4. ranh giới mỏng manh (a thin line )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chóng trở nên chua chát. "Mọi người luôn nói những điều như vậy. Họ nói họ sẽ luôn ở đó - ồ, chúng tôi sẽ giữ liên lạc. Chúng tôi sẽ ghé thăm. Rồi mọi thứ đều dần xa cách. Bạn bè trở thành người xa lạ."

Zoro đột nhiên ngồi thẳng dậy, giọng khẩn trương nói: "Tôi không đi đâu cả. Tôi sẽ ở bên cậu chừng nào cậu còn quan tâm đến tôi. Tôi không quan tâm đến những điều ngu ngốc mà người khác nói hoặc hứa hẹn; Tôi không phải họ. Tôi đang nói với cậu ngay bây giờ, nếu cậu cho phép thì tôi sẽ luôn ở đó. Tôi không quan tâm nếu cậu muốn xây nhà hàng trên sa mạc hay trên sông băng hoặc nếu cậu muốn tiếp tục đi thuyền vòng quanh để tránh hải quân và tham gia chiến đấu; Tôi vẫn sẽ ở đó. Với cậu."

*

Sanji thấy Robin đang ngồi bên bể cá, đọc một cuốn sách khi cô lơ đãng khuấy một tách trà. Cậu rụt rè đến gần, không muốn làm gián đoạn việc cô đang đọc sách, nhưng cũng cảm thấy mình sẽ không tìm được cơ hội nào tốt hơn để nói chuyện riêng với cô như thế này nữa.

Cậu ngồi xuống ghế đối diện cô và nhìn con cá đang bơi lội uể oải bên trái mình rồi châm một điếu thuốc để xoa dịu và để suy nghĩ của mình tự do trong giây lát. Sau khi đọc xong chương sách, Robin đánh dấu trang và đóng cuốn sách lại, đặt nó xuống bàn và đặt tay lên trên.

"Cuốn sách hay không?" Sanji hỏi.

"Ồ, đúng vậy," cô nói, giọng đầy thích thú.

"Nó được viết cách đây khá lâu, mô tả diễn biến nội tâm và cuộc sống hàng ngày của hai bộ tộc khác nhau trên một hòn đảo ở Biển Bắc. Họ hoàn toàn bị cô lập với phần còn lại của thế giới, không hề bị ảnh hưởng cho đến khi nhà nghiên cứu này tình cờ gặp họ sau khi bị bỏ rơi trong một cơn bão."

"Gu của cô đúng không?" Sanji nhếch mép cười.

"Chắc chắn rồi," cô gật đầu, mỉm cười. "Nhưng có điều gì đó cho tôi biết rằng cậu không tìm tôi để nói về cuốn sách này."

"Không," Sanji thừa nhận, im lặng.

Robin lại gật đầu nhưng không nói gì, chờ đợi Sanji. Cô ấy tỏ ra bình tĩnh, như thể cô chẳng bận tâm lắm về việc ngồi đây bao lâu để Sanji lấy hết can đảm nói ra nỗi lòng của mình.

Cuối cùng, cậu hỏi, "Làm thế nào để cô làm được điều đó? Làm thế nào cô đặt tình cảm của mình vào các mối quan hệ sau tất cả những gì cô đã trải qua? Tất cả sự phản bội, khi không có ai để tin tưởng ngoài chính mình?"

"Thành thật mà nói," cô thở dài. "Đó là điều tôi vẫn đang làm. Tôi thức dậy mỗi ngày và chọn điều này: cuộc sống này, hạnh phúc này. Cậu, Luffy và những người khác."

"Nhưng bằng cách nào?" Sanji hỏi lại, giọng cậu vỡ ra. "Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi chuyện không như ý muốn sao? Nếu một ngày cô thức dậy và đột nhiên mọi thứ bị hủy hoại?"

"Tất nhiên là có," cô nói, như thể đó là điều hiển nhiên."Nhưng, nó vẫn chưa xảy ra mà đúng không?. Nó có thể không bao giờ xảy ra. Tôi đang có những thứ tôi từng mơ ước. Tôi không thể biết được những gì sẽ xảy ra trong sáu tháng hoặc ba năm kể từ bây giờ. Có lẽ tất cả chúng ta ở những nơi khác nhau trên thế giới và đang nói xấu nhau, hoặc có thể chúng ta vẫn đang trên con tàu theo đuổi ước mơ của mình và quan tâm đến nhau."

Cô đặt tay mình lên tay cậu. "Sanji, ngày chúng ta gia nhập nhóm cũng là ngày chúng ta nắm lấy cơ hội tìm kiếm hạnh phúc. Hãy chọn hạnh phúc. Hãy chọn cuộc sống. Hãy chọn ngay bây giờ. Nếu cậu dành toàn bộ thời gian để lo sợ điều gì sẽ xảy ra, cậu sẽ bỏ lỡ mọi thứ, không chỉ điều xấu mà cả những điều tốt đẹp nhất nữa."

Sanji không nói gì mà chỉ đan những ngón tay của họ lại với nhau thật chặt.

"Zoro giỏi lắm," Robin nhẹ nhàng nói.

"Tôi biết," cậu thì thầm.

"Những người mà chúng ta tìm thấy không phải là những người chúng ta đã bỏ lại phía sau. Họ không phải là những người đã làm tổn thương chúng ta. Tôi biết điều đó thật khó khăn. Tôi biết đôi khi điều đó dường như là không thể, nhưng dần dần cậu cần phải buông bỏ tất cả sự căm ghét và tức giận đó. Cả nỗi buồn và sự sợ hãi."

Sanji nhìn chằm chằm vào tay họ, cố gắng nhưng không thể lờ đi sự nghẹn ngào trong cổ họng. Mắt cậu nhoè đi.

"Zoro là người mà cậu nên tin tưởng, Sanji. Không có động cơ, âm mưu hay ý định xấu nào ẩn giấu cả. Tôi không thể ngồi đây và nói rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng hay cuối cùng mọi thứ sẽ là cầu vồng, nhưng nếu điều duy nhất ngăn cản cậu cố gắng là nỗi sợ hãi thì tôi nghĩ cậu sẽ hối hận khi đẩy anh ấy ra xa khi thời gian trôi qua."

Sanji do dự, một nụ cười mong manh hiện lên trên khuôn mặt, "Cô nói đúng, như mọi khi, Robin thân yêu của tôi."

Cô đảo mắt nhìn cậu đầy thiện ý, "Cậu chỉ cần cố gắng thôi, Sanji."

"Tôi sẽ làm vậy," cậu nói. "Tôi sẽ."

*

Luffy tìm thấy Sanji vào lúc sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng ở đường chân trời, bầu trời nhuộm màu cam. Cậu dựa vào lan can, điếu thuốc chưa châm lửa kẹp giữa môi và nghe thấy tiếng dép của Luffy vỗ nhẹ trên boong.

Cậu quay lại đối mặt với thuyền trưởng của mình, giọng nghiêm nghị, "Chưa đến giờ ăn sáng đâu, Luffy. Hãy cho tôi một giờ nữa và tôi sẽ sẵn sàng mọi thứ."

"Không phải," Luffy xua tay một cách khinh thường, ánh mắt nghiêm túc khiến Sanji lo lắng. "Tớ muốn nói chuyện khác với cậu cơ."

"Được rồi," Sanji thì thầm. "Có chuyện gì vậy?"

Luffy nhìn Sanji chằm chằm, đôi mắt đang tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt Sanji mà chỉ có Luffy mới biết. Rồi người thuyền trưởng khi đưa tay ra và chạm vào giữa trán Sanji. "Cạu nghĩ ngợi nhiều quá."

Sanji nhẹ nhàng hất tay Luffy ra, đảo mắt, "Chà, một trong hai chúng ta nhỉ?"

"Đôi khi bộ não bị cản trở," Luffy nói, hoàn toàn phớt lờ lời nhận xét của Sanji. "Suy nghĩ quá mức có thể phá hỏng mọi thứ trước khi chúng có cơ hội bắt đầu. Đôi lúc cậu phải loại bỏ tất cả những điều tào lao đang diễn ra trong đầu và lắng nghe những gì trái tim đang mách bảo."

Sanji chớp mắt, hoàn toàn mất cảnh giác trước lời nói của Luffy và không thể hình thành một suy nghĩ mạch lạc nào.

"Cuộc sống có thể rất đau khổ," Luffy tiếp tục, không hề nao núng trước sự im lặng của Sanji. "Nó có thể tàn nhẫn và hung ác, nó sẽ ăn thịt cậu, nhưng cậu phải tiếp tục chiến đấu. Cậu phải sống. Thực sự sống."

Sanji rời mắt khỏi thuyền trưởng của mình, quay lại nhìn ánh bình minh tuyệt đẹp trước mặt họ. Dù rất yêu quý và ngưỡng mộ Luffy nhưng cậu ước gì Luffy im mồm và biến đi ngay bây giờ.

Ánh mắt Luffy ghim chặt cậu, mặc dù biết điều đó sắp xảy ra, Sanji vẫn thở ra run rẩy khi Luffy nói, "Zoro rất đáng tin cậy."

Một cách miễn cưỡng, Sanji thừa nhận, "Tôi biết."

"Tớ không biết chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu," Luffy nhún vai, thái độ bất cần đã trở lại cậu đi vào trọng tâm của vấn đề. "Nhưng nếu tớ có được thứ mà hai cậu đang như có thì tớ sẽ giữ chặt và không bao giờ buông ra."

"Chà," Sanji thở dài thất bại. "Đó chính là vấn đề phải không?"

Lông mày của Luffy nhíu lại khi cậu hỏi, "Cái gì?"

"Tôi chưa bao giờ giữ đủ chặt."

*

Sanji để tất cả nỗi sợ hãi và thù hận dồn nén của mình tan thành hư vô với một cái chân bị gãy, một vài chiếc xương sườn bị nứt và Kuma đang nhìn vào cậu.

Sau này, khi mọi chuyện đã qua, thời gian chảy dài, vết xương gãy liền lại, cậu để tâm trí mình trôi về khoảnh khắc đó. Sanji nhìn thấy Zoro quỳ trên mặt đất, cơ thể cậu thậm chí không thể  đứng vững, và cậu phớt lờ nỗi đau đó để đứng trước mặt hắn. Sẽ không bao giờ cậu cho phép Zoro hy sinh bản thân vì mình. Cậu không biết Zoro đã trở thành một phần của cậu từ khi nào, nhưng giờ điều này vẫn ở đó và sẽ không biến mất. Cậu không cảm thấy sợ hãi trước khả năng thực tế là mình sắp bị giết khi nghĩ rằng Kuma sẽ không chọn cậu mà thay vào đó sẽ chọn Zoro. Tâm trí cậu quay cuồng khi cố giữ bình tĩnh; nếu Kuma chọn Zoro thì cậu ấy sẽ ngăn chặn điều đó như thế nào? Liệu Zoro có thể chịu đòn trước khi chiêu thức đó chạm tới hắn không?

Sanji chìm sâu trong ký ức, cho dù có quay lại lúc đó bao nhiêu lần, cậu cũng không hối hận về quyết định của mình. Nếu một ngày nào đó cậu đánh mất Zoro thì hãy để đó là những ước mơ và tham vọng khác cướp hắn đi thay vì là cái chết. Bất cứ điều gì, ngoại trừ cái chết.

Dần dần, cậu nghĩ lại lúc đó, giận dữ khi cảm thấy khi Zoro thọc chuôi kiếm vào bên hông mình. Vào thời điểm đó, cậu đã hôn mê bởi cú đánh đó của Zoro. Cậu nhớ mình đã cố gắng nắm lấy cánh tay hắn, cái cách mà cậu không thể khiến ngón tay mình đủ chặt để giữ chặt. Cách Zoro đứng bất động trước sự tuyệt vọng của cậu.

Khi Sanji tỉnh dậy từ trong bóng tối bởi tiếng cười của Luffy, chưa đầy một giây sau sự nhẹ nhõm vì an toàn của thuyền trưởng đã chuyển sang nỗi kinh hoàng và hoảng loạn khi cậu tìm kiếm Zoro. Máu cậu đông cứng trong huyết quản và dạ dày thắt lại. Cuối cùng cậu nhớ đã tìm thấy Zoro. Thoạt nhìn, hắn trông như thể đã chết đứng ngay tại chỗ. Và cậu nghe thấy Zoro rên rỉ đau đớn.

"Chết tiệt," Sanji thì thầm, nước mắt làm mờ tầm nhìn. "Có chuyện quái gì với cậu vậy?"

Zoro chậm rãi quay đầu lại, chỉ cử động đơn giản đó thôi cũng khiến mặt hắn co rút vì đau.

"Cậu không được chết, đồ khốn này," Sanji hét lên. Mặt ướt đẫm và vị mặn từ nước mắt khiến môi cậu hơi cay, nhưng Sanji vẫn tiếp tục mắng mỏ. "Đồ ngốc. Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Tôi muốn hắn ta chọn tôi! Tôi rất ổn với điều đó."

"Tôi nghĩ nhiệm vụ của mình là bảo vệ thủy thủ đoàn của mình," hắn nói, nghiến răng vì đau. "Tôi nghĩ cuộc sống sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không có cậu nữa."

Sau đó, Zoro bất tỉnh. Sanji đỡ lấy hắn ngay trước khi hắn chạm đất và cẩn thận hạ xuống nền đá nứt.

*

Vài ngày sau, sau khi rời khỏi Thriller Bark, Zoro tìm thấy Sanji trong tổ quạ.

"Cậu vẫn còn giận tôi à?" Zoro thở dài, ngồi xuống cạnh Sanji.

"Ừ," Sanji càu nhàu không chút do dự. Đúng vậy, cậu ấy đang rất tức giận. Cậu cảm thấy giận dữ, sợ hãi, bối rối và tuyệt vọng. Cậu muốn nói với hắn rằng đó lựa chọn sai lầm; rằng chết vì Sanji và các thành viên là một sự bỏ rơi. Zoro sẽ rời bỏ cậu theo cách mà Sanji biết hắn sẽ làm. Cậu muốn hét vào mặt hắn và nói rằng hắn ta không khác gì những người kia, nhưng cậu im lặng và cố thuyết phục bản thân rằng mình có thể là người rời đi trước. Sanji có thể xuống tàu ở hòn đảo tiếp theo và không bao giờ quay lại. Cậu có thể tìm cách trở về Baratie và viết ra toàn bộ trải nghiệm này như một giấc mơ dài.

"Tôi vẫn ở đây," Zoro nói, đưa tay ra nắm lấy tay Sanji trước cậu chạy trốn. "Cậu cần tôi nói bao nhiêu lần nữa đây?"

Sanji nghĩ, hàng triệu lần nữa.

Tuy nhiên, cậu ấy không nói điều đó. Cậu không nói gì cả. Quay lưng lại với Zoro và rời đi.

*

Vậy ra đây chính là tình yêu sao? Những cuộc trò chuyện im lặng trong góc tối của con tàu? Thế còn việc say khướt trong cái nóng oi bức với những ngón tay lướt qua nhau mỗi lần chuyền chai rượu thì sao? Thế còn việc gội đầu cho ai đó khi họ bị thương quá nặng, không thể tự làm được và bàn tay của bạn lại mềm mại và dịu dàng hơn bạn từng nghĩ thì sao? Còn việc nấu một món ăn mà mẹ của ai đó làm cho họ hàng tuần khi họ còn nhỏ thì sao? Thế còn việc cống hiến mạng sống của bạn cho họ thì sao?

Thế còn câu "Tôi là của cậu từ lâu rồi" được tuyên bố không chút nghi ngờ dưới bầu trời đầy sao thì sao?

"Cậu vừa nói gì vậy?"

"Cậu đã nghe rồi đấy."

Sanji không biết cảm giác này là gì. Nhưng nó ngày càng tích tụ bên trong cậu cho đến khi gần như không thể chịu đựng nổi. Hai tay cậu nắm lấy không khí ở hai bên hông, đùi đau nhức và đầu óc cậu quay cuồng. Cậu kéo Zoro vào bếp và khóa cửa lại. Cậu đi đi lại lại trong phòng, cảm giác như đầu mình sắp nổ tung. Căn phòng mát mẻ và im lặng, nghe thoang thoảng tiếng sóng vỗ vào bờ.

Cậu nhìn Zoro, nhìn vết sẹo trên môi không bao giờ biến mất.

Cả hai lao vào nhau cùng một lúc. Sanji dừng bước để Zoro tiến tới, đẩy cậu vào bức tường gần nhất. Hai tay của Zoro đặt chắc chắn lên tường ở phía trên đầu cậu. Bàn tay của Sanji lướt xuống phía dưới chiếc áo sơ mi không cài cúc của Zoro, chơi đùa với gấu áo trước khi buông ra và tìm kiếm làn da ấm áp bên trong nó.

Zoro nhắm mắt lại, một tiếng rên khe khẽ phát ra khiến Sanji liếm môi, Zoro thì thầm, "Hãy nói cho tôi biết - hãy nói cho tôi biết cậu cũng như vậy."

Sanji giật mình, ánh mắt cậu di chuyển nhìn vào mắt Zoro. Hắn trông kiệt sức, căng thẳng, và có vẻ như hắn sẽ hạ gục bất cứ ai cố gắng chen vào giữa họ. Sanji phải nuốt khan hai lần trước khi cất giọng, "Như thế nào?"

"Tôi nghĩ về điều này - về cậu - mọi lúc. Tôi nhìn thấy cậu trong giấc mơ của tôi; Tôi dành một nửa thời gian để cố gắng chạm tay vào cậu và nửa còn lại để cố nói với cậu. Mỗi lần chúng ta làm điều này, tôi có cảm giác đâu đó trong tâm trí mình có một phần nào đó đã vỡ ra. Tôi đã không nhận thấy cho đến tận bây giờ."

Sanji không biết phải nói gì. Cậu ấy cảm thấy mệt mỏi. Cậu muốn Zoro đừng nói nhảm nữa vì cậu có thể cảm thấy lỗ hổng trên ngực mình rách to hơn và cậu sắp hết thứ để lấp đầy nó lại mà không khiến hắn tổn thương.

Zoro ôm má, ngón tay cái vuốt ve đôi môi sưng mọng của cậu. Hắn nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng khiến tay Sanji run lên và nói, "Không được nữa đâu, Sanji.

"Giọng cậu vỡ ra, cậu thừa nhận, "Không, không phải vậy."

"Có lẽ nó chưa bao giờ như vậy."

"Nhưng nó đã từng." Sanji cố gắng và kiên trì. "Nó đã từng ổn. Chúng ta chỉ cần tìm cách quay lại thời điểm đó."

Zoro thở dài, nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt, "Đó có thực sự là điều cậu muốn không?"

"Đó là tất cả những gì tôi biết," cậu thú nhận, giọng gần như thì thầm. "Đó là điều duy nhất tôi làm đúng."

"Chúng ta cũng có thể làm đúng điều này."

"Nhưng, nếu chúng ta không làm vậy thì sao?"

"Nhưng, nếu chúng ta làm vậy thì sao?"

*

Hắn hôn từng tấc da thịt bị lãng quên mà hắn có thể chạm tới. Những vết sẹo đang lành trên các khớp ngón tay của Sanji, điểm ẩn sau tai, làn da mỏng ở xương ức, phần cong nhợt nhạt của đầu gối.

Sanji thở hổn hển, tay che mắt. Cậu cầu xin, "Dừng lại đi."

"Chuyện gì vậy?"

"Đau quá." Cảm giác như cậu bị một cơn sốt thiêu đốt từ trong ra ngoài.

"Ở đâu?"

Sanji đưa tay xuống và đặt nó lên trái tim mình. Giọng cậu khàn đặc với những giọt nước mắt không rơi, "Cậu đang giết tôi."

"Không, Đầu Bếp à," Nhẹ nhàng, Zoro đan các ngón tay của họ lại với nhau và di chuyển bàn tay họ đang đan ra khỏi ngực Sanji. "Tôi đang cố gắng cứu hai ta."

*

Zoro leo lên giường và áp mặt họ vào nhau, má kề má. Nó khiến Sanji lo lắng tột độ, khiến cậu muốn trượt ra khỏi giường và chạy càng xa càng tốt. Tuy nhiên, sau đó Zoro vắt một chân qua người cậu, giữ cậu lại và bắt đầu dùng ngón tay cái xoa vòng tròn vào bụng cậu. Phải mất một hoặc hai phút, nhưng Sanji thư giãn và cảm thấy mình ổn định lại.

Thực ra họ đã quan hệ với nhau rất nhiều lần, nhưng Sanji vẫn chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với người khác như thế này trong đời. Cậu kết thúc ở đâu và Zoro bắt đầu ở đâu? Những người khác có làm điều này không?

Sanji nhớ lại khoảng thời gian cậu  nao núng nếu có ai đó tiến về phía mình. Nhớ lại khoảng thời gian gần đây khi cậu cảm thấy cơn thịnh nộ sôi sục trong bụng, xấu xí và hèn hạ với bất cứ ai chạm vào cậu. Một cái vỗ lưng từ một người lạ, một vòng tay qua vai từ đồng đội, một cái ôm từ một người bạn. Không quan trọng họ là ai. Thứ xấu xí bên trong cậu sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Sanji quay đầu sang hôn dọc theo má và quai hàm của Zoro. Tình yêu, cậu nghĩ, đây chính là tình yêu.

"Nếu cậu chán tôi thì sao?" Sanji lẩm bẩm, nhắm mắt lại trước khả năng bị từ chối.

Zoro quay mặt lại, mũi chạy dọc theo chân tóc của Sanji và hít một hơi thật sâu, "Tôi sẽ không."

"Nếu cậu khó chịu với tôi thì sao?"

Lúc này, Zoro khịt mũi, dịch chuyển cơ thể để nằm lên trên Sanji, buộc cậu phải nhìn vào mắt Zoro, "Tôi đã khó chịu với cậu mỗi ngày kể lúc tôi bắt đầu gặp cậu. Tại điểm này, nếu cậu không làm phiền tôi thì chắc chắn có điều gì đó không ổn đang xảy ra đó."

Sanji đảo mắt, nhẹ nhàng đẩy vai Zoro nhưng vẫn dùng răng cắn môi dưới. Để hơi ấm và sự mềm mại đáng kinh ngạc của cơ thể Zoro đưa cậu vào cảm giác an toàn và thoải mái, cuối cùng Sanji thú nhận, "Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu mất cậu. Tôi nghĩ rằng nếu tôi có thể biến cảm xúc của mình thành một điều gì đó khó khăn hơn hoặc xấu xa hơn thì tôi sẽ ngừng quan tâm về nó."

Zoro đưa tay lên vuốt ve nếp nhăn trên trán Sanji, đôi mắt hắn sáng lên niềm hy vọng."Tôi muốn được hạnh phúc. Tôi muốn sống. Tôi muốn thử," Sanji nói, giọng chắc nịch. Khi Zoro nở một nụ cười, làm choáng ngợp vẻ đẹp của hắn, Sanji nói, "Hỏi tôi lần nữa đi."

Về phần mình, Zoro không hề ngần ngại, thậm chí không cần phải nói rõ Sanji đang tìm kiếm điều gì. Chỉ cần nhìn thẳng vào mắt người ấy và hỏi, "Cậu có ghét tôi không?"

"Không," Sanji lắc đầu, nụ cười toe toét gần như chia đôi khuôn mặt cậu. "Tôi yêu cậu. Nhiều hơn những gì tôi có thể diễn tả bằng lời."

Zoro hôn Sanji và Sanji cảm thấy...hạnh phúc. Thế giới không sụp đổ xung quanh mình, Băng Mũ Rơm không bị chia cắt theo một cách nào đó, và Zoro không rời bỏ cậu sau khi cậu thổ lộ tâm tư của mình. Mặc dù đó là một giọng nói nhẹ nhàng, gần như bị chôn vùi trong tâm trí cậu, nhưng cậu nghĩ, có lẽ thành công rồi.

Zoro nói: "Không có lúc nào mà tôi không yêu cậu".

"Bây giờ ai mới là kẻ ngốc vì tình yêu nhỉ?" Sanji đùa, giọng đầy cảm xúc.

Zoro cắn môi tinh nghịch, giọng trêu chọc và ánh mắt trìu mến, "Vẫn là cậu, Đầu Bếp ngốc."

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net