4. ranh giới mỏng manh (a thin line )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rating: E (chứa nội dung người lớn, bạo lực, NSFW,...).

Author: my99centdreams_AO3
Tag: porn with feeling

-----

Ghét một ai đó là điều dễ nhất mà Sanji từng làm. Cứ giữ lưng thẳng đứng cùng với sự tức giận cuộn lại thành dòng trong thâm tâm. Hành động và lời nói của cậu luôn ngắn gọn, luôn đi vào trọng tâm. Sẽ không có cuộc trò chuyện dài dòng nào hoặc việc giao tiếp bằng mắt là không cần thiết. Tuyệt đối không được đụng vào đối phương trừ khi bạo lực bùng phát.

Lúc đầu, theo một cách nào đó cậu công nhận nó rất thú vị. Sanji luôn tức giận; cơ thể cậu như một chất xúc tác cho cơn thịnh nộ. Đại loại là đến gần, hoặc không đủ gần cũng chả sao cả, rồi nói điều gì đó khó chịu, cũng có thế nói điều gì đó đáng yêu, nói bất cứ điều gì có thể chọc giận người kia. La hét và đánh nhau trở thành phương thức giải trí mới của cậu và người duy nhất có thể thoả mãn cơn giận dữ của cậu chính là Zoro.

Zoro nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Sanji ở phía đối diện hắn. Khuôn mặt của hắn rung lên bất cứ khi nào Sanji liếc nhìn về phía hắn. Những lời nói được nói lên và những câu lăng mạ được phun ra từ giữa hai hàm răng nghiến chặt của cậu mà không hề có chút hối hận nào từ khổ chủ.

Zoro cầm chặt chuôi kiếm, vẻ mặt đầy nghiêm trọng khi nhìn Sanji đi loanh quanh, hắn đang chờ đợi một điểm yếu mà Sanji sẽ không bao giờ thể hiện ra.

Mặc kệ dòng máu đang chảy xuống từ ngực, hắn cười nhạo vết thương của Sanji: "Đây là điều tuyệt vời nhất mà East Blue mang lại, đúng không?"

Lời nói của họ dành cho đối phương giống như những điều gì đó rất dơ bẩn, giống như những vết thương mưng mủ, cũng giống như những khối u đang lan rộng ra, thế nhưng Sanji vẫn muốn nhiều hơn thế.

Họ cứ lao vào nhau, đánh nhau, sử dụng bạo lực, cảm giác như việc này sẽ mãi tiếp diễn như vậy. Có lúc nào họ không ghét nhau không? Trời ạ thậm chí việc họ không ghét nhau chẳng ai tưởng tượng ra được. Tuy nhiên, Sanji biết chính xác cách trái tim của mình hoạt động - nó mỏng manh và dễ tổn thương. Và cách duy nhất để giữ ai đó trong tim mình chính là ghét họ. Tình yêu là phù du và chỉ tiện để giữ ai đó trong tim cho đến khi không còn tình cảm nữa. Cậu dành nhiều năm với lão già đã cứu mạng cậu để nhận ra điều này, mặc dù mối quan hệ giữa lão ấy và cậu bắt nguồn từ sự ngờ vực lẫn nhau và cãi nhau, tuy nhiên sự căng thẳng đó cũng chả kéo dài lâu được. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng như cậu mong muốn? Cậu đang ở trên một con tàu cách xa hàng ngàn dặm với nhà hàng nổi ấy, mà không biết liệu sau này họ có còn gặp lại nhau hay không. Bởi vậy, cách duy nhất để giữ lấy một người là ghét họ. Ghét họ sâu sắc đến mức bản thân không thể sống một ngày mà không nghĩ về họ. Sâu sắc đến mức không biết cậu sẽ là ai nếu không có sự căm ghét đó, đến nỗi nó giữ cho cậu cảm thấy ấm áp vào mỗi đêm tối.

*
Đó là lần đầu họ phạm phải sai lầm, cả hai người đều không đủ tỉnh táo để nhớ lại đêm hôm trước đã diễn ra những gì. Bị mắc kẹt trên một hòn đảo - số phận đưa họ đến với nhau trong đêm khuya đó. Sanji say khướt vì rượu ngọt làm từ những quả xoài béo ngậy nổi tiếng ở hòn đảo này và máu cậu đang chảy nóng hổi trong huyết quản. Lúc đầu, cậu bắt đầu đi dọc các con phố và ngõ hẻm để tìm kiếm một cuộc đánh nhau để thư giãn tay chân, hy vọng gặp phải một người khao khát bạo lực giống mình, rồi cậu phát hiện bóng dáng Zoro đang loạng choạng đi trước mình. Cậu dừng chân, thứ đang chuyển động duy nhất trong khung cảnh này chính là làn khói thuốc đang lan toả ở trước mặt cậu. Cậu đã có thể rẽ sang hướng khác, nhưng có điều gì đó rất lạ về cách Zoro ngã xuống, tiếng bước chân không vững của hắn khiến Sanji phải di chuyển về phía đó.

"Này," cậu càu nhàu, "Lại thua à?"

Zoro dừng bước, nhún vai như vẻ chấp nhận câu hỏi đó, "Đúng vậy."

Sanji cười lớn khi đến bên Zoro, nhưng nụ cười lập tức tắt đi khi họ đang mặt đối mặt. Sanji miễn cưỡng hỏi, "Chuyện quái gì đã xảy ra với cậu vậy?"

Khi nhìn kỹ hơn, Sanji thấy áo của Zoro rách ra và có các vệt đỏ. Vai của hắn có một vết cắt vẫn đang rỉ máu chảy xuống cánh tay. Môi của hắn cũng bị rách và một vết bầm tím hiện rõ trên má hắn.

Zoro nhăn mặt, nhấc cánh tay bị thương của mình và đưa chai rượu lên để uống, mắt hắn không rời khỏi cậu, hắn uống nhanh đến nỗi rượu chảy xuống cằm. Sanji không thể giải thích được những gì đang diễn ra nhưng cậu biết có một thứ động lực nào đó thôi thúc cậu làm. Chỉ trong một khoảnh khắc thôi. Cậu nghĩ đến việc dùng lưỡi bắt những giọt rượu chảy xuống cổ Zoro, tự hỏi liệu Zoro có vị như đại dương hay thứ gì đó không, giả dụ kim loại hoặc vị máu chẳng hạn. Cậu run nhẹ khi ham muốn dâng trào bùng lên mãnh liệt và không ngừng nghĩ về điều này. Thật may điếu thuốc của cậu đã cháy hết và ngọn lửa lan đến môi dưới, nó giúp cậu thoát ra khỏi trạng thái thất thần này.

"Đã đánh nhau nhỉ?" Sanji quăng điếu thuốc và bắt đầu rút ra điếu khác, ngoảnh mặt đi khi Zoro liếm môi dưới, "Có vẻ như cậu thua rồi."

Zoro nhún cái vai không bị thương, "Họ chết rồi."

"Chà," Các vết máu lốm đốm trên trán Zoro làm Sanji cảm thấy như có thứ gì đó đang vỡ tung bên trong cậu. Người đầu bếp nghiêng đầu sang trái, "Khách sạn ở hướng này."

*

Con đường trở về khách sạn có chút chậm rãi và im lặng; Sanji hút quá nhiều thuốc và đôi lúc Zoro đã làm họ chệch hướng khi tranh cãi về việc tìm một quán bar còn mở cửa trước khi bình minh. Sanji đã phải thề rằng cậu sẽ đích thân hộ tống Zoro đến một quán bar sau khi hắn được băng bó.

Về đến khách sạn, Sanji dẫn Zoro về phòng. Cậu sử dụng bật lửa để thắp sáng một vài chiếc đèn, bóng của Zoro hằn lên tường khi hắn đang từ từ cởi áo ra. Căn phòng chỉ có một chiếc giường chật chội và một phòng tắm. Sanji thấy mình đang vuốt phẳng tấm trải giường vì cậu không biết liệu Zoro có thực sự muốn Sanji chạm tay vào hắn để băng bó những vết thương đó không.

Zoro đảo mắt và càu nhàu, "Ngươi có định băng bó cho ta không vậy?"

Sanji thoáng nghĩ đến việc chọc ngón tay vào vết thương đang hở trên vai Zoro.

Thay vào đó, Sanji chăm sóc hắn một cách cẩn thận, những ngón tay của cậu nhanh nhẹn trong lúc làm việc này, khi Zoro liên tục nhìn chằm chằm vào cậu như thể khuôn mặt của Sanji đột nhiên trở thành điều thú vị nhất mà hắn từng thấy trong đời. Nó làm cậu căng thẳng và khiến má cậu đỏ bừng, điều này khiến Sanji tức giận hơn.

Và không phải là Sanji muốn Zoro có bất kỳ suy nghĩ vui vẻ nào về việc này; Sanji chỉ giúp hắn vì đó là điều cậu muốn làm. Cậu luôn chăm sóc mọi người và cậu giỏi việc đó.

Tuy nhiên, cách Zoro nhắm mắt lại hưởng thụ khi Sanji lau lên khuôn mặt và cơ thể đẫm máu của hắn khiến cổ họng Sanji như nghẹn lại. Môi hắn hé mở, hơi thở chậm rãi và đều đặn khi hắn nghiêng mặt để thu hút sự chú ý của Sanji. Bàn tay của Sanji bỗng chậm lại, cậu muốn kéo dài khoảnh khắc này lâu hơn một chút, nhưng có điều gì đó trong cậu đã vỡ vụn khi nghĩ đến việc Zoro khao khát ai đó chỉ dịu dàng với hắn, đối xử với hắn bằng sự dịu dàng hơn là sợ hãi.

Cuối cùng, sau khi Zoro được tắm rửa sạch sẽ và không còn mùi máu trên cơ thể, Sanji tìm thấy kim chỉ mà cậu sử dụng để khâu đồ của mình, quỳ xuống và bắt đầu làm việc. Căn phòng im lặng, tiếng động duy nhất là tiếng thở hổn hển đau đớn của Zoro qua mỗi vết khâu của Sanji. Ngay khi trái tim đang đập loạn của Sanji bắt đầu bình tĩnh lại vì cậu ép mình suy nghĩ đến những chủ đề tầm thường như danh sách mua đồ vào ngày mai, hay đại loại những thứ như vậy thì Zoro kéo cậu trở lại hiện thực ngay khi Sanji băng bó xong vết thương trên vai.

Những ngón tay của Zoro nóng bừng và run rẩy khi cả hai bàn tay của hắn ghì chặt Sanji và dỗ dành cậu ngửa đầu ra sau.

Hơi thở của Sanji nghẹn lại trong cổ họng, tim cậu đập loạn xạ, cậu nhìn khuôn mặt bầm tím và cơ thể bị đánh đập của Zoro và có thứ gì đó trong cậu đang hét lên. Lần này thì khác. Khoảnh khắc không chạy  đi ngay như khi nó bắt đầu - nó vẫn còn đọng lại. Những ngón tay của Zoro lướt dọc theo đường gò má thanh tú của cậu khiến Sanji rùng mình. Đôi mắt hắn nặng trĩu, nhưng lại nhìn vào mắt Sanji một cách rõ ràng và có vẻ rất dễ bị tổn thương khiến Sanji phải siết chặt ngón tay lại để che giấu sự run rẩy của mình.

Sanji nuốt khan, miệng đột nhiên khô khốc, hỏi, "Cậu đang -"

Môi Zoro đột nhiên lao tới môi cậu trước khi câu hỏi ấy được hoàn thành. Nó tàn khốc - đúng nghĩa đen; mũi của họ va vào nhau và vết cắt trên môi Zoro ngay lập tức lại bị rách ra một lần nữa. Nó thật kinh tởm. Tuy nhiên, Sanji cảm thấy như mình đang vỡ thành hàng triệu mảnh và không thể nhớ làm cách nào để ngừng bám chặt vào cánh tay Zoro, hay làm cách nào để tìm ra mùi vị của Zoro. Nụ hôn kéo dài mãi, hai đôi môi cứ quấn quít vào nhau hết lần này đến lần khác như thể họ là những người bạn lâu năm chứ không phải là những người mới quen. Phải mất nhiều thời gian hơn bình thường, nhưng cuối cùng Sanji cũng đưa tay và đẩy Zoro ra xa. Cả hai người đều thở hổn hển và khi Sanji liếm môi dưới, cậu cảm nhận được vị máu.

Zoro rên rỉ đau đớn, đôi mắt hắn tối lại nhưng ánh lửa rực cháy trong nó khiến Sanji muốn hoà tan hai cơ thể lại với nhau. Hàng ngàn suy nghĩ khác nhau đang điên cuồng trong tâm trí cậu; hàng ngàn hỏi khác nhau có thể bộc lộ ra ngay lúc này.

"Đây không phải - chúng ta không - tôi không-" Sanji cố gắng, lời nói tuôn ra vội vã trước khi trở nên mơ hồ. Cái quái gì đang xảy ra với hắn vậy?

"Liệu chúng ta có thể?" Zoro nói, như thể việc đó thật dễ dàng. Giống như cách Sanji đã không đá vào đầu của hắn hàng trăm lần khác nhau trong khi cậu đang cói né một thanh kiếm có ý định rạch cổ họng mình.

"Không," Sanji lắc đầu kịch liệt. "Chết tiệt, không."

Zoro im lặng và chỉ nhìn cậu. Hắn nhìn như thể đang ghi nhớ từng centimet trên khuôn mặt cậu; hắn nhìn cậu như thể hắn không hiểu ý nghĩa của từ ghét là gì. Sanji biết mình nên đứng dậy và bỏ Zoro lại phía sau, nhưng cậu cảm giác như mình đang đứng chôn chân tại chỗ vậy. Có điều gì đó không thể giải thích được đang xảy ra trong cậu.

Bàn tay chai sạn của Zoro vén một lọn tóc rối của Sanji ra sau tai, rồi dùng hai tay ôm phía quai hàm cậu như thể hai tay hắn đang nâng niu các cánh hoa hồng. "Tôi đã đến rất nhiều nơi trong đời. Gặp rất nhiều người," hắn thì thầm. "Không ai cho tôi được cảm giác giống cậu cả."

Cảm xúc dâng trào đột ngột, dồn dập trong Sanji, tuy nhiên tất cả những gì cậu có thể làm là nắm lấy tay Zoro và nhắm mắt lại. Giọng của Sanji nghẹn ngào, "Tôi ghét cậu."

"Vậy à?"

"Ừ," Sanji rít lên.

Zoro trượt khỏi thành gỗ của bồn tắm và kéo Sanji lại gần mình hơn. Sanji không biết tại sao cậu lại cho phép hắn làm điều đó, và ngay sau đó họ ôm nhau, tay Sanji tuyệt vọng bám chặt vào tấm lưng trần của Zoro. Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thoát ra từ đâu đó sâu trong lồng ngực cậu và cơn xấu hổ nóng bừng sau gáy ngay cả khi chỗ đó của cậu đang căng ra trong quần. Không báo trước, Zoro quay đầu và hôn một nụ hôn vào vị trí ngay dưới tai Sanji; những cơn rùng mình chạy khắp cơ thể cậu trước khi bộ não của cậu có thể xử lý được chuyện gì đã xảy ra.

Zoro lại hỏi: "Cậu có ghét tôi không?"

Sanji nhắm nghiền mắt và cắm móng tay vào lưng Zoro, giọng cậu khàn khàn, "Đúng vậy."

Zoro đưa tay xuống mông Sanji, vẽ những vòng tròn trên lưng cậu ấy suốt dọc đường đi xuống. Đột nhiên, Zoro siết chặt tay và kéo Sanji vào trong mình, chỗ đó của họ cọ xát vào nhau, rồi hắn cầu xin, "Cho ta xem thử đi."

Giọng của Zoro nghe giống như khi Sanji hút quá bốn điếu thuốc sau khi đánh bóng cái lọ chứa thứ giống dầu đèn hơn là rượu. Và trong một khoảnh khắc ngắn, Sanji tự hỏi sẽ như thế nào nếu cậu buông bỏ mọi thứ. Sẽ thật tuyệt nếu cứ để cơn bão đã âm ỉ trong suy nghĩ của mình suốt nhiều tháng qua cuối cùng đạt đến đỉnh điểm và giải phóng nó lên Zoro, nhưng cậu không thể.

Zoro có vẻ căng thẳng hơn cả cậu. Sanji nhắm chặt mắt khi lướt qua hõm cổ của Zoro. Cậu hít lấy mùi hương ấm áp và sạch sẽ của hắn. Một hơi, hai hơi.

Sanji lùi lại, tách mình ra khỏi Zoro và đứng dậy khỏi sàn để tạo khoảng trống giữa họ. Zoro ngước nhìn cậu, cánh tay buông thõng bên hông, cảm giác hưng phấn dần biến mất và thay vào đó là sự thất vọng.

Sự im lặng giữa họ thật ngột ngạt và khó chịu, nhưng họ vẫn không nói gì.

Cuối cùng, giọng khàn khàn, Zoro hỏi, "Tại sao?"Sanji trợn mắt, đột nhiên tức giận vì Zoro không hiểu. "Chúng ta làm việc này và sau đó thì sao? Hả?"

Zoro nhún vai, "Bất kể điều gì."

Sanji cười tàn nhẫn, "Điều xảy ra tiếp theo chính là chúng ta mất kiểm soát. Chúng ta làm tình với nhau. Có lẽ chúng ta sẽ phá huỷ toàn bộ băng Mũ Rơm. Sau sáu tháng kể từ bây giờ hoặc tám hòn đảo kể từ bây giờ, một chuyện gì đó bất chợt xảy ra và chúng ta nhận ra rằng mình không thể quay lại như trước đây. Một trong hai phải rời khỏi tàu và không bao giờ quay trở lại. Đó là những gì cậu muốn?"

Sự thất vọng của Zoro chuyển sang nỗi buồn khi khóe miệng của hắn trễ xuống. Hai tay hắn đặt trên đùi, "Không cần phải như vậy đâu, Sanji."

Sanji trừng mắt nhìn hắn, toàn thân co rúm lại, "Luôn là như vậy. Ai cũng sẽ rời đi. Họ hành động như thể những mối quan hệ đó mãi mãi, nhưng không. Cậu biết cái gì mới là mãi mãi không? Sự thù ghét. Mối hận thù. Đừng bao giờ quên điều đó.

*

Thời gian trôi qua và Sanji cố quên đi ký ức về chuyện xảy ra đêm đó. Lúc đầu, ký ức vẫn còn rất rõ ràng, nhưng khi thời gian dần trôi qua, khi họ đến được một hòn đảo đặc biệt thân thiện, Sanji đã bình tĩnh lại một chút. Cậu đi vòng quanh các khu chợ, nhà hàng và khu rừng trên đảo để tìm kiếm các loại thực phẩm mới cho đến khi kiệt sức vào đêm muộn. Cậu quyết định phải nghỉ ngơi một ngày.

Việc chiêu đãi bản thân tại một trong những nhà hàng đắt tiền trong thị trấn chắc chắn vẫn được coi là sự nghỉ ngơi mà cậu quyết định. Người đầu bếp quàng áo khoác qua vai, cởi hai nút trên cùng của áo sơ mi và xắn tay áo lên một chút. Cậu kiểm tra túi để tìm thuốc lá và tiền, nhận định rằng hôm nay mình cảm thấy ổn. Chuyện ngu ngốc xảy ra đêm hôm trước cũng không làm cậu thay đổi nhận định này. Cậu hoàn toàn nắm quyền kiểm soát và chắc chắn sẽ giữ nguyên như vậy.

Khi Sanji xuống tàu, Zoro gọi, "Cậu đi đâu thế? Tưởng hôm nay sẽ ở lại tàu."

"Ra ngoài," cậu không thèm dừng lại dù chỉ một giây.

"Ừ, tên khốn, tôi thấy rồi. Tôi hỏi ở đâu?"

"Không phải việc của cậu," Sanji sôi sục. Zoro không đáp lại, nhưng Sanji có thể cảm nhận được đôi mắt hắn đang đốt cháy lưng cậu. Hình ảnh ấy, ánh mắt của Zoro, khi tất cả bức tường cảm xúc bị sụp đổ, hắn nhìn Sanji, cầu xin cậu hãy nhượng bộ đã đi vào tâm trí cậu. Nó khiến dạ dày Sanji thắt lại một cách đau đớn và cậu không biết tại sao mình lại quan tâm đến điều đó. Mẹ kiếp.

Sanji dừng bước và đưa tay vuốt tóc. Trong phúc chốc cậu bị lạc vào một ký ức khác. Baratie đang thu hẹp lại ở phía xa; Zeff quay lưng lại với cậu. Sanji uống rượu mỗi đêm để hình dáng ấy hằn sâu trong trí nhớ cậu, khi cậu trở nên quen với cơn đau đến mức không còn nhận ra nó nữa.

Cậu nghĩ đây là ngày nghỉ ngơi của mình, và bản thân có thể nhượng bộ hắn một ngày. Sanji nói, "Nếu cậu có thể tìm thấy tôi, cậu có thể tham gia cùng tôi."

*

Zoro không mất nhiều thời gian như Sanji nghĩ. Cậu ăn xong món khai vị, món chính và hơn một vài đồ uống, nhưng vẫn chưa gọi món tráng miệng. Cậu thành thật nghĩ rằng sau khi ăn xong sẽ đi tìm Zoro khắp thị trấn trước khi cả hai gặp nhau.

Zoro ngồi phịch xuống bàn của Sanji, ngả người ra sau tự mãn. Hòn đảo này có thời tiết mùa hè nên áo Zoro đã được mở phanh ra từ lúc sáng. Hắn nhếch mép cười: "Tìm thấy cậu rồi."

"Và cậu chỉ mất có hai tiếng thôi," Sanji đảo mắt, dừng lại để châm một điếu thuốc. Đôi mắt của Zoro dõi theo chuyển động của những ngón tay Sanji khi cậu châm lửa, "Tôi có thể nhắc nhở cậu rằng nơi này chỉ cách bờ biển khoảng mười phút đi bộ thôi."

Zoro nhún vai, "Sao cậu không gọi người phục vụ lại đây và gọi món cho tôi."

Sanji nhướng mày khó tin, "Cậu muốn tôi gọi món cho cậu à?"

"Cậu biết rõ những món tôi thích."

Chắn chắn rằng Sanji biết chứ. Một lát sau, cậu gọi người phục vụ tới và gọi cá hồi shioyaki với cơm trắng, nori cùng với một chai rượu sake. Rượu sake đến nhanh chóng và Zoro nở một nụ cười với cậu khi hắn rót cho mình một ly. Thứ gì đó bên trong Sanji bắt đầu ồn ào và cậu không biết mình đang cảm thấy như thế nào nữa, nhưng nó khiến cậu lo lắng. Cậu ấy rít một hơi thuốc và nói, "Chà, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cậu dùng ly. Chuyện gì đã xảy ra thế? Uống bằng chai không còn thú vị nữa à?"

Zoro khịt mũi, không mắc câu. "Tôi biết cách cư xử trước mọi người, Sanji."

"Kỳ lạ, tôi chỉ từng thấy cậu cư xử như người tiền sử thôi."

Zoro bật cười và Sanji thoáng căng thẳng; từ khi nào những lời lăng mạ của họ đã hết cay nghiệt vậy?Chắc hẳn phải có điều gì đó hiện rõ trên khuôn mặt cậu ấy vì Zoro huých chân xuống gầm bàn và lầm bầm, "Thư giãn đi, Đầu Bếp."

Sanji làm điều ngược lại chỉ để gây chọc tức hắn; cậu giữ thẳng lưng và nghiêng cơ thể ra xa Zoro, để hắn không thể chạm vào cậu nữa. Trông có vẻ nhỏ nhen đấy, nhưng đó là tất cả những gì cậu làm được lúc này.

*

Sau khi Zoro ăn xong, Sanji tránh nhìn vào mắt người đối diện. Tuy nhiên, tư thế của cậu bắt đầu rũ xuống khi đôi mắt cậu lướt trên cơ thể của Zoro. Cậu ấy thậm chí còn duỗi chân ra dưới gầm bàn và quên mất sự nao núng khi chạm vào Zoro.

Họ bắt đầu nói về biển cả và những nơi họ đã đến - trước và sau khi gặp nhau. Cuộc trò chuyện lúc đầu còn nghiêm túc và đầy mùi thuốc súng, nhưng giờ đây đã trở nên dễ dàng và cởi mở hơn nhiều. Sanji lắng nghe Zoro kể cho cậu nghe câu chuyện về những ngày đi săn cướp biển và cậu liên tục bịt miệng để ngăn tiếng cười lớn phát ra. Má cậu đỏ bừng vì rượu và Zoro nở nụ cười ngu ngốc trên khuôn mặt. Sanji tự hỏi liệu họ có thể làm bạn bè ở kiếp khác hay không. Có lẽ ở nơi mà cha cậu qua đời khi Sanji được sinh ra và mẹ không bao giờ bỏ rơi cậu.

Sanji không khỏi nghĩ nếu một ngày nào đó Zoro cũng sẽ quay lưng lại với cậu. Người đầu bếp chắc chắn điều đó sẽ xảy ra. Cho dù họ có nói chuyện, làm tình, dành thời gian bên nhau hay không thì điều đó vẫn sẽ xảy ra, và rồi chút ánh sáng cuối cùng bên trong cậu sẽ bị dập tắt. Cậu tưởng tượng nó sẽ như thế nào. Cậu nghĩ mình sẽ phải trải qua quãng đời còn lại trong đau đớn đến mức nào. Thật là bệnh hoạn, nhưng một phần trong cậu muốn điều đó. Sanji quay lại đối mặt với Zoro. Hắn đẹp trai, to lớn, tự tin, dũng cảm, và rất nhiều thứ khác mà Sanji thậm chí không thể diễn tả bằng lời. Cậu muốn mở miệng nói với Zoro tất cả những điều này nhưng cậu lại không làm vậy. Cậu nghĩ về tấm truy nã có khuôn mặt của cả hai người trên đó, tổng cộng 200 triệu Beli, và không ngừng suy nghĩ về nó. Roronoa Zoro và Sanji Chân Đen. Được phát hiện lần cuối ở đâu đó trên Grand Line. Hãy hết sức thận trọng. Người này đi đâu người kia chắc chắn cũng theo sau. Cảm giác trở thành một nửa của nhau như thế nào?

Sanji giữ im lặng cho đến khi cô phục vụ mang đến một ly rượu nữa. Cậu nhanh chóng ngả người ra sau, châm điếu thuốc. Chỉ sau khi hút được một nửa điếu thuốc, cậu mới cho phép mình nhìn Zoro. Nụ cười của Zoro tắt dần, hắn quay lại nhìn Sanji một lúc, đôi mắt nặng trĩu vì rượu.

Không nói gì, Zoro đưa tay ra và đặt lên đùi Sanji, cách đầu gối cậu vài inch. Sanji cảm thấy như mình sắp bùng cháy.

Không khí xung quanh họ như bị tích điện, có thứ gì đó lớn đang đè nặng lên họ. Hạ bộ của Sanji cứng lên chỉ sau một chút tiếp xúc khi tay Zoro bóp đùi cậu. Làn da rám nắng của hắn thật mịn màng trong ánh sáng mờ ảo của nhà hàng, nhưng Sanji biết nếu cậu lướt tay qua nó, nó sẽ trở nên thô ráp hơn ở một số chỗ, những vết sẹo dày như bản đồ hành trình của hắn.

Zoro nghiêng người tới, ba chiếc bông tai đung đưa nhẹ nhàng, "Cậu vẫn ghét tôi à?"

Sanji nuốt khan, vội vàng rút điếu thuốc ra trước khi nhận ra nó đã cháy rụi. Cậu gạt nó vào gạt tàn và vén tóc ra khỏi mắt. Cuối cùng, cậu ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net