~ Chương 45 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Chương 45 ~

Lúc Đông Hải nhảy theo Hách Tể xuống vực cậu căn bản không hề nghĩ sẽ cùng hắn tìm chết. Nhị Điện hạ bị thương rất nặng, nhưng cậu thì khỏe mạnh vô cùng, thậm chí hai ngày nay vì chuẩn bị cho đại lễ kế vị đánh nhau với mãng xà còn chăm chỉ tu luyện, cậu cực kì tự tin có thể cứu được Hách Tể.

Thế nhưng sự thật cậu đã đánh giá cao chính mình, không phải tự nhiên nơi này được gọi là U Minh, vực thẳm so với đài Tru Tiên hay sông Vong Xuyên còn đáng sợ hơn, tương truyền bất kể là người, tiên, yêu hay ma chỉ cần rơi xuống đều sẽ bỏ mạng, chết không toàn thây, lập tức vũ hóa, vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh.

Vì lẽ đó U Minh Đài là nơi tích tụ oán khí còn nhiều hơn cả Địa Ngục, nghe nói người rơi xuống quá trình sẽ chịu nhiều thống khổ, thời gian rơi cũng rất lâu, tựa như một vực thẳm không có đáy.

Tại trượng thứ nhất cảm thấy nóng bức vô cùng, sang trượng thứ hai da thịt bắt đầu bốc cháy, kế tiếp rách ra, để lộ cả xương trắng.

Những thứ này Đông Hải không biết, mà cho dù có biết cậu cũng không hối hận với quyết định của mình, chỉ cần nghĩ đến Hách Tể vì cậu nhổ ngược vẩy rồng xuống, còn cười đến dịu dàng như thế nói "không đau", trái tim cậu ngay lập tức tan vỡ.

Nỗi đau thể xác không thể sánh bằng tổn thương tinh thần, cậu bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất phải ở bên cạnh hắn, mãnh liệt ôm lấy người kia, che chở cho Hách Tể lúc hắn suy yếu nhất.

Với tu vi có phần tiến bộ của mình, Đông Hải rất nhanh đã đuổi kịp hắn. Nhị Điện hạ tại giây phút rơi xuống cơ hồ đã cạn kiệt sức lực, muốn dùng Đoạn Tử kiếm để ngự cũng không còn đủ linh lực chống chịu, chỉ có thể vô lực khép mi, lặng lẽ chảy một giọt nước mắt khi nhớ đến gương mặt bàng hoàng của tiểu nhân nhi vừa rồi.

Những gì hắn lo sợ nhất cuối cùng cũng đến. Hắn sợ mình không thể tiếp tục ở cạnh cậu, yêu thương cậu, càng lo cậu sẽ vì hắn làm những việc tổn hại bản thân. Vậy nên khi Hách Tể cảm nhận được đầu vai bị ai đó nắm lấy, toàn thân hắn liền trở nên bất động, ước gì đây chỉ là ảo giác do chính mình dệt ra.

Nhưng mà hai tiếng gọi "Hách Tể" đầy êm dịu và quen thuộc của người nọ đã hoàn toàn phá nát ảo tưởng của hắn. Đông Hải choàng tay ôm Hách Tể, cùng hắn cảm nhận sức nóng đang dần lan tỏa trên da thịt tại trượng thứ nhất của U Minh Đài, quả nhiên những gì tương truyền đều là thật.

Nhị Điện hạ mở mắt nhìn cậu, phát hiện Đông Hải chỉ nhíu mày mà không hề sợ hãi liền cảm thấy đau lòng, cũng không có mở miệng mắng cậu ngu ngốc nhảy theo hắn, chỉ dịu dàng vuốt tóc cậu

-Thực xin lỗi, không thể đến đại lễ của Hải nhi, còn phiền Hải nhi tới tìm ta như vậy.

Đông Hải nhìn thấy rất rõ ràng từng giọt nước mắt của Hách Tể thay phiên nhau rơi ra, ngay cả lúc hắn nói chuyện máu cũng không kiềm được trào ra khỏi khóe miệng.

Thiếu chủ động Bách Dạ tính vốn ưa sạch sẽ vậy mà lại không chê bai hắn, còn hiểu chuyện lắc đầu, hiếm có một lần không làm nũng cực kì trưởng thành đáp

-Không phiền, chỉ cần ở cùng ngươi, như thế nào cũng được.

Hách Tể mỉm cười với cậu, dùng chút sức cuối cùng ôm chặt Đông Hải, cảm nhận y phục dường như sắp bốc cháy, sâu bên trong thân thể lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu nóng rực.

-Có sợ không?

Hắn nghiêng đầu hỏi nhỏ, Đông Hải đang nhắm mắt rúc sâu trong ngực hắn liền lắc đầu. Đời này có lẽ ngoại trừ từng bị cô cô đánh tới hiện nguyên hình, đây là lần đầu tiên cậu phải chịu nhiều đau đớn đến vậy.

Hách Tể dịu dàng hôn tóc cậu, sau đó hắn không nói gì nữa cùng Đông Hải rơi vào yên lặng. Mặc dù mang theo tiểu nhân nhi đi cùng hắn thật sự quá ích kỷ, nhưng không thể phủ nhận khoảnh khắc nghe thấy được giọng nói của cậu, nhìn thấy cậu, Hách Tể vẫn len lỏi một chút vui mừng.

Thôi thì cứ kết thúc như vậy, cùng nhau vũ hóa tại đây, mặc dù không thể có kiếp sau nhưng ít nhất kiếp này đi xa như vậy hắn cũng đã mãn nguyện.

Nào ngờ lúc này từ trên cao lại vọng tới một tiếng gầm cực lớn, tiếp theo đó là tiếng đập cánh mạnh mẽ, trong không gian có một thứ xé gió lao đi, phóng thẳng đến chỗ bọn họ.

Thân hình nó rất lớn, dưới ánh nắng yếu ớt còn sót lại tỏa ra luồng sáng đỏ rực, thậm chí ở phần đuôi còn có vài cọng lông bốc cháy.

Đông Hải đang vùi mặt vào ngực Hách Tể nên không nhìn thấy, nhưng hắn thì cực kì rõ ràng, đó là một con Chu Tước đã trưởng thành, cùng giống loài với tiểu huyết điêu, cơ thể to gấp mười lần cơ thể người, khi sải cánh hoàn toàn che lấp ánh mặt trời trên cao.

Chu Tước hít hít mũi vài cái, giống như muốn xác nhận lại sự tồn tại của một mùi hương mà nó vô cùng quen thuộc, tiếp theo dùng tốc độ kinh người lao vút qua Hách Tể và Đông Hải, vững vàng đặt cả hai nằm trên lưng mình.

Thiếu chủ động Bách Dạ lúc này mới chịu mở mắt, bởi vì cậu cảm nhận cơ thể mình đang được nâng lên, nhìn xung quanh một vòng, kinh hãi phát hiện cậu vậy mà lại nằm trên một tấm thảm biết bay màu đỏ.

Chờ đã, không phải tấm thảm, đây đích thị là một con chim, mà chim thì phải biết bay rồi.

Hai người không hẹn cùng nhìn nhau, toàn bộ niềm tin và hi vọng mới phút trước đều đã tan biến, lại không ngờ ở trượng thứ hai U Minh Đài đụng trúng một con chim, còn được nó cứu sống.

Chu Tước vẫn bình tĩnh bay lên cao, Hách Tể cứ tưởng hắn sắp được nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa, không cần phải chết nữa thì đột nhiên đại huyết điêu lại chuyển hướng, vừa ra khỏi trượng thứ nhất liền tăng tốc đâm đầu vào vách đá đứng sừng sững của U Minh.

Với cái tốc độ bay khủng khiếp này lại cộng thêm độ cứng rắn của vách đá, Nhị Điện hạ cảm thấy hắn và Đông Hải còn có nguy cơ chết nhanh hơn so với rơi xuống vực. Đây không phải là đến cứu người sao? Lẽ nào chỉ đang giúp bọn họ chết nhanh và ít đau đớn hơn một chút?

Đông Hải cũng phát hiện giống hắn, một khắc trước cậu đã ôm tâm lý cùng Hách Tể chết rồi, hiện tại chỉ là đổi phương thức chết thôi, tiếp tục tuyệt vọng nhắm mắt lại, theo bản năng ôm phu quân chặt hơn.

Chu Tước làm như không nhìn thấy phản ứng sợ hãi của bọn họ vẫn một mực lao đi, như viên đại đạn pháo đâm sầm vào vách đá.

.

.

.

Lúc Trác Lăng Quân hay tin đến Thiên Tộc thì mọi chuyện đã xong xuôi, đáng ngạc nhiên chính là nhân chứng sống quan trọng nhất Trác Tử Anh bỗng nhiên biến mất, không ai phát hiện hắn rời đi từ lúc nào, lại đi đâu, cho nên bây giờ dù có muốn giáp mặt để đối chứng cũng là điều không thể.

Những lời Nhị Điện hạ nói trước khi rơi xuống vực thật sự quá ám ảnh, kết hợp vết thương nhổ vẩy rồng trên cổ hắn tức thì có công dụng trấn tĩnh vài chúng tiên, đột nhiên cảm thấy những điều mà Thiên Hậu và Đại Điện hạ nói có khi cũng chưa chắc là thật.

Một người nghĩ thì sẽ có thêm nhiều người nghĩ, bọn họ nhanh chóng thảo luận với nhau, tin chắc trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Liếc nhìn Liên Hoa Tinh Quân đã gần như ngã quỵ khi tận mắt chứng kiến Thiếu chủ động Bách Dạ nhảy theo Lý Hách Tể xuống vực, chúng tiên xung quanh đều ngậm ngùi thay nàng, lại không dám tiến tới đỡ nàng dậy, chỉ có thể vô lực nhìn nàng khóc.

Hồ Tộc từ lâu đã đoạn tuyệt với tứ giới, bây giờ Thiếu chủ của bọn họ lại ở tại Thiên Tộc bỏ mình, cho dù không phải lỗi thiên giới thì cũng nên cho đối phương một lời công đạo.

Trác Đại Hoàng tử hai tay siết chặt thành nắm đấm lặng lẽ đi xuyên qua đám đông, ngập ngừng dừng lại trước vực thẳm, không hiểu rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì.

Khi y nhận được tin, ma binh cũng chỉ là vỏn vẹn báo: "Nhị Hoàng tử tự mình xuất hiện ở Thiên Tộc", lại không ngờ vượt đường dài xa xôi đến đây đệ đệ thì không thấy, người suốt thời gian qua mình dốc lòng bảo vệ và yêu thương cũng không còn, một lòng muốn chết cùng Lý Hách Tể.

Nghiệt ngã hơn kẻ tiếp tay dồn hắn tới tình cảnh này lại là Trác Tử Anh, Trác Tử Anh mà y thương yêu nhất, nhớ nhung nhất, mất tận năm vạn năm để tìm.

"Tử Anh, đây là cách mà đệ đáp lại cố gắng của ta sao? Tặng cho ta một món quà bất ngờ như vậy, thảo nào lần trước nhất quyết không gặp ta, ca ca đây là đã đánh giá sai đệ rồi."

Trác Lăng Quân đau đớn nghĩ, lợi dụng góc khuất tầm nhìn xoay mặt đi, không để mọi người phát hiện y đã khóc. Y cũng chẳng biết mình khóc vì điều gì, vì Đông Hải hay Tử Anh, vì tức giận hay đau khổ. Có lẽ là tất cả, để sau bao nhiêu mong mỏi và chờ đợi, y lần đầu tiên thật sự muốn buông xuôi.

Rốt cuộc Tử Anh vì sao chịu khuất phục Thiên Hậu như vậy, làm cả những chuyện trái với lương tâm này, sau đó hèn mọn bỏ trốn, để mẫu tử nhà kia có cơ hội rũ sạch việc ác mà bọn họ đã làm.

Đúng vậy, sau khi bị một số tiên thần chất vấn, Thiên Hậu và Đại Điện hạ cực kì bình tĩnh phản bác những lời Lý Hách Tể nói, khuyên chúng tiên đừng dao động kẻo bị hắn dắt mũi.

Việc Phi Hoành là người của tộc Giao Cơ hoàn toàn là sự thật, bị tà khí quấy nhiễu phải sử dụng Khương Đằng thảo để áp chế cũng là thật, đánh nhau với Trác Tử Anh rồi dưỡng thương ở Hồ Tộc không hề sai, trong thư phòng Nhị Điện hạ tìm thấy trúc bạch kia, Thiên Đế phát điên trùng hợp sau giai đoạn Lý Hách Tể lịch kiếp, mọi thứ đều hợp lý vô cùng, không hề tìm ra sai sót hoặc kẽ hở, vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Có lẽ chính là tình yêu hắn dành cho Đông Hải. Nếu thật sự chỉ lợi dụng Thiếu chủ Hồ Tộc, Nhị Điện hạ còn cần phải ác liệt như vậy không ngại đau đớn nhổ vẩy ngược xuống? Ai cũng biết vẩy ngược chính là điểm yếu cũng là niềm kiêu hãnh của rồng, hắn thân là Điện hạ cả một tộc lại không ngần ngại vì ái nhân chịu đau, hành động này thật sự quá cảm động, làm mọi người không thể nào nghĩ thông.

Chẳng lẽ hắn là ở tại lúc lợi dụng Lý Đông Hải thì tự mình sa vào lưới tình? Muốn dùng đoạn tình yêu mãnh liệt kia chạy tội cho bản thân, khiến người khác đồng cảm, tin những lời hắn nói?

Có vô vàn suy đoán được đưa ra, một số người còn gan dạ tới mức trực tiếp hỏi Liên Hoa Tinh Quân và Đại Hoàng tử Ma Tộc đang cực kì đau lòng bên vực thẳm, chỉ đáng tiếc không có ai trả lời, bọn họ đều đang tự lạc vào thế giới riêng của bản thân, vùng vẫy đến chết cùng thống khổ trong đó.

Mãi đến ba ngày sau khi Trác Lăng Quân đã dần bình tĩnh lại trước cái chết của Hách Tể và Đông Hải, y mới đến chính điện Thiên Tộc tự mình đính chính vài chuyện.

Các tiên thần nghe y không cảm xúc kể lại lần Lý Hách Tể bị ám sát dưới trần, đối phương dùng Tử Tích Châm muốn một chưởng giết chết hắn, đánh Phi Hoành bị thương, cũng may ở thời khắc mấu chốt có Liên Hoa Tinh Quân ra tay giúp đỡ, mà hắc y nhân này không ai khác chính là đệ đệ của y.

Nếu Hách Tể thật sự là người bắt cóc Trác Tử Anh, ép buộc Trác Tử Anh tu luyện cấm thuật, hắn chẳng lẽ không lường trước sẽ có một ngày người nọ phản lại mình, nhân lúc hắn lịch kiếp âm thầm giết hắn sao?

Hoặc nếu nói hắn thật sự không lường được, Trác Tử Anh tại sao ở lần lịch kiếp đầu tiên không ra tay với hắn mà chờ đến lần sau, còn làm theo chỉ thị của hắn thả quái thú hại Lý Huyền Thương nữa?

Tìm thấy trúc bạch trong phòng của Hách Tể thì nói được điều gì? Ai cũng biết hai ngày nay từ sớm tới tối Nhị Điện hạ đều nhốt mình trong Tàng Thư Các, một lòng muốn tìm ra nguồn gốc căn bệnh của Phụ đế, biết đâu đây chính là phát hiện của hắn, đang chậm rãi mang về tìm hiểu thì sao?

Chưa hết, Đại Điện hạ trước đó không phải cũng từng nói muốn dốc lòng chữa trị cho Phụ đế, tương tự Nhị Điện hạ thường xuyên ra vào Tàng Thư Các? Nếu ngày ấy trúc bạch không phải được tìm thấy trong phòng Lý Hách Tể mà là Lý Huyền Thương thì thế nào? Ai dám chắc giai đoạn từ sau khi Thiên Đế xuất quan tu luyện tầng thứ chín chỉ tiếp xúc duy nhất một mình Nhị Điện hạ?

Phi Hoành đúng thực bị tà thuật quấy nhiễu, cũng từng sử dụng Khương Đằng thảo để áp chế tà tính. Thiên Hậu sao lại biết chuyện này? Nếu không phải chú ý rồi cho người theo dõi làm cách nào biết được? Mà nếu đã ra tay thì trộm một ít cỏ Khương Đằng ở chỗ của Phi Hoành vốn cũng không hề khó.

Năm xưa trong trận chiến Thiên - Ma y đúng là đã từng đánh thua Hách Tể, nhưng tuyệt nhiên không phải vì đối phương cố ý nhường, đều do y trong một phút bất cẩn tính sai chiêu, Nhị Điện hạ tâm địa lương thiện không muốn nhìn sinh linh đồ thán mới đề nghị giảng hòa, việc làm tốt như vậy lại biến thành cấu kết?

Trác Lăng Quân hôm đó nói rất nhiều, mỗi một chi tiết mà Thiên Hậu thêu dệt đều bị y tìm ra kẽ hở vặn ngược lại, khiến chúng tiên càng nghe càng hoang mang, càng sợ hãi.

Hoang mang vì không biết có phải mình thật sự đã trách lầm Nhị Điện hạ hay không, sợ hãi vì nếu những lời kia là thật thì Thiên Hậu cùng Đại Điện hạ cũng quá độc ác.

Ai cũng biết Thiên Đế từ sớm đã ưu ái Nhị Điện hạ hơn, chưa kể hắn sau khi trưởng thành còn cực kì tài giỏi, đã có không ít tiên nhân dự đoán ngôi vị Thiên Đế tương lai nhất định là của hắn.

Dựa trên đều này Thiên Hậu muốn loại bỏ hắn cũng là chuyện dễ hiểu, đáng nghi nhất chính là Trác Tử Anh không hiểu vì sao sau khi đứng ra làm chứng liền biến mất, giống y hệt năm vạn năm trước bốc hơi khỏi Ngũ Tộc, tìm cách gì cũng không được.

Nhị Hoàng tử ma giới thì tố cáo Lý Hách Tể bắt cóc mình, nói hắn là một kẻ thủ đoạn tràn ngập dã tâm. Đại Hoàng tử lại hết lòng bảo vệ hắn, nói tốt cho hắn, không tiếc hạ thấp mình nâng hắn lên.

Sự mâu thuẫn của huynh đệ Ma Tộc chính là điều khó lý giải nhất, bởi chiếu theo tính cách của Trác Lăng Quân, nếu tìm ra thủ phạm hại đệ đệ y nhất định sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết, gánh chịu những gì đau đớn nhất, chứ không phải nói giúp như thế này.

Đáng tiếc cho dù sự thật có ra sao thì người cũng đã không còn nữa, Nhị Điện hạ bạc mệnh bỏ mình dưới vực thẳm, kéo theo Thiếu chủ Hồ Tộc một lòng một dạ chung tình với hắn.

Đánh đấm đấu đá, đến cuối cùng đau khổ nhất chỉ là một đôi uyên ương.

.

.

.

Không có đau đớn như Đông Hải dự liệu, ngay cả một chút va đập nhỏ cũng chẳng thấy, chỉ cảm giác cơ thể của Hách Tể đang siết chặt lấy cậu tại một khắc đột nhiên đông cứng, sau đó rất nhanh thả lỏng ra.

Đông Hải nghi hoặc mở mắt, chỉ thấy xung quanh là khung cảnh non xanh nước biếc diễm lệ vô cùng, cậu lỗi giác như lạc vào tiên cảnh. Chờ một chút, hiển nhiên là tiên cảnh, bọn họ đang ở trên trời mà.

Lẽ nào cậu và Lý Hách Tể đã chết, sau đó tiên thức được đưa đến vùng đất xinh đẹp này, tựa nhân loại vẫn hay vọng tưởng sau khi chết sẽ được lên thiên đàng đó.

Nhị Điện hạ không để ý đến cậu, bởi vì từ đầu tới cuối quá trình Chu Tước đâm vào vách đá hắn không hề nhắm mắt, nhìn thấy rõ lớp đất đá gồ ghề kia chỉ là ảo cảnh do người khác dệt ra.

Ngay khi đầu Chu Tước vừa chạm đến vách đá, vòng kết giới bên ngoài liền xuất hiện, kế tiếp giống như cảm ứng được là "người quen" thì chủ động tách ra khe hở nhỏ cho bọn họ tiến vào.

Bên trong vách đá đó là một sơn động, bay hết sơn động ấy thì dẫn đến nơi này, không chỉ tràn ngập ánh nắng còn có vô vàn hoa cỏ, cảnh đẹp đến mức khiến người ta động lòng.

Chu Tước mang bọn họ bay một vòng xung quanh nơi nó ở, Lý Hách Tể tinh tế phát hiện lẫn trong phong cảnh hữu tình kia có một ngôi nhà, đơn sơ mà ấm áp, thì ra ở đây còn có người, chín phần mười có lẽ là tiên nhân dựng lên tiên cảnh này. Tu vi phải cao thâm đến mức nào mới có thể ở tại vách núi Đài U Minh tạo ra một thế giới đối lập như thế?

Chu Tước bắt đầu giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại trên một giàn cây to, hất Đông Hải và Hách Tể vào một cái rổ rơm khổng lồ, hình như là chỗ ngủ của nó.

Cùng lúc này từ trong ngôi nhà nhỏ có một người đi ra, Nhị Điện hạ bị ném bởi lực quá lớn làm động đến vết thương, tức thì ôm bụng nôn ra một ngụm máu. Đông Hải lo lắng đỡ lấy hắn, gấp tới độ suýt khóc giúp hắn vuốt ngực và xoa lưng, không quên hung hăng trừng mắt nhìn Chu Tước một cái.

Chu Tước làm như không nhìn thấy ánh mắt oán trách của cậu, an tĩnh đậu kế bên chờ chủ nhân của ngôi nhà mở miệng.

-Ngươi đây là lại tha về cái gì? Không thể thành thật ở yên một chỗ sao? Cũng tại ngươi cứ ra ra vào vào nên tiểu điêu ngốc nghếch kia mới học tập bỏ trốn.

Giọng nói này vô cùng ôn hòa, là của một lão tiên ông đầu tóc bạc phơ đúng chuẩn trong truyền thuyết. Đông Hải cố gắng rướn cổ ra khỏi rổ rơm, chỉ thấy được bóng lưng tràn đầy tiên khí của người nọ.

Tiên ông đang tưới hoa, phong thái nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống ung dung đến cực điểm, dường như đối với hai kẻ lạ mặt vừa xuất hiện trong cấm địa của mình một chút cũng không quan tâm, nửa ngày mới bực mình nói

-Còn tính phát ngốc ở trên đó bao lâu? Đợi hắn chảy máu đến chết hay đợi ngươi đói chết? Đúng là bao nhiêu năm rồi vẫn ngơ ngác như vậy.

Thiếu chủ động Bách Dạ cực kì hoang mang nhìn xung quanh, sau khi xác định ngoại trừ Lý Hách Tể đã sắp ngất xỉu chỉ còn cậu là người liền giật mình một cái. Tiên ông đây là ám chỉ cậu sao?

-Đúng vậy, nói ngươi đó, còn không mau xuống.

Chu Tước bên cạnh hình như không chịu nổi nữa liền trực tiếp dùng mỏ kẹp cổ áo Đông Hải kéo cậu ra ngoài, nhẹ nhàng đặt xuống đất, kế tiếp làm tương tự với Lý Hách Tể đã hoàn toàn hôn mê. Ánh mắt Thiếu chủ động Bách Dạ lúc này mới chịu nhìn nó hòa hoãn một chút.

Tiên ông đã tưới hoa xong, phủi hai tay vào nhau vài cái thì chậm rãi xoay người lại. Lúc Đông Hải đối diện với gương mặt ấy cậu cơ hồ là ngừng thở vài giây, sau đó liền thực sự cho rằng chính mình và Hách Tể nhất định đã chết rồi, nếu không sao cậu lại nhìn thấy

-Sư phụ?

-Còn nhớ để gọi? Y thuật ta dạy ngươi ném đâu hết rồi, thấy hắn đổ nhiều máu như vậy cũng không biết cầm lại.

Tiên ông nói xong thì đi qua ngồi xổm xuống điểm vài huyệt đạo trước ngực của Hách Tể giúp hắn phong bế kinh mạch, tiện tay lấy từ trong ngực áo ra một lọ sứ trắng ném cho Đông Hải, cao giọng dặn

-Cách một canh giờ thoa lên vết thương. Còn có đừng hoang tưởng, ngươi chưa chết, sư phụ ngươi đích thực là tiên, không phải oan hồn.

Đợi cho Lý Đông Hải bình tĩnh thì sư phụ đã dùng tiên phép nâng Hách Tể vào nhà, không quên chu đáo đắp chăn cho hắn nữa. Nếu chẳng phải bởi vì bụng biểu tình kêu réo đòi ăn, cậu nghĩ mình còn phải đứng ngốc ở đó thêm vài phút.

Mãi cho đến khi lấp đầy bụng bằng hai bát cơm to và một đĩa thịt bò thì Thiếu chủ động Bách Dạ vẫn chưa hoàn hồn lại sau những chuyện đã xảy ra. Đây cũng quá thần kì rồi, giống như một giấc mơ, mới khắc trước còn nghĩ sẽ tan xương nát thịt, ít phút sau liền trông thấy tia sáng cuối con đường.

Thì ra sư phụ, người đã thu nhận cậu ở dưới trần, dốc lòng dạy chữ và y thuật cuối cùng lại là tiên. Còn có cậu bây giờ đã hoàn toàn thấu hiểu cái thói "ăn sang" của tiểu huyết điêu học từ đâu ra. Liếc nhìn Chu Tước to gấp mười lần mình bên cạnh đang nhàn nhã nhai bát thịt bò thứ ba, trong nội tâm Đông Hải đột nhiên dâng lên một trận thán phục. Sư phụ nhất định đã phải rất vất vả.

Hậu quả của việc no cái bụng chính là cái thân không chịu ngồi yên, Thiếu chủ động Bách Dạ nhân lúc Nhị Điện hạ còn ngủ quyết định đi dạo xung quanh một vòng, liên tiếp bị những khung cảnh mỹ lệ làm cho chấn động.

Cậu vốn nghĩ Hồ Tộc đã là nơi đẹp nhất, quanh năm luôn nắng ấm không có mùa đông, cỏ cây cũng vì thế sinh sôi nảy nở hơn bình thường, có thể được xem là đệ nhất phong cảnh của Ngũ Tộc. Nhưng chỗ ở này của sư phụ còn rực rỡ hơn, giống như mọi thứ hiện ra trước mắt cậu đều không có thật, là do bàn tay tinh xảo nương theo trí tưởng tượng cầu toàn của chủ nhân chế tác, tự tạo dựng cho bản thân chốn bồng lai tuyệt vời đến cực điểm.

Thác nước bên góc trái như một tấm màn cửa trắng tinh lặng lẽ chảy, những giọt nước phi thân lao xuống dưới trôi theo khe suối lớn gom góp thành vùng trũng tựa như hồ, xanh biếc đến nỗi có thể soi mình như gương, làm người ta ảo tưởng nếu được ngâm trong đó nhất định sẽ rất mát mẻ, da dẻ cũng càng thêm đẹp.

Chu Tước vẫn âm thầm theo sau cậu, yên tĩnh bảo hộ Đông Hải như sợ cậu ham chơi quá liền đi lạc hoặc rơi xuống hồ. Cậu vốn tưởng sư phụ chỉ nuôi duy nhất một con chim, nào ngờ sau khi Chu Tước ngửa cổ lên trời kêu to

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net