy dài trên mặt.

Tay run run, tôi mở phần mềm mua vé thì thấy vé tàu đi huyện An đã hết sạch. Tôi giật mình, tắt điện thoại, vào nhà vệ sinh bình tĩnh một lúc, rồi đến gặp thư ký Trương xin nghỉ phép.

"Xin nghỉ cũng không sao, nhưng huyện An?" Anh ấy suy nghĩ một hồi: "Gần đây huyện An đang tổ chức lễ hội du lịch. Hôm qua, anh thấy tin tức nói có rất nhiều người đang tranh cướp vé tàu. Em có mua được vé về không?"

Tôi lắc đầu: "Hết vé tàu rồi ạ. Em đã kiểm tra rồi. Tối nay có chuyến xe buýt đường dài, em đi xe buýt".

"Xe buýt ... Buổi tối không an toàn lắm," anh ấy nói nhỏ, "Tiểu Doãn, em chờ một chút."

Khoảng 10 phút sau, anh ấy gọi cho tôi và nói: "Đi thôi, xe đang đợi ở cửa thang máy tầng hầm B2."

Tôi sững sờ: "Thư ký Trương?"

Anh ấy cười: "Công ty chúng ta luôn quan tâm đến gia đình của nhân viên. Chuyện cha mẹ là chuyện lớn. Đã quá muộn rồi. Công ty sẽ cử xe đưa em về huyện An."

"Chuyện này, không thích hợp lắm đâu?" Tôi ngập ngừng.

Anh ấy lắc đầu cười: "Có gì mà không thích hợp? Khi tôi mới vào công ty, có lần vội về quê, công ty cũng cử xe đưa về. Chuyện gia đình của nhân viên là trên hết, đây luôn là nguyên tắc của công ty chúng ta. Em nghĩ thoáng lên, mau đi đi."

Tôi thật sự rất nóng lòng muốn quay về, nên không từ chối nữa: "Cảm ơn thư ký Trương."

Sau khi dọn dẹp, tôi đi thang máy xuống hầm B2.

Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã sững sờ ngay tại chỗ.

Chiếc Maybach quen thuộc đang đậu ở lối vào thang máy, chủ nhân của nó tựa vào thân xe, hai mắt khẽ nhắm lại.

"Tới rồi à?" Nghe thấy âm thanh, Lục Trầm mở mắt, quay người mở cửa ghế phụ.

"Lên xe đi."

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net