Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Skip to content

Nyny's home!!

Cả đời, có một lần rung động, một lần quyến luyến, một lần cố chấp, một lần si dại, là đủ rồi.

MENU

[Điềm báo mạt thế]Chương 96

18/12/2016 ~ WENNYTRANG

Chương 96

Chọn xong địa điểm liền khởi công, chuyến này dẫn theo không ít người, nhưng rất nhiều nguyên liệu vẫn phải từ thôn nhà chuyển tới. Xây dựng yêu cầu lượng lớn gỗ, mà đây là thứ không thiếu nhất, lúc trước không thể tuỳ tiện chặt cây rừng, giờ không còn kiêng dè kia nữa, không nói tình hình sinh trưởng của cây cối cực nhanh, nội lượng cây cỏ hoang dại bị chặt bỏ để phòng ngừa thôn trang bị thực vật che phủ cũng đủ cho cả thôn nhóm lửa sinh hoạt.

Vật liệu gỗ xây dựng cần chặt xuống trước rồi hong khô, lần này dùng xe kéo tới không ít, dù sao cây mới chặt không thể dùng để xây. Còn có xi măng cũng là chở từ nhà tới, đá thì lấy từ núi gần đây, núi cạnh biển luôn có loại đá tảng lớn, dùng xây tường vây cũng đủ, chỉ là tốn công sức phá đá, có lẽ do tuyết chưa tan nên không thấy sóng thần, mấy ngày nay đều gió êm sóng lặng, không có bất kỳ nguy hiểm nào, họ cũng hy vọng thừa dịp này xây xong cứ điểm.

Nhờ thể lực con người gia tăng nên rõ ràng mặt đất đông cứng ngắc, nhưng nhóm người đào nền tuyệt không thấy lao lực. Chỗ này xem như đất tô giới của họ, mùa đông cũng dự định phái người đến đóng giữ, song nhân số không thể nhiều, tối đa một tiểu đội mười mấy người thay phiên canh gác, khó đảm bảo về sau không có người đánh chủ ý với nơi này, nên nhất định phải xây kiên cố.

Trắc lượng hoàn cảnh chung quanh và cả tình trạng trong lòng đất xong, phương án thiết kế cứ điểm đã có, đầu tiên xây tường vây bao quanh sườn núi nơi thi công, nền móng phải đào thật sâu, thật rắn chắc, thậm chí sâu năm mét rộng hơn hai mét trong lòng đất, tại những điểm phòng thủ quan trọng còn rộng tới bốn mét, bên trong chừa lại không gian. Tường vây cao bốn mét, nhưng tuỳ  thuộc địa thế mà  cao hơn.

Diện tích bên trong tường vây ước chừng xấp xỉ ba ngàn mét vuông, là một thành luỹ đá kiểu dáng nhà ở, bởi liên quan địa thế nên có nơi hai tầng, nơi ba tầng, lòng đất toàn bộ ba nghìn mét vuông đều bị đào rỗng, làm thành không gian ngầm, có thể trữ hàng hóa. Tầng thượng của thành luỹ bằng phẳng, có gò tường dạng lá chắn, nếu có người ngoài xâm nhập, họ có thể ở trên tầng thượng của thành luỹ phản kích, các khoảnh đất trống bên ngoài trên tầng thượng đều dùng đá trải bằng, có thể dùng phơi đồ này nọ, vì người tới đây vào hè thì nhiều, vào đông thì ít nên bên trong thành chỉ tầng một có phòng ở, tường lò giường lò, thậm chí còn có hai lò sưởi lớn âm tường.

Cách thiết kế này tận dụng không gian tối đa, đứng ở tầng thượng thành luỹ có thể thấy toàn bộ tình hình dưới chân núi, mà dưới chân núi lại không thể nhìn rõ bên trên, có lợi cho việc phòng ngự, cây cối hơi lớn chút trên núi sẽ bị đốn bỏ, cỏ xanh cũng phải trừ, đợi tòa thành xây xong thì trồng một loại thực vật thân leo, bộ rễ của nó rất lợi hại, chỉ cần rơi xuống đất thì sẽ bò tới trước, tốc độ sinh trưởng cũng nhanh, sau một tháng là có thể phủ đầy toà núi nhỏ, loại thực vật này còn rất rậm rạp, nhìn từ xa trông như tấm thảm xanh, có nó sẽ không sợ nước mưa hoặc nước biển xối đi bùn đất, giúp củng cố nền, lại không lo cây cối che tầm nhìn.

Sau khi bản thiết kế hoàn thành liền bắt tay khởi công, Cẩm Khê sức yếu không giúp được gì nên giành chút công việc nhẹ đơn giản, nhưng vẫn bị người chê, sức lực giữa cậu và những người khác cách biệt càng lúc càng lớn, làm việc lao động tốn sức như trẻ con so với người lớn, Khương Thần nhìn vẻ mặt cậu y như đưa đám, bèn dẫn cậu ra bờ biển.

Tuy trời đã ấm hơn một chút, dưới lớp đất tuyết đã thấy thực vật xanh, nhưng tuyết vẫn chưa tan, bờ biển băng vẫn đông cứng, hai người dứt khoát đi ra biển xa xem.

Họ leo lên một ngọn núi ven biển, nơi này bị kéo cao rõ rệt, bên trên tuyết trắng ngần giống như toà núi tuyết, đến giữa sườn núi, từ đây đã có thể đi ra hải lý, và đường cũng bắt đầu khó đi, những khối băng tuyết này hình dạng không đồng đều vì là nước biển bị đông cứng tầng tầng lớp lớp, gập ghềnh, thỉnh thoảng còn có vết nứt, phải thật cẩn thận, hai người cột với nhau bởi một sợi dây thừng.

Đi hơn một dặm, Cẩm Khê mới phát giác có thể đoạn vừa đi qua là bãi lau sậy kia, hiện mới đến vị trí mặt biển, tuy mặt băng phía trước không khác gì nhiều, nhưng tương đối phẳng hơn, bất quá vì mặt băng có tuyết, họ phải cẩn thận dò đường, nếu không sẽ rơi vào vết nứt, nơi này không an toàn như vết nứt trên núi.

“Anh xem kìa.” Cẩm Khê kéo Khương Thần, chỉ chỉ khối băng dưới chân. Bên dưới khối băng thế mà đông cứng một thứ như con cá.

Khương Thần quan sát, thứ kia cách bề mặt không xa “Em lùi lại một chút.”

Cẩm Khê lùi về sau, kìm sắt trên tay Khương Thần đập thẳng xuống mặt băng, sức anh khoẻ, đập vài cái đã cắm xuống rất sau, tiếp đó cũng cắm vài cái tại vị trí khác, khối băng kia nhanh chóng bị anh nạy lên “Đúng là một con cá lớn.” Khương Thần dùng tay ước lượng, con cá dài chừng nửa thước, rồi ngạc nhiên nói “Là cá hoa vàng lớn(1), từ lúc nào cá hoa vàng lại lớn như vầy nhỉ?”

Cẩm Khê đón lấy cá, vừa bắt vào tay liền chùn xuống, e là phải hơn mười cân, “Đúng ha, nhìn lại xem còn con nào nữa không, lâu lắm rồi mới được ăn cá biển.”

Khương Thần cười cười, anh biết Cẩm Khê thích ăn cá nhất, cá gì cũng thích. Lúc đi không mang theo gì nên anh đổ các thứ trong balô ra, rồi dùng túi không quét tuyết trên mặt băng, mắt anh tốt, vừa quét tuyết vừa quan sát dưới băng, do lúc đóng băng nước biển vẫn đang lưu động nên trong băng cũng có chút muối biển bọt khí khiến mặt băng không hề trong suốt, vừa rồi Cẩm Khê thấy cũng không dám xác định có phải là cá thật không, họ cũng chỉ có thể tìm mặt băng trên cùng, bất quá thu hoạch không tệ, có thể mấy con cá bị nước đẩy lên, không đóng băng ngay, còn trải qua vùng vẫy nên không ít cá lớn ở bên trên,  tìm thấy đều là cá lớn, rất ít cá con.

Hai người tìm hơn hai giờ, thu được bốn con cá, con lớn nhất phải hơn ba mươi cân, tiếc là không nhận là loài cá gì. Hai con khác cũng bảy tám cân.

Sắc trời không còn sớm, hai người mang thu hoạch trở về, lúc leo lên núi Cẩm Khê quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười nói với Khương Thần “Mùa đông cũng là mùa thu hoạch nhỉ.”

Khương Thần lắc đầu, “Không dễ vậy đâu, dọc đường đi em cũng thấy đấy, khe nứt quá nhiều, bất cẩn rơi vào thì khó mà lên được, hơn nữa mặt băng có tuyết, hai chúng ta tìm hơn hai tiếng mà chỉ được bốn con. Quá ít.”

“Anh đừng không biết đủ chứ, hai tiếng bốn con là nhiều rồi, huống chi cá lớn thế này, một ngày bắt được một con đã không dễ.”

Khương Thần cười cười lắc đầu. Nào dễ như vậy, bốn con cá vừa rồi đều ở trong phạm vi tìm được, vượt qua phạm vi thì chưa chắc, khả năng sóng biển một lần đưa cá tới cũng như xuống biển đánh cá, quăng lưới một lần nhiều khi vớt lên lưới không, còn phải quét tuyết trên mặt băng mới nhìn thấy tình trạng bên dưới, quá khó.

Hai người mang cá trở về nơi trú chân, nhóm người đang lao động đều sôi trào, đây chính là cá biển, cá ngoài khơi xa đó, thôn họ không gần biển, một năm chưa chắc được ăn đồ biển một lần, không ngờ trên mặt băng còn có cá. Tất cả mọi người rêu rao ngày mai phải ra hải lý tìm cá.

Khương Thần không ngăn, ngay từ đầu công trình của họ đã không vội, xây phòng ốc còn phải đợi tuyết tan, bỏ một hai ngày ra ngoài cũng không sao. Anh cũng muốn xem trên dưới băng giữ lại bao nhiêu đồ biển.

Bữa tối hôm đó chính là cá chưng, hương vị lâu rồi mới được nếm lại khiến ai nấy hoài niệm không thôi, ước định ngày mai đi ra mặt băng tìm cá.

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong liền đem theo lương khô xuất phát, họ chuẩn bị ở ngoài tìm nhiều một chút nên kéo cả xe trượt tuyết theo, tốc độ tiến lên không nhanh nhưng có thể mang thêm đồ tiếp tế cũng tốt.

Vì an toàn, cứ năm người một sợi dây thừng, tách ra hành tẩu, nếu ai bị lọt vào khe nứt thì hai người hai bên có thể kéo lại, dù sao không phải ai đạp hụt cũng có thể phản ứng nhanh như Khương Thần. Hôm qua anh có giẫm phải một khe nứt, nhờ phản ứng mau lẹ mới không bị ngã, thiếu chút nữa anh đã gặp chuyện, huống chi người khác, nhất định phải cẩn trọng.

Sự tình không dễ như Cẩm Khê tưởng, như suy nghĩ của Khương Thần, có nơi có thu hoạch có nơi không được gì, đến trưa cả bọn cũng chỉ tìm được sáu con cá, đem cân ký còn không bằng thu hoạch hôm qua của hai người Cẩm Khê. Vì dọn tuyết, suốt đêm qua làm cây cào tuyết. Trên mặt biển có chỗ tuyết dày, có chỗ tuyết bị gió thổi đi, trực tiếp lộ ra mặt băng, nhưng dù có công cụ, mặt băng khổng lồ thế này tốc độ họ tìm kiếm cũng nhanh không được, thật sự như mò kim đáy bể, tìm được cá đều dựa vào vận may.

Lúc ăn trưa ai cũng cực kỳ uể oải, xem ra ý định nhặt của hời trong băng đã phá sản.

“Bỏ đi, thu dọn đồ rồi chúng ta trở về.” Khương Thần thấy tâm tình mọi người không cao, dứt khoát đề nghị quay về.

Mọi người cũng hết hào hứng, cùng nhau thu dọn đi về, đừng thấy họ mới lăn qua lăn lại có nửa ngày, kỳ thực đã cách xa bờ hai cây số, bọn họ đi một vòng quanh.

Đường về mọi người hơi mệt nên có chút trầm mặc.

“A!!——” phía trước đột nhiên có tiếng la, Khương Thần chau mày nhìn, có bốn người bị một sợi dây kéo nằm trên mặt đất. Người ở một đầu dây khác đã rớt xuống khe nứt.

Khương Thần vội cởi dây thừng bên hông ra, nói với Cẩm Khê “Em cẩn thận một chút.” Xong cũng chạy tới.

Cẩm Khê cẩn thận nương theo vết chân của mọi người đi về phía trước.

Lúc Khương Thần tới, thấy nơi đó có một khe nứt lớn, rộng nửa mét, lúc này tuyết hai bên khe nứt đã rơi xuống, dây thừng siết chặt, Trại Âm đang cầm dây thừng kéo lên, anh cũng qua phụ, người bên dưới nhanh chóng được kéo lên, chính là Cẩm Lân.

Lúc này sắc mặt Cẩm Lân hơi trắng, nhưng có vẻ hưng phấn vô cùng, ngoài miệng hơi cà lăm “Cá — cá đó —— rất là nhiều cá.”

Cẩm Lân được kéo lên, ngồi trên băng hồi thần lại chút, đoạn đứng lên “Ở dưới có nhiều cá lắm, lít nhít trong khe băng.”

“Thật hả?” Hai mắt Trại Âm sáng rỡ.

“Thật, chính mắt tôi nhìn thấy. Có một con cá còn quẹt trúng tay tôi.” Cẩm Lân nói rồi chìa tay ra, quả nhiên cái bao tay hắn đeo bị rách một lỗ to, nếu không nhờ vậy hắn cũng sẽ không phát hiện con cá kia, cũng sẽ không thấy trong khe băng lắm cá quá trời.

Khương Thần áp vào mặt băng nhìn xuống dưới, bên dưới hơi tối, khe nứt này nằm ngang chắn trước mặt họ, do hai bên bờ khe chênh lệch cho tuyết di động phía trên, nứt không lớn nên xe trượt tuyết kéo qua được.

Dưới lớp băng trắng loà như có thứ gì đó “Phá băng xem sao” Cũng không phải Cẩm Lân thấy rất rõ, phá băng có thể xác nhận tình trạng.

Cả đám dời xe trượt tuyết đến chỗ an toàn, sau đó cầm kìm sắt lớn như cây lau nhà bắt đầu tạc băng, thứ này chuyên để đào đất, bởi vì đất quá cứng nên dùng nó đập vỡ trước, sau đó móc đất lên từng chút, mà dùng phá băng hiệu quả còn tốt hơn.

Một khối băng lớn nhanh chóng bị tạc mở, rồi họ thấy hai bên khe nứt chằng chịt cá đông lạnh.

“Là cá thu. Cá thu đó.” Cẩm Lân kích động muốn chết, đây là do hắn phát hiện.

Khương Thần xác nhận “Là một bầy cá.” Nói xong toét miệng cười, vỗ đầu Cẩm Lân một cái “Thằng nhóc cậu số may đó, được rồi, đào hết cá lên thôi. Nhiều như vậy đủ cho cả thành chúng ta no nê một bữa.”

“Hoan hô ——” Cả đám hưng phấn hẳn, bắt đầu cầm kìm tạc băng. Bầy cá thu này còn lớn hơn so với tưởng tượng của họ, phá ước chừng mười mét chung quanh khối băng mới lấy hết được toàn bộ cá. Chờ xong việc thì đã nhá nhem tối.

“Khương ca, anh nhìn kìa ——” Đang lúc mọi người chuẩn bị lên đường về, Cẩm Ngọc đột nhiên kéo Khương Thần, chỉ về phía tây.

Mọi người nhìn theo hướng đó, thấy bên kia có một đoàn bóng đen, ở trên đất tuyết nên rất rõ, dường như đoàn bóng đen di chuyển đến bên này. Mọi người nhìn kỹ lại “Tự dưng lòi đâu ra một đám người.” Cẩm Lân nói thầm.

Khương Thần nhíu mày, thị lực của anh tốt hơn người khác, nhìn rõ nét hơn, những người đó đúng là tiến về phía họ, hơn nữa tốc độ rất nhanh, hình như cũng dùng chó kéo xe trượt tuyết, nhưng không dè dặt cẩn thận như bọn anh, những người này như chạy lướt trên băng.

-Hết chương 96-

Share this:

TwitterFacebook

POSTED IN UNCATEGORIZED, ĐAM MỸMẠT THẾĐAM MỸ

Post navigation

< PREVIOUS[Điềm báo mạt thế]Chương 95

NEXT >[Tiểu đội nhặt ve chai] Chương 1

8 thoughts on “[Điềm báo mạt thế]Chương 96”

huong96

18/12/2016 AT 10:40 PM

Đánh nhau sao???

Reply

wennytrang

18/12/2016 AT 10:44 PM

Chưa đâu ^^

Reply

yeubecon132

18/12/2016 AT 10:57 PM

Cô ơi cô k hoàn bộ này trc a *ăn vạ*

Reply

wennytrang

18/12/2016 AT 11:07 PM

Ừm, thú thiệt là 1 chương của bộ này tui edit hơi bị lâu, vì văn kể nhiều văn nói ít nên tui thấy nó dài quá á, nhưng sẽ cố mỗi lần post đều post 1 chương bộ này. Thanks cô ủng hộ

Reply

tranh nhi

19/12/2016 AT 6:56 AM

Cô lại ghẻ lạnh e nó r , tr kia đc hẳn 2 chap

Reply

wennytrang

19/12/2016 AT 11:09 PM

(;ω;) Tui xương nó lắm, nhưng hông kìm nổi dc hứng thú với em nhặt ve chai a. Từ từ mà tiến vậy *Dọt lẹ*

Reply

Trang

01/01/2017 AT 2:46 AM

Truyện hay lắm. Thanks bạn đã edit. Hóng mãi cuối cùng cũng có chương mới. Vui quá.

Reply

Quyên

30/10/2017 AT 8:20 PM

Truyện hay lắm cố gắng hoàn nha bạn tui lọt hố bộ này rùi

Reply

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

COMMENT

NAME *

EMAIL *

WEBSITE

 Notify me of new comments via email.

 Notify me of new posts via email.

BLOG AT WORDPRESS.COM.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net