Chương 110: Đêm trừ tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giao thừa đã đến.

Chẳng những người dân giăng đèn kết hoa, trong cung cũng náo nhiệt không kém.

Trên cây treo đèn lồng dán giấy đỏ cỡ lớn, cũng có loại đèn lục giác cung đình được trang trí bằng những hình vẽ tài tử giai nhân. Tiếng pháo nổ vang lên, vài cung nữ thái giám để đèn lồng trong tay xuống, đồng loạt bịt kín hai bên tai.

Vĩnh Tông trong lòng Hoàng hậu cũng bắt chước theo, dùng hai bàn tay mập mạp bé nhỏ che tai của mình lại. Hoàng hậu trìu mến nhìn con một cái, mở miệng hỏi Ngụy Anh Lạc bên cạnh mình: "Anh Lạc, bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa và tiền thưởng năm nay đã phát cho người trong cung hết chưa?"

"Dạ rồi. Lúc nô tỳ đến hỏi, Nhàn quý phi đã sắp xếp xong xuôi từ sớm. Ai ai trong cung cũng có phần, vì năm nay phủ Nội vụ thu vào nhiều, nên được tăng thêm một phần so với những năm trước, khiến tất cả mọi người đều cực kỳ phấn khởi." Anh Lạc nhìn Hoàng hậu, trong lòng cũng vô cùng phấn khởi.

Vốn là chuyện nàng lo lắng đã không xảy ra. Sau khi sinh con, sức khỏe Hoàng hậu cũng không bởi vậy mà suy giảm, trái lại, hình như là vì có Vĩnh Tông bên cạnh, khí sắc của người càng ngày càng tốt lên, gần đây còn bắt đầu có da có thịt, gương mặt dần dần phúng phính hẳn.

So với bệnh như Hoàng hậu Tây Thi, Ngụy Anh Lạc cảm thấy dường như Hoàng hậu còn béo hơn chút ít.

Đây hết thảy đều nhờ phúc của Vĩnh Tông. Ánh mắt Ngụy Anh Lạc trở nên ấm áp, đang muốn trêu chọc Vĩnh Tông trong lòng Hoàng hậu, bỗng nhiên bên ngoài có một tên thái giám đi tới, hành lễ xong xuôi rồi bẩm báo: "Hoàng hậu nương nương, Ngụy gia truyền tin đến, phụ thân của Anh Lạc cô nương ngã ngựa bị trọng thương, muốn xin nương nương khai ân, cho phép cô ấy trở về thăm nom."

Sắc mặt Ngụy Anh Lạc cứng đờ.

Hoàng hậu gật gật đầu: "Anh Lạc, ngươi cầm thủ lệnh của bản cung lập tức xuất cung đi."

"Không." Ngụy Anh Lạc cứng rắn nói, "Nô tỳ không đi."

Hoàng hậu ngây ra một lúc: "Sao ngươi lại không đi?"

Ngụy Anh Lạc cắn răng nói: "Chỉ vì một chức quan nội quản lĩnh mà đã lấy con gái ruột ra đổi chác, nô tỳ không cần một phụ thân như thế!"

"Không được nói bậy! Đạo hiếu lớn hơn trời, nếu hôm nay ngươi không đi, nhất định sẽ có ngày bị người đời lên án, vậy sao có thể đặt chân vào cung được nữa?" Hoàng hậu lắc đầu, không cho phép nàng vì chuyện này mà chịu nhiều tiếng xấu, lúc này quyết định thay nàng nói, "Nghe lời bản cung, lập tức xuất phát."

Ngụy Anh Lạc bất đắc dĩ, đành phải miễn cưỡng đáp ứng.

Hoàng hậu lúc này mới nở nụ cười, ôn nhu nói với nàng: "Đi đi, bản cung chờ ngươi trở về."

Ngụy Anh Lạc cẩn thận từng bước ra khỏi cung. Thái giám sau khi truyền tin xong cũng xuất cung theo, nhưng không phải quay về chỗ nội vụ, mà nhìn trái ngó phải xung quanh một lát mới vội vàng tiến vào Chung Túy cung.

So với không khí vui vẻ hòa thuận ở Trường Xuân cung, không khí ở Thừa Càn điện lại hơi có chút khẩn trương.

Nhàn quý phi nằm sấp trên giường mỹ nhân lộ nửa vai, một thợ xăm quan sát tỉ mỉ vết thương cũ đã liền sẹo trên đó, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới cẩn trọng mở miệng: "Nương nương, hay là vẽ một đóa hoa sen đi. Hoa sen, mọc từ bùn lầy mà không hề vấy bẩn, gội sóng nước trong mà chẳng chút lả lơi (*), là loài hoa thanh khiết nhất trong thiên hạ, rất phù hợp với phẩm tính của nương nương."

(*) nguyên văn là "xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu" trích từ bài "Ái liên thuyết" của Chu Đôn Di

"Mọc từ bùn lầy mà không hề vấy bẩn, gội sóng nước trong mà chẳng chút lả lơi?" Nhàn quý phi vốn đang ngẩn người, sau đó cười lên ha hả, bởi vì cười to quá mức nên trâm cài tóc trở nên lộn xộn, ngay cả tấm sa mỏng che thân thể cũng rơi xuống, "Hay, thật sự là hay lắm!"

Nữ thợ xăm quỳ gối xuống đất, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Nhàn quý phi, mồ hôi ướt đẫm tuôn đầy trán, không biết bản thân mới nói sai cái gì.

"Đứng lên đi." Thẳng đến khi Trân Nhi ở một bên nhắc nhở, "Nương nương đồng ý rồi, ngươi cứ làm theo đi!"

"Vâng." Lúc này thợ xăm mới lau mồ hôi đứng dậy, tốn thêm vài phút đồng hồ ổn định tinh thần mới kiềm chế được đôi tay run rẩy, vững vàng cầm kim lên.

Kim châm chấm thuốc nhuộm, nhẹ nhàng rơi trên đầu vai Nhàn quý phi.

Mỗi lần kim đâm xuống dưới, thân thể Nhàn quý phi liền run lên nhè nhẹ, không lâu sau ứa ra mảng lớn mồ hôi, khiến cô ta trông giống như mới được vớt lên từ dưới nước.

Vì để tránh thuốc nhuộm lan ra, Trân Nhi dùng khăn lau mồ hôi trên người chủ tử liên tục, có chút đau lòng nói: "Nương nương, không phải người nói giữ lại vết sẹo này có thể khiến Hoàng thượng càng thêm thương tiếc sao?"

"Ngươi thì hiểu cái gì." Nhàn quý phi khàn giọng trả lời, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nói, "Thời gian trôi qua đã lâu, thương tiếc áy náy liền biến thành chán ghét, coi như Hoàng thượng không nói, tự bản cung cũng có thể biết rõ."

Một hoa sen màu xanh chậm rãi nở trên vai, sắc mặt Nhàn quý phi càng trở nên lạnh lùng. Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Trân Nhi đứng dậy đi ra một lát sau đó trở về, ghé vào tai Nhàn quý phi nói: "Nương nương, Ngụy Anh Lạc xuất cung rồi."

"Thật sao?" Nhàn quý phi từ từ mở mắt ra, "Vậy còn chờ gì nữa, mau truyền tin này đến Thuần quý phi đi."

"Vâng." Trân Nhi nhận lệnh xuất cung.

Sau khi Trân Nhi đi rồi, Nhàn quý phi bình tĩnh nằm trên giường không nói câu nào, hai cánh tay gấp lại gối đầu lên, yên tĩnh chợp mắt cho đến khi Trân Nhi trở lại lần nữa.

Lúc này đã hoàn thành xong hình hoa sen, thợ xăm thu dọn dụng cụ rồi hành lễ lui ra ngoài. Mắt thấy bóng bà ta khuất dần, Trân Nhi mới mở miệng hỏi: "Nương nương, Thuần quý phi sẽ có hành động thật sao?"

"Lòng người không biết đủ." Nhàn quý phi mắt cũng không buồn nhấc, cười nói, "Lúc ban đầu, cô ta chỉ muốn một đứa con, khi thật sự thành mẫu thân rồi sẽ càng muốn nhiều hơn nữa, nhưng ngoài ý muốn, đích tử của chính cung đã ra đời, tất cả sắp biến thành giấc mộng hão huyền... Là ai?"

Màn che chợt run lên, căn bản người nấp phía sau không đủ can đảm đi ra.

Trân Nhi lướt nhanh tới kéo màn che ra thì thấy nữ thợ xăm ban nãy đang nơm nớp lo sợ trốn phía sau.

Sắc mặt thợ xăm trắng bệch, bờ môi run rẩy nói: "Nương nương, nô tỳ lấy sót một cây kim..."

Nhàn quý phi mỉm cười, cũng không làm khó bà ta, chỉ ra hiệu cho bà ta lấy mau. Thợ xăm thấy vậy như được đại xá, vội lấy kim xong rời đi.

Trân Nhi muốn nói lại thôi, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy đằng sau hét thảm một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy máu tươi bắn lên màn che. Nhàn quý phi cũng không ngẩng đầu lên mà phất phất tay, màn che lay động giây lát, sau đó truyền đến thanh âm một vật nặng bị kéo đi, chỉ chốc lát sau, thanh âm kia biến mất.

"Trước đây thân thiết tri kỷ, nay vì hoàng trữ mà tương tàn lẫn nhau." Nhàn quý phi chậm rãi kéo xiêm y phủ qua vai che lại hoa sen, nhẹ nhàng cười nói: "Bản cung đã chờ vở kịch này lâu lắm rồi!"

Loảng xoảng ——

Bên trong Trường Xuân cung, Hoàng hậu nhìn đống mảnh vỡ bằng sứ vương vãi khắp mặt đất, lông mày nhíu lại.

Mấy cung nữ lập tức đi tới quét dọn. Minh Ngọc tức thì dâng lên chén sứ giống khi nãy lần nữa, trong chén đựng nửa chén cháo xanh như ngọc bích, vô cùng ngon miệng. Như thường lệ, Hoàng hậu rất muốn ăn món này, cho nên Ngụy Anh Lạc am hiểu nấu món này nhất.

Hôm nay không có nàng bên cạnh, Hoàng hậu cảm thấy thiếu chút gì đó, nên cảm giác chén cháo xanh trước mắt này mất đi hương vị, ăn được mấy thìa đã bỏ xuống, thở dài nói: "Hôm nay nhạt miệng không có khẩu vị, các ngươi cầm lấy chia nhau ăn đi."

Một bàn thức ăn căn bản chưa được động tới, các cung nữ hết sức phấn khởi thu dọn lại rồi phân chia ra ăn. Hoàng hậu tức thì đi vào buồng sưởi trông coi Vĩnh Tông. Dỗ ngủ cho con xong thì đêm đã về khuya, Hoàng hậu ngáp một cái trở vào tẩm điện, ngồi im cho Minh Ngọc tháo trâm cài tóc để chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Đang gỡ trâm cài được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô to ngoài điện: "Có ai không? Buồng sưởi cháy rồi!"

Buồng sưởi là chỗ ở của Vĩnh Tông.

Hoàng hậu cả kinh hồn vía lên mây, bật người dậy hét: "Vĩnh Tông!!!"

Trời đêm không trăng không sao nhưng buồng sưởi lại chìm trong biển lửa, ánh lửa dâng cao ngút trời đốt nửa bầu trời thành một màu đỏ rực, giống như chấm bút vào máu tươi rồi vẽ lên trời một vầng trăng máu.

"Vĩnh Tông! Vĩnh Tông!" Hoàng hậu được mấy cô cung nữ níu lại, nếu không sớm đã nhảy vào biển lửa.

Vài cung nữ thái giám phi nhanh tới "chum Cát Tường" khổng lồ gần cửa cung để lấy nước cứu hoả, nào ngờ khi mở nắp ra, toàn bộ nước trong chum đều đã đóng băng, căn bản không múc nước ra được.

"Sao có thể như vậy?" Minh Ngọc cất giọng đắng chát nhìn khối băng bên trong, chợt quay đầu hướng đám cung nhân gào to, "Kêu thêm người tới cứu hoả! Các ngươi đến hậu viện gánh nước giếng đi! Nước giếng!"

Một người lao ra cửa cung báo tin, những người khác nhanh chân đến hậu viện lấy nước.

Chờ giải quyết xong xuôi rồi, Minh Ngọc nhìn xung quanh, bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt: "Nương nương đâu?"

Một đám người chỉ lo tìm nước dập lửa mà không lưu lại một ai chăm sóc Hoàng hậu, chờ phục hồi tinh thần lại đã không biết tung tích của Hoàng hậu ở đâu. Minh Ngọc đưa mắt nhìn cửa lớn căn buồng sưởi chẳng biết mở ra từ lúc nào, sợ đến nỗi muốn rớt tim ra ngoài, quát to một tiếng: "Hoàng hậu nương nương!"

Minh Ngọc liều lĩnh phóng tới cửa lớn, nhưng lại bị sức nóng kinh hồn phả vào mặt mà buộc lui trở về, ho sặc sụa vài tiếng, đang rối trí không biết làm thế nào thì thái giám nhận lệnh báo tin khi nãy đã dẫn theo nhóm người cứu hỏa đến.

"Mau, mau cứu Hoàng hậu nương nương!" Minh Ngọc chỉ vào cửa lớn đang bị ngọn lửa thiêu đốt đỏ rực, khóc lóc hét với với bọn họ, "Hoàng hậu nương nương ở bên trong!"

Ai nấy nghe xong đều kinh hãi. Đám người cứu hỏa vội vàng phun nước chữa cháy, chỉ là thế lửa quá lớn, trong thời gian ngắn khó lòng dập tắt hoàn toàn. Dần dà, ngói lưu ly trên nóc nhà rơi vỡ liên tiếp, buồng sưởi có xu hướng muốn đổ sập.

"Nương nương!" Minh Ngọc hết cách đành cắn răng một cái, giật xuống áo bào bằng vải bông từ trên người một tên thái giám, dùng nước làm ướt, sau đó phủ lên người mình, sắp sửa nhảy vào biển lửa.

Người bên cạnh thấy vậy vội cản lại, Minh Ngọc giãy giụa nói: "Thả ta ra, ta muốn cứu nương nương... Nương nương! Nhìn kìa, là nương nương!"

Mọi người thuận theo ánh mắt Minh Ngọc nhìn lại, thấy một thân ảnh thất tha thất thểu từ buồng sưởi lao ra. Không kịp vui mừng, Minh Ngọc đã lo lắng hô: "Mau truyền thái y. Mau, mau!"

Hoàng hậu bị thương toàn thân, vết thương trên người khiến người khác sợ hãi, trên áo trên tóc còn tàn lửa đang cháy. Đám thái giám cung nữ vội vàng xông lại, cởi xuống xiêm y của mình để dập tắt đốm lửa trên người chủ tử.

Thấy bộ dáng Hoàng hậu thê thảm như thế, nước mắt Minh Ngọc thoáng cái trào như nước lũ, nhào về phía trước hỏi: "Nương nương, người không sao chứ... Thất a ca vẫn ổn chứ?"

Dứt lời, Minh Ngọc cúi đầu nhìn về phía bọc khăn đang được Hoàng hậu ôm thật chặt, ánh mắt bỗng nhiên trì trệ.

"Nó vẫn ổn." Giọng nói Hoàng hậu khàn khàn, ánh mắt đờ đẫn, "Nó vẫn ổn, nó vẫn ổn..."

Bọc khăn bị cháy xém biến thành màu đen, bên trong im ắng như tờ, không có tiếng khóc, cũng không có... nửa tiếng hít thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net