~ Chương 32 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Chương 32 ~

Trác Lăng Quân đi theo luồng sáng xám ấy đến một nơi thật xa, xung quanh đều là cỏ cây bao phủ, nhưng vẫn còn nằm trong địa phận nhân giới, hiện tại sắc trời cũng đã tối đen, tức thì khiến y như rơi vào mê cung không lối thoát.

Xích Viêm kiếm tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, có tác dụng soi sáng dẫn đường, dòng tiên khí cuồn cuộn chảy quanh thân nó, tựa như vô vàn cảm xúc ngổn ngang của y lúc này.

Đại Hoàng tử dừng giữa rừng cây, đôi mắt đỏ tươi ướt nước ráo riết nhìn một vòng, thế nhưng cuối cùng đáp trả lại vẫn chỉ là những khoảng không trống rỗng.

Y đã đuổi theo hắc y nhân kia gần nửa canh giờ, nhưng rừng cây quái quỷ này lại che giấu người nọ, y không có cách nào tìm ra.

-Ngươi mau ra đây, đi ra đây!

Trác Lăng Quân đau đớn hét lên, dùng mười phần lực mang Xích Viêm kiếm đâm sâu xuống nền đất, cát bụi xung quanh đều bị y hất tung, gió thổi lá bay tạo thành cơn lốc lớn cuốn sạch mọi thứ, hòng lôi ra hết những gì đang ẩn nấp phía sau, không cho người kia có cơ hội ẩn mình.

Thế nhưng không biết là kẻ đó vốn dĩ chẳng hiện diện hay cố tình dùng mọi cách né tránh y, đã đến mức này rồi vẫn chưa chịu xuất hiện, chỉ để mặc cho Đại Hoàng tử Ma Tộc phát điên bắt đầu đâm chém cây cối cùng không khí.

Thêm một khắc chung nữa trôi qua, Trác Lăng Quân mệt mỏi buông kiếm, cả người cũng khụy xuống nền đất, đầu cúi gằm, vừa cười vừa khóc nói

-Tử Anh... Ta tìm đệ suốt năm vạn năm, cho dù ma binh có đem về trăm bộ hài cốt nói rằng là của đệ, ta đều sẽ vứt bỏ, đến cả Phụ vương cũng dần buông bỏ hi vọng rồi. Nhưng bây giờ thì sao? Ta rốt cuộc thấy được người mà ta muốn thấy, tìm được kẻ mà ta muốn tìm, đệ vì cái gì nhẫn tâm như vậy, ngay cả nhìn ta một lần cũng không muốn?

Y thật sự cảm thấy tổn thương. Năm vạn năm qua dù cho có thất bại bao nhiêu lần sau những ngày tìm kiếm cũng không khiến Trác Lăng Quân đau khổ như bây giờ. Y chưa từng khóc khi mất đi Trác Tử Anh, bởi vì ở trong lòng y người kia vẫn luôn tồn tại. Y tin hắn còn sống, càng tin hắn chắc chắn có thể tự bảo vệ mình, hiện tại chỉ đang ở chỗ nào đó chờ y đến cứu, tựa như lúc nhỏ bọn họ vẫn cùng nhau chơi trốn tìm.

Y nhẫn nại như vậy tìm hắn suốt năm vạn năm, để rồi thì sao? Trác Tử Anh mãi mãi không biết được lúc mảnh khăn che mặt kia được kéo xuống, trong lòng Trác Lăng Quân mới có bao nhiêu là kích động.

Y muốn tiến lên nhìn cho rõ, muốn tận tay sờ vào gương mặt y thương nhớ suốt nhiều năm, muốn xem xem liệu đây có phải là giấc mộng do y hoang tưởng tự dệt lên mọi thứ.

Vậy mà người kia lại chạy trốn, còn vì né tránh y không ngại chịu đau rút kiếm của y ra. Nếu biết trước kẻ đến ám sát Lý Hách Tể chính là Trác Tử Anh, cho dù có bị đối phương đánh chết y cũng không thương tổn đệ đệ dù chỉ là một chút.

Một kiếm kia thật sự quá sâu, Trác Tử Anh tu luyện cấm thuật đã phải chịu dày vò đến mức nào, y hiện tại còn làm trọng thương người nọ, Trác Lăng Quân thật sự không thể tha thứ cho chính mình.

Nhưng dù như vậy thì y vẫn rất đau lòng. Tử Anh không muốn gặp y, không muốn nhìn thấy người ca ca đã cùng hắn bên nhau từ bé.

Suốt nửa canh giờ đuổi theo hắn, y cũng đã từng nghĩ, có lẽ nào là do y nhìn nhầm? Người kia sao có thể là Trác Tử Anh được. Đệ đệ của y tuy là Nhị Hoàng tử Ma Tộc nhưng bản tính còn lương thiện hơn cả y, trong khi đáy mắt của hắc y nhân đó lại chỉ toàn là sát khí, còn có một thân tu luyện cấm thuật, y nhất định đã nhìn nhầm rồi, vì thương nhớ đệ đệ quá mức mà tự mình ảo tưởng, chỉ là người giống người mà thôi.

Thế nhưng nếu là vậy thì giải thích làm sao chuyện hắc y nhân khi giao chiến vẫn luôn nhường nhịn y, thậm chí đối phương còn rất quen thuộc với chiêu thức của y mà dễ dàng tránh né cho dù tu vi chẳng thể hơn y được.

Đều chỉ có một lý do, chính là kẻ đó đã ở bên y từ lâu, cùng y đánh kiếm, cùng y tu luyện. Mà một đời này ngoại trừ Trác Tử Anh ra, y hiển nhiên sẽ chẳng làm điều đó cùng bất kì ai khác.

Hơn cả sự thất vọng những lúc thất bại chính là bị từ chối khi đã thành công, chỉ cần nghĩ đến Trác Tử Anh còn sống, lại trốn y đến năm vạn năm, mặc kệ y ngày đêm điên cuồng tìm kiếm hắn, Trác Lăng Quân thật sự phát điên.

Nhưng dù có phát điên thì y cũng chẳng thể làm gì, y không tìm ra người nọ, lại chẳng nỡ thương tổn đối phương, chỉ biết bao biện rằng đệ đệ nhất định có lý do, y không nên gấp gáp, cho người kia thời gian chuẩn bị cũng là cho chính mình thêm một cơ hội, y gần như kiệt sức cầu xin

-Tử Anh... đệ mau ra đây đi, ta sẽ chỉ chữa thương cho đệ, sau đó đệ muốn đi đâu thì đi, ta thật sự sẽ không nói nửa lời, ta cam đoan sẽ không giữ đệ lại! Trác Tử Anh, cầu xin đệ, gặp ta một lần thôi.

Y vừa dứt lời thì không gian lại chìm trong yên lắng, ngay cả một chuyển động nhỏ của côn trùng cũng có thể nghe ra, vậy mà người kia vẫn không xuất hiện, từ đầu đến cuối tràn đầy nhẫn nhịn đứng nấp sau gốc cây, tựa hồ như kẻ mà Trác Lăng Quân nhắc đến hoàn toàn không phải là mình, nghe lời bộc bạch đầy đau khổ của y cũng không khiến hắn động tâm.

Cuối cùng cũng vẫn là Đại Hoàng tử sau một thời gian chờ đợi quyết định bỏ cuộc. Y dùng ống tay áo của mình lau nước mắt, lại nở nụ cười nhẹ như chưa từng có gì xảy ra. Nụ cười này ngoại trừ Lý Đông Hải, từ trước đến nay Trác Tử Anh là người duy nhất được nhìn thấy.

Y rút từ trong ngực áo ra một lọ sứ trắng, đặt nhẹ xuống nền đất cùng quạt Phá Luân, nơi đáy mắt ánh lên một tia ôn nhu hiếm có, nhẹ nói vào không khí chẳng có lấy bóng người

-Ta để dược ở đây, đệ nhất định phải uống, còn quạt Phá Luân kia tặng cho đệ, cầm lấy để phòng thân, phương thức chữa trị và khẩu quyết đệ đều biết cả rồi. Năm vạn năm qua đã để đệ chịu khổ, Trác Tử Anh, thật xin lỗi...

Y nói xong ngay tức khắc xoay người rời đi, giống như sợ nếu nán lại thêm chút nữa sẽ không kiềm lòng được mà đòi hỏi nhiều thêm.

Y biết Tử Anh đang ở đây, càng biết mình dây dưa thì vết thương của đệ đệ sẽ càng nghiêm trọng. Có thể hiện tại Tử Anh có lý do nên chưa thể gặp mặt y, y nguyện ý chờ đợi hắn giải quyết xong tất cả rồi sẽ đến tìm mình.

Quạt Phá Luân nếu không có khẩu quyết thì cũng chỉ là một món đồ chơi bình thường, nếu Trác Tử Anh nhận lấy lại khởi động, y tất nhiên sẽ phát hiện ra tung tích của nó, càng xác định được vị trí và thân phận thật sự của hắc y nhân.

Đã chờ đợi năm vạn năm rồi, y không tin toàn bộ công sức mình bỏ ra đều chỉ là vô ích.

Trác Lăng Quân vừa rời đi thì thân ảnh sau gốc cây cuối cùng cũng chuyển động. Hắn nắm chặt bả vai đầy máu, lê từng bước mệt mỏi tiến về phía những món đồ, giống hệt như Đại Hoàng tử mấy khắc trước khụy người xuống, run rẩy nâng chúng lên.

Dùng ngón cái miết dọc quanh thân lọ sứ, đầu ngón tay Trác Tử Anh trắng bệch, ngay cả sắc mặt cũng chuyển sang tái nhợt theo. Hắn gỡ nắp lấy ra một viên thuốc, uống xong lại chuyên tâm vận khí trị thương, sau một hồi mới nhẹ thở hắt ra. Nếu không có dược này của Trác Lăng Quân, hắn phỏng chừng thêm một tháng nữa cũng chưa thể hồi phục.

Quạt Phá Luân vẫn yên vị nằm đó, Trác Tử Anh vô cùng đắn đo có cầm lên hay không, thứ này ở trên người Trác Lăng Quân đã lâu, hiện vẫn còn lưu lại hương vị nhàn nhạt của y, càng gợi nhắc cho hắn về hồi ức tươi đẹp thuở nhỏ.

Khi đó Đại Hoàng tử vừa tròn bảy vạn tuổi được Ma Vương ban tặng quạt Phá Luân, bảo vật thần khí uy vũ ngập trời Nhị Hoàng tử vừa nhìn đã thích, liền bám theo sau y cả ngày, nhất quyết đòi y phải cho mình đồng sử dụng, hơn nữa còn phải cùng nhau tạo ra khẩu quyết cho thứ này.

Trác Lăng Quân thương đệ đệ như vậy tất nhiên liền dễ dàng đồng ý, thậm chí còn toàn quyền giao cho Trác Tử Anh trọng trách nghĩ ra khẩu quyết khởi động thần khí kia, cam kết rằng đây sẽ là bí mật của hai người, chỉ hai người mới có thể biết.

Nghĩ đến đó Trác Tử Anh liền cười, bao lâu rồi hắn không vô tư nở một nụ cười như vậy cho dù ẩn sâu bên trong đều chỉ là tràn ngập chua xót. Trác Lăng Quân đã hứa bốn câu khẩu quyết ấy sẽ chỉ là bí mật giữa hai người, vậy tại sao ngày đó khi Nhị Điện hạ Thiên Tộc đi lịch kiếp thì Thiếu chủ động Bách Dạ lại nắm trong tay bảo vật này để tàn sát sinh linh?

Y phản bội lời cam kết giữa hai người, lẽ nào bây giờ hắn cũng không có quyền chạy trốn? Vì cái gì chỉ cần y tìm thấy hắn, hắn đều phải ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt y, để y nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn bây giờ, thấy hắn vì tu luyện cấm thuật mà xương cốt bên trong cũng đều đã thay đổi.

Hắn vốn dĩ đã chết, không còn là Nhị Hoàng tử của Ma Tộc, không phải đệ đệ của y, y muốn hắn dùng tư cách gì, danh phận gì để xuất hiện trước mặt y đây?

Giận dỗi Trác Lăng Quân về chuyện cũ thì ít, giận bản thân là một kẻ vô dụng ngày càng nhiều. Hắn đã từng nhìn thấy Lý Đông Hải, cũng bỏ thời gian ra quan sát cậu vài ngày. Hắn phát hiện người kia rất đơn thuần, giống như một đứa nhỏ không chịu lớn, luôn nhìn mọi thứ xung quanh bằng cặp mắt màu hồng, cho rằng tất cả người trên thế gian đều sẽ đối tốt với cậu.

Hắn cũng đã từng như vậy lúc còn ở cạnh Phụ vương và Trác Lăng Quân, cho dù người bên ngoài có nhìn hắn đầy sợ hãi, lo lắng hắn là Nhị Hoàng tử Ma Tộc, hắn vẫn tin tưởng rằng chỉ cần hắn thật tâm đối tốt với bọn họ, những kẻ đó rồi sẽ nghĩ khác đi.

Vậy nên khi thấy Trác Lăng Quân bảo bọc Lý Đông Hải, hắn chua xót, càng đau lòng. Hắn biết y một nửa là tìm kiếm hình bóng hắn ở chỗ tiểu hồ ly, nhưng cũng hiểu kể từ giờ phút này ngoại trừ cái tên Trác Tử Anh sẽ còn một kẻ khác nữa quan trọng ngang hắn trong lòng người nọ.

Lý Hách Tể vốn không có tội, thậm chí mà nói hắn còn rất thích cách làm người của Nhị Điện hạ này, chỉ là Thiên Hậu quá ác độc nên mới muốn trừ khử tư sinh tử của phu quân mình hết lần này đến lần khác. Trác Tử Anh vốn dĩ đã do dự rất nhiều, cho đến khi hắn nhìn thấy sự mất mát trong ánh mắt của ca ca, thấy Trác Lăng Quân đau đớn và tiếc nuối như thế nào nhìn Lý Đông Hải ở cạnh nam nhân khác.

Vậy nên hắn quyết định, dùng một nửa sinh mạng của mình và mạng sống của Lý Hách Tể để bảo vệ những người hắn yêu thương. Chỉ cần Hách Tể chết, độc của Phụ vương cũng sẽ được giải, Thiên Hậu sẽ không giá họa cho Ma Tộc làm khó ca ca, không tính đến chuyện khởi binh giao chiến với ma giới, hơn nữa Trác Lăng Quân cũng có thể đạt được như ý nguyện ở cạnh Lý Đông Hải. Đây chẳng phải là vẹn toàn đôi đường sao?

Chỉ đáng tiếc bây giờ đã thất bại, ngay cả thân phận cũng bại lộ rồi. Lý Hách Tể không chết, Liên Hoa Tinh Quân sẽ càng cảnh giác nhiều hơn, Thiên Hậu mất đi cơ hội nhất định sẽ tức giận, hắn không còn tâm trí lo nghĩ nhiều thêm cho thứ khác ngoại trừ cổ tằm trong cơ thể mình lúc này.

Trác Tử Anh ôm chặt quạt Phá Luân vào lòng, cúi đầu dùng sức hít thật sâu hương vị quen thuộc của Trác Lăng Quân, sau đó đặt trở lại nền đất, khẽ kéo cong môi lẩm nhẩm ba câu thơ, nhanh chóng hóa thành luồng sáng xám mất hút.

Lăng dung hóa sơn cao băng

Quân tử hữu chí vô phản cố

Tử kiên thiên hạ duy chỉ bộ

-Anh anh hòa dĩ nhất chi hoa.

(Băng tan núi lở người quân tử có chí không chùn bước, gánh vác trời đất lại duy nhất dừng chân vì tiếng chim hót và một nhành hoa)

.

.

.

Hách Tể và Đông Hải tỉnh lại đã là trưa hôm sau, bình thường mỹ thần y luôn luôn dậy sớm không có khả năng ngủ tới giờ này, chỉ là đêm hôm qua đã bị ai kia dày vò quá mức, cậu lỗi giác ngay cả một ngón tay cũng không thể động.

Những tia nắng chói chang len vào trong thư phòng, chiếu rọi lên vùng cổ trắng nõn tràn ngập dấu hôn của Đông Hải. Cậu cố gắng ngồi dậy, ngoài dự tính phát hiện hạ thân mình đã được tẩy rửa sạch sẽ, thậm chí hiện tại còn đang khoác một kiện bạch y gấm vóc lụa là, thượng hạng mềm mại cùng với thứ đã được đặt sẵn ở giữa bàn tròn giống hệt nhau. Rõ ràng đêm qua không hề có, lẽ nào Hách Tể nhân lúc cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi đã tự tay chuẩn bị?

Nghĩ đến đó liền liếc mắt nhìn kẻ vẫn đang yên tĩnh nằm trên giường, đôi mắt hắn nhắm nghiền, hàng mi dài không hề lay động, nửa thân dưới được đắp kín bằng chăn, cánh tay hữu lực cùng lồng ngực săn chắc lộ ra ngoài. Nhớ đến mình cả đêm qua đều rúc sâu trong lòng hắn mà ngủ, chôn mặt vào thân thể ấm áp của người kia, Đông Hải nhịn không được đỏ mặt thêm một chút, nhưng khóe mắt thì tràn ngập ý cười.

Bất quá cậu phát hiện Vương gia nhà mình vẫn là bản tính lưu manh như vậy. Có thể giúp cậu mặc y phục nhưng tuyệt nhiên kiên quyết khỏa thân, cứ thế không một mảnh vải nằm ngủ trên giường, chờ đợi cậu sáng hôm sau vừa cảm kích vừa ngoan ngoãn hầu hạ hắn.

Thế nhưng chưa kịp để Đông Hải mở miệng gọi Hách Tể tỉnh dậy thì từ phía ngoài giọng nói vô cùng bình tĩnh của ám vệ đã vang lên

-Vương gia, Hoàng Thượng cử Ôn công công đến tìm ngài.

Lời vừa nói xong hai mắt Hách Tể đang nhắm chặt liền mở, để lộ rất rõ hắn từ lâu đã thức dậy, chỉ là giả vờ nằm ở đó ngắm mỹ nhân, quan sát thái độ của cậu khi phát hiện đã được hắn tẩy rửa cùng thay đổi y phục, sau đó yêu thương tự mình đánh thức hắn.

Đông Hải vốn muốn nổi giận vì bị lừa thì đột nhiên bị Hách Tể kéo tới, hắn ôm chầm lấy cậu, vùi đầu vào cổ Đông Hải hít một hơi sâu, tiếp đến mới thong thả nói với ám vệ bên ngoài

-Thu xếp cho hắn đến đại điện chờ, thắt lưng của bổn vương vẫn chưa khỏi hẳn.

Ám vệ nghe xong thì lĩnh mệnh rời đi, không quên lắc đầu một cách bất lực thầm nghĩ Vương gia có lẽ sẽ còn bị trật thắt lưng dài dài. Tuy y vốn không tin vào mấy chuyện thần tiên yêu ma, nhưng xung quanh Vương phi thật sự có điều huyền bí, bất kì ai chỉ cần thân thiết với cậu đều sẽ gặp vận xui, cũng chỉ có Vương gia mới liều mình như vậy.

Hách Tể phân phó xong lại giở trò dính chặt trên người Đông Hải tiếp tục ngủ. Hắn không có nói dối, thắt lưng của hắn vẫn còn rất đau, nhưng cũng không quá mức nghiêm trọng như lần trước, điều này khiến hắn rất bất ngờ.

Bởi Hách Tể cho rằng một đêm qua hai người khắng khít bên nhau lâu như vậy, hắn sớm phải gãy hết xương cốt hoặc nằm bại liệt một chỗ vì bị truyền vận xui luôn rồi, không thể nào chỉ là đau thắt lưng đơn giản như thế được.

Đông Hải cũng cảm thấy kì lạ, vì vậy cậu nhanh chóng tách hắn ra, lo lắng hỏi hắn có cảm thấy không khỏe ở chỗ nào không. Hách Tể rất muốn trêu chọc cậu, nhưng nét mặt quan tâm của Đông Hải khiến hắn không đành lòng, cuối cùng chỉ nhân cơ hội hôn một cậu cái, như thường lệ nói lời lưu manh

-Không sao, mặc dù vi phu rất nguyện ý chết trên giường của Hải nhi, nhưng ngẫm lại chúng ta chỉ mới thành thân, còn chưa trải qua hết những lạc thú trên đời, ta làm sao có thể nhẫn tâm bỏ Hải nhi lại.

Hắn nói xong liền nháy mắt với cậu một cái, Đông Hải biết hắn không có việc gì thì cũng an tâm, vươn tay đánh nhẹ vào ngực hắn sau đó ngoan ngoãn giúp hắn rửa mặt thay y phục.

Hách Tể đạt như ý nguyện được Đông Hải hầu hạ, suốt cả quá trình vẫn luôn tủm tỉm cười, ngay cả khóe mắt cũng ánh lên hạnh phúc, phi thường đắm chìm, tựa hồ như cho dù bây giờ Hoàng Đế Địch Phiên có thật sự đứng ở ngoài cửa muốn giết chết hắn cũng không thể khiến hắn bận tâm.

Đông Hải không quá thắc mắc vì sao lần này Hách Tể chỉ bị đau thắt lưng nhẹ, chung quy cậu nghĩ rằng thần tiên ca ca đang giúp đỡ mình, liền quyết định ghi tạc trong lòng thêm một chút, mai sau gặp lại sẽ báo đáp.

Thế nhưng hắn không nghiêm trọng thì không có nghĩa Đông Hải cũng sẽ bình yên. Nơi tư mật kia chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy cho dù có thuốc mỡ hỗ trợ vẫn cảm thấy rất chướng, ngay cả lúc đi đứng bình thường cũng không được tự nhiên. Hách Tể để ý thấy cậu nhíu mày vài lần, vì vậy dứt khoát bế người đặt lên giường, không cho cậu thời gian phản ứng đã thoát hạ toàn bộ y phục của cậu, sau đó lấy lọ dược tối qua bọn họ sử dụng thoa lên.

Đông Hải có nói cậu đã trộn vào đây một ít nguyên liệu giảm đau và làm lành vết thương, cho nên lọ dược này đúng là toàn năng, vừa có thể hỗ trợ chuyện ân ái vừa giải quyết hậu quả để lại.

Đông Hải ngại ngùng khép chân muốn tránh né, nào ngờ Hách Tể cực kì bá đạo nắm lấy hai chân cậu gác vòng qua vai mình, ánh mắt sắc bén nhìn cậu đe dọa

-Ngoan ngoãn một chút, mới thành thân đã muốn chống đối phu quân của ngươi rồi.

Mỗi lần nghe đến hai chữ "phu quân" này Đông Hải đều nhịn không được cảm thấy xấu hổ, vì vậy liền kéo tấm chăn đã được Hách Tể gấp gọn ở một bên qua rối rít quấn quanh người, không phục hỏi

-Chỉ là thoa thuốc ở bên dưới, ngươi cần gì phải thoát hết y phục của ta?

Hách Tể đang vô cùng chuyên tâm thoa đều thứ chất lỏng mát lạnh quanh khẩu huyệt đỏ ửng nóng rực của Đông Hải thì nghe thấy lời này, tức thì không kiềm lòng được sử dụng nhiều lực hơn, xấu xa chen một ngón tay vào.

Đông Hải bất ngờ kinh hô lên một tiếng, sau đó theo bản năng đưa tay bịt chặt miệng, không thể tin nhìn vẻ mặt tà ác của Hách Tể, ngay cả một câu "Ngươi đang muốn làm gì?" cũng không thể thốt ra, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn bỡn cợt hôn dọc theo đùi cậu

-Vi phu là muốn nhìn cho rõ phu nhân của mình có bao nhiêu xinh đẹp, không thể sao?

Ba từ cuối hắn nói rất chậm rãi, mỗi lần nói một từ sẽ cố gắng đẩy ngón tay vào bên trong tiểu huyệt của cậu ngày càng sâu, lập tức khiến cả người Đông Hải run rẩy, đầu hàng xin thua.

Vốn chỉ muốn trêu cậu một chút nên Hách Tể không làm quá trớn, huống hồ gì càng tiếp tục thì người khó chịu cũng là hắn mà thôi. Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn gì đó, quả thực không thể đau khổ hơn.

Vậy nên Đông Hải sau một trận nức nở liền được buông tha, Hách Tể thoa dược xong thì yêu thương mặc y phục giúp cậu, lại ôm cậu vào lòng, vuốt ve khóe mắt ửng hồng đã chảy nước, trong trái tim dâng lên một cỗ ấm áp dịu dàng, ngọt ngào như mật nắm tay cậu

-Đi thôi, cùng ta đến xem Hoàng Thượng lần này muốn giở trò gì.

Đông Hải vốn định nói hắn hãy đi một mình đi, dù sao cậu không am hiểu việc triều chính cũng chẳng thể giúp đỡ gì, biết đâu còn làm vướng tay chân hắn. Nhưng ngẫm lại bọn họ đã thành thân, cùng nhau thề nguyện đối mặt mọi thứ, lúc này đây nên sóng vai cùng hắn vượt qua tất cả, bất kể là chuyện xấu hay việc tốt.

Vì thế đợi cho tới khi Hách Tể đến đại điện thì Ôn công công đã chờ đợi gần được một canh giờ, y ẩn nhẫn khó chịu nuốt lại thái độ bực tức, bày ra vẻ mặt hòa nhã tươi cười

-Thỉnh an Vương gia. Nô tài nghe nói dạo gần đây tiết trời không tốt, Vương gia đóng cửa ba ngày tịnh dưỡng trị thương, đến làm phiền vương phủ sớm như vậy quả thật rất thất lễ, nhưng đây là việc công do Hoàng Thượng đích thân gửi gắm, nô tài không thể không tuân theo.

Hách Tể chỉ cười nhẹ sau đó tự mình tiến tới ghế ngồi, hắn tất nhiên sẽ không tự tiện mang Đông Hải ra cho người ngoài nhìn ngắm, huống hồ chi kẻ này còn là do Hoàng Thượng phái đến, sao có thể không mang dụng ý thăm dò.

Vì vậy Đông Hải liền được ám vệ đưa vào bằng cửa sau, hiện tại đang nấp sau tấm bình phong lo lắng theo dõi diễn biến.

Hách Tể gật đầu lấy lệ, thay vì đỡ thắt lưng đau lại giả vờ ho khan một tiếng, mệt mỏi đáp trả người đối diện

-Ôn công công quá khách khí rồi. Bổn vương không có việc gì, chỉ là sau lần đi săn từ phía Bắc trở về thì thể lực sa sút, thường hay cảm mạo, xương cốt rã rời, cũng may có thần y tiên nhân ở đây, nếu không bổn vương có lẽ đã đến gặp Tiên Đế sớm.

Hắn nói xong lại ho thêm một trận, ngay cả mặt mày cũng đỏ lên, ánh mắt lờ đờ minh chứng rất rõ hắn hoàn toàn không hề nói dối.

Ôn công công ái ngại nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy Vương gia cũng thật đáng thương. Lý Hách Tể là người lương thiện, lễ độ và thông minh, chung quy đều chỉ vì từ khi sinh ra đã dính phải tin đồn, lại không thể kiểm chứng thực hư nên mới trở thành cái gai trong mắt Hoàng Thượng, từ trên xuống dưới dù là ai dẫu có đồng cảm cũng chẳng dám đắc tội Đế Vương để che chở cho hắn.

Đáng thương người khác là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net