Chương 63: Sứ mệnh tiên nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuệ quý phi cắn chặt răng nhìn về phía Hoàng hậu, giận quá hóa cười, nói: "Hoàng hậu nương nương, người nuôi một con chó thật ngoan!" Nói xong, phất tay áo xoay người bỏ đi, Nạp Lan Thuần Tuyết và Chi Lan vội vàng theo sau.

Hiện giờ ở Duyên huy các chỉ còn lại người bên Trường Xuân cung. Nhĩ Tình một tay vỗ ngực, một tay chùi mồ hôi lạnh hỏi: "Anh Lạc, vừa nãy ta sợ đến mức tim thiếu điều muốn nhảy ra ngoài. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ngụy Anh Lạc nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, đáp: "Mấy ngày nay, trong cung phổ biến trò hóa trang, đến mức tất cả mọi người đều bắt chước theo. Hôm nay Hoàng hậu phụng bồi Thái hậu dạo hoa viên, bất ngờ phát sinh sự cố té lầu, Minh Ngọc ngăn cản Chi Lan, ta nhanh chân chạy đến trước, phát hiện cung nữ đó ngã xuống thiệt mạng. Nhưng cô ta hóa trang dung mạo diễm lệ, lại nghe hai người trên lầu nhắc tới Hoàng hậu nương nương, còn Chi Lan thì tích cực bất thường, nên ta hoài nghi chuyện này do Quý phi âm thầm tính kế!"

Nhĩ Tình bừng tỉnh đại ngộ: "Vì vậy, cô mới muốn kéo Quý phi xuống nước trước? Vậy còn thuốc màu trên mặt cung nữ thì sao? Lấy từ đâu ra?"

Ngụy Anh Lạc mỉm cười, chỉ chỉ vào khóm cây treo đầy quả mọng bên cạnh, bàn tay còn dinh dính nước của nó, nói: "Đâu phải thuốc màu gì, chỉ là nước chiết ra từ quả mọng thôi. Cũng may cung nữ ngã lầu, khuôn mặt nhuốm đầy máu, người bên ngoài sẽ không nhìn kỹ, nên mới có thể lừa dối qua mắt được!"

Minh Ngọc nhíu đôi lông mày, hỏi: "Đợi một chút. Quý phi làm sao biết cung nữ sẽ bị ngã mà cố ý dẫn Thái hậu đến đây?"

Ngụy Anh Lạc cười lạnh một tiếng, nói: "Trên đời có ai biết trước được tương lai! Ba người kia vốn là cung nữ quét dọn ở Duyên huy các, đáng lẽ phải vô cùng quen thuộc vị trí trong các mới đúng, đang yên đang lành sao vô duyên vô cớ ngã xuống được? Hơn nữa, sau khi xảy ra sự cố, hai người kia cứ lề mề trên lầu, xuống rồi cũng không bộc lộ chút thương tâm, vậy mà bình thường sao? Cho nên, bọn họ căn bản không phải đùa giỡn, mà đã có mưu đồ từ lâu, trực tiếp đẩy người xuống lầu!"

Minh Ngọc hít một hơi lạnh: "Ý cô là —— Tuệ quý phi dùng tính mạng một người để mưu hại Hoàng hậu nương nương?"

Ngụy Anh Lạc gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng nói: "Không riêng gì cô ta, còn có Thư quý nhân nhúng tay nữa!"

Minh Ngọc kìm lòng không được mà vỗ tay, cảm thán nói: "Anh Lạc, cuối cùng cô cũng làm được chuyện tốt! Nếu nương nương bị vu oan thật, thì Trường Xuân cung chúng ta gặp vận rủi lớn rồi!"

Bọn họ còn cảm thấy may mắn, lại nghe giọng nói Hoàng hậu ẩn chứa tức giận vang lên: "Hai ngươi thiếu chút nữa gây rắc rối, lại không biết hối cải, còn có tâm trí nghĩ chuyện gặp may sao? Bản cung thật phóng túng cho các ngươi quá rồi!" Nói xong, nàng nhìn cũng không nhìn đám người Anh Lạc, xoay người liền đi.

Ba người ba mặt nhìn nhau, cũng vội vàng đuổi kịp bước chân nàng. Minh Ngọc hạ giọng hỏi: "Nương nương làm sao vậy? Rõ ràng vượt ải thuận lợi, sao nương nương lại tức giận như thế?"

Vẻ mặt Ngụy Anh Lạc cũng đầy hoang mang, nhỏ giọng hỏi: "Nhĩ Tình, ta đã làm sai gì sao?"

Nhĩ Tình nhìn nhìn Minh Ngọc, lại nhìn Anh Lạc một chút, thở dài, nói: "Tuy nói thông minh, nhưng thật ra đều ngốc nghếch như nhau!"

Lần tức giận này của Hoàng hậu chợt đến, lại chậm chạp không chịu đi. Khi trở về Trường Xuân cung, Hoàng hậu nhất quyết không ăn cơm, khiến mọi người trở tay không kịp.

Đêm dần về khuya, Hoàng hậu vẫn ngồi lặng thinh trên giường, thức ăn trên bàn nguội lạnh.

Ngụy Anh Lạc lặng lẽ kê một cái bàn nhỏ đặt trước mặt Hoàng hậu, thả bồ đoàn xuống đất, lại lấy ra lư hương, cố ý thắp một nén hương, sau đó quỳ xuống dưới đất, hé miệng lẩm nhẩm gì đó.

Hoàng hậu nhịn không được mở to mắt, nhìn qua Anh Lạc đang mấp máy môi, chẳng thể nén nổi nữa, hỏi: "Ngươi đang làm gì đấy?"

Ngụy Anh Lạc vừa cầm hương vừa nghiêm túc thành khẩn: "Hoàng hậu nương nương tựa như tiên nữ trên trời, mỹ mạo đoan trang tâm địa thiện lương, thế nhưng tiên nữ hôm nay giận rồi, nên Anh Lạc muốn cúi đầu bái lạy, xin tiên nữ chỉ đường cho phàm nhân, nói cho phàm nhân biết đã sai ở đâu?"

Hoàng hậu "phốc" một tiếng nở nụ cười.

Ngụy Anh Lạc nhắm mắt mặc niệm: "Dù có thực đã làm sai chuyện, cũng xin tiên nữ đại từ đại bi, tha thứ cho phàm nhân lần này, từ nay về sau nhất định thận trọng từ lời nói đến việc làm, sẽ không tái phạm nữa!"

Hoàng hậu thò tay gõ trán Ngụy Anh Lạc .

Ngụy Anh Lạc lập tức đứng lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nương nương, người đừng tức giận nữa nha?"

Hoàng hậu nhăn đôi lông mày, nói: "Bản cung không phải đang trách các ngươi, mà bản cung đang tự trách chính mình."

Ngụy Anh Lạc lộ vẻ nghi hoặc.

Hoàng hậu nói khẽ: "Bọn Minh Ngọc vẫn luôn hiếu kỳ, vì sao bản cung sau khi xuất giá, lại trở nên bảo thủ cẩn thận. Vì nữ tử phải có trách nhiệm sinh con dưỡng cái, hầu hạ cha mẹ chồng, lo liệu công việc nội trợ. Nếu cả ngày chỉ biết trầm mê ca múa, đắm chìm hưởng lạc, thì đối với trượng phu và gia tộc chính là tai họa. Cổ đại có Triệu Phi Yến, Dương Ngọc Hoàn, mặc dù đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng bởi vì cử chỉ tùy tiện, đức hạnh thiếu sót, luôn bị người đời sau lên án."

Ngụy Anh Lạc không cho là đúng, nói: "Không có giai nhân tuyệt sắc thì giang sơn có thể vĩnh hằng không? Theo nô tỳ thấy, chính vì có mỹ nhân thật sự, mới thử ra được anh hùng nào là giả. Các triều đại trị quốc suy vong, không phải trách thần tử gian tà, mà lại trách yêu phi họa nước. Sao không nói vì giường quá mềm, giày méo lệch, tâm tình không tốt nên mất giang sơn đi?"

Hoàng hậu nhịn không được lại cười rộ lên, sẵng giọng: "Ngươi đó, già mồm ngụy biện, còn nói hùng hồn đầy lý lẽ! Bản cung là Hoàng hậu, phải nên đoan trang tự kiềm chế, thận trọng từ lời nói đến việc làm, thế mới có thể làm gương cho lục cung! Nhưng bản cung nhất thời quên mất, lại hoài niệm quá khứ tự do và vui vẻ, mặc váy Lưu Tiên của Lạc Thần nhảy múa vượt quy củ, khiến trên dưới hậu cung noi theo, nhất thời nếp sống đại biến, mới có thể gây ra đại họa!"

Ngụy Anh Lạc nóng nảy: "Nương nương, rõ ràng Tuệ quý phi mới là người sai —— "

Hoàng hậu lắc đầu, duỗi tay điểm lên bờ môi Ngụy Anh Lạc, nghiêm mặt nói: "Không, là bản cung làm sai trước, mới tạo cơ hội cho đối phương gài bẫy. Bản cung hỏi ngươi, hôm nay đơn giản chỉ là một mạng người sao? Bản cung thân là nữ tử, không thể mở mang bờ cõi, bảo vệ tổ quốc, chỉ có thể quản lý tốt hậu cung, bớt một gánh nặng ưu sầu cho quân chủ. Đó là việc duy nhất mà ta có thể làm cho quốc gia, làm cho bách tính. Vai mang chức trách Hoàng hậu, so với việc giành sủng ái Hoàng thượng quan trọng hơn! Vì vậy Anh Lạc, cảm ơn ngươi vì tất cả, nhưng bản cung là Hoàng hậu của Đại Thanh, vĩnh viễn đừng quên điều này!"

Hốc mắt Ngụy Anh Lạc chua xót, bỗng nhiên rất muốn rơi lệ, vì tiên nữ trong lòng nàng, không thể khoác thêm áo vũ tiên nữ lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net