Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát nàng đã ở với người ta một tháng rồi. Một tháng nàng đeo người ta mãi. Người ta đi đâu nàng cũng đòi đi theo kể cả đi vệ sinh. Câu cửa miệng của nàng lúc nào cũng "Khủng Long". Nàng thích người ta quá mà. Còn người ta thì sao? Người ta suốt ngày tỏ vẻ khó chịu khi nàng theo người ta miết. Người ta thở dài, than vãn nhiều hơn. Nhưng chưa bao giờ người ta bỏ đói nàng à. Người ta nghèo thì nghèo nhưng vẫn cho nàng ăn một ngày ba bữa. Khó chịu, thở dài, than vãn chỉ là cái mặt ngoài chứ người ta thương nàng lắm.

- Khủng Long à, Phương Nhi phụ Khủng Long rửa chén nha.

- Không được. Cậu ra kia ngồi chơi đi.

Người ta hất hất cái mặt về phía cái bàn trống. Nàng buồn hiu lủi thủi bước về chỗ cũ. Lần thứ n người ta từ chối sự giúp đỡ của nàng. Nàng biết người ta làm việc cực khổ để nuôi nàng mà. Nàng muốn giúp người ta đỡ cực thôi.

- Em muốn giúp Bảo Ngọc à? - chị quản lý vỗ vỗ vai nàng

- Khủng Long không cho Phương Nhi làm.

Chị quản lý suy nghĩ, búng tay cái bóc.

- Muốn giúp Bảo Ngọc thì đi theo chị.

Chị ấy ngoắc ngoắc nàng. Nàng lon ton đi theo.

Cảm thấy sự im ắng bất thường, người ta vội nhìn về hướng cái bàn lúc nãy trống không.

- Phương Nhi à, Phương Nhi.

Người ta bỏ đống chén dĩa còn đang rửa dở qua một bên, lo lắng đi tìm nàng.

- Phương Nhi, cậu đâu rồi? Phương Nhi.

Người ta hết chui xuống gầm bàn rồi lại nhìn dáo dác xung quanh. Nàng mà có bề gì người ta sống không nổi đâu, bằng chứng là người ta vừa mếu máo vừa tìm nàng khắp nơi kia kìa.

- Hey, em tìm ai đấy? - chị quản lý nhìn người ta với ánh mắt hết sức kì lạ.

- Hic... Phương Nhi, em tìm Phương Nhi... Chị thấy Phương Nhi đâu không?

Người ta níu níu đã thế còn ghị ghị tay áo chị quản lý, sắp rách tay áo rồi.

- Bình tĩnh Bảo Ngọc. Phương Nhi của em ở ngoài kia.

Người ta nhìn hướng tay chị ấy chỉ. Ồ, một cây kẹo hường đang phát tờ rơi trước cửa. Người ta bĩu môi.

- Đâu phải Phương Nhi đâu. - người ta mặt ngơ nhìn chị quản lý.

Chị ấy bó tay cóc một cái vô đầu người ta cho tỉnh.

- Phương Nhi của em đó, trời ơi là trời.

Sau cái cóc đầu ấy người ta mới tỉnh hẳn. À, nàng hóa trang thành cây kẹo. Người ta quay qua xin lỗi chị quản lý, cười hề hề. Chị quản lý cũng cười đáp lại.

- He he, coi bộ quan tâm Phương Nhi dữ hen. Đi đâu cũng dắt theo.

- Ý, em không có à, tại cậu ấy đòi đi theo em. - người ta dí dí hai ngón tay vào nhau.

- Ừa, cái miệng nói không vậy mà thấy người ta than đói cái chạy đi mua đồ ăn. Thấy người ta mất tích cái chạy đi kiếm. Thôi, thừa nhận kết người ta đi giấu diếm chi em.- chị quản lý chọt chọt.

- Em... em... có đâu... chị chọc em hoài...

Mặt người ta đỏ hết trơn rồi kìa. Ừa thì người ta thích nàng mà giấu không dám nói. Hỏi vì sao người ta thích nàng à? Đơn giản lắm, người ta thấy nàng dễ thương, tốt bụng, quan tâm người ta,... nhiều lắm kể không hết. Người ta đâu có để tâm đến vấn đề nàng bị tâm thần. Đâu ai cấm người ta yêu người điên, đúng không?

- Khủng long à.

Nàng chạy lại người ta, ôm.

- Khủng long xong việc chưa?

- Rồi. - bgười ta cười, gật đầu.

- Khủng Long dẫn Phương Nhi đi công viên nha. Phương Nhi nghe nói ở đó vui lắm.

Người ta đồng ý. Nàng cười tít mắt bám lấy cánh tay người ta.

- Đẹp quá à, Khủng Long.

Nàng thích thú reo lên. Người ta phì cười vì cái hành độc của nàng. Nàng kéo người ta đi đủ trò hết. Nào là cầu tuột, nhà banh, đu quay,... khiến người ta chới với không kịp trở tay. Nàng vui người ta cũng vui lây.

- Khủng Long à, Phương Nhi muốn cái đó.

Nàng chỉ chỉ cái cây nấm hồng lè bằng bông, mắt sáng rỡ. Người ta cười mà cứ như mếu ấy. Bấm bụng người ta liều luôn. Cầm trái banh thứ nhất lên, ném. Trượt. Trái thứ hai. Trật lất. Trái thứ ba. Hụt. Và nhiều trái nữa. Trật hết. Cơ hội chỉ còn có một, người ta cố gắng nhắm nhắm cho trùng. Chọi nè. "Binh". Trúng cái con hồng lè, còn trúng luôn cái con xanh lè kế bên.

- Hơ, sao hên vậy?

Người ta thơ thẩn. Nàng ôm hai con đó, nhảy nhót.

- Khủng long giỏi quá à, hi hi.

Nàng ôm người ta. Mọi người xung quanh ai cũng nhìn cười cười làm người ta mắc cỡ muốn chết.

- Phương....Phương Nhi, buông tui ra. Người ta đang nhìn kìa.

Người ta cố đầy nàng ra nhưng đẩy nàng ra đâu có dễ. Nàng cứ ôm đấy, ai nhìn thì nhìn. Nàng ôm Khủng long của nàng chứ đâu có ôm ai lạ đâu. Ôm xong, nàng nới lỏng vòng tay, nhìn người ta. Mặt người ta đỏ hết trơn, thích ghê cơ. Đó vì cái mặt đỏ dễ thương của người ta nên nàng mới ôm người ta hoài. Với lại, người của người ta ấm, mềm mềm ôm thích lắm. Tự nhiên nàng đan tay mình vào tay người ta làm người ta hết hồn.

- Gì... gì vậy?

- Phương....Phương Nhi không biết nữa.

Nàng ấp úng. Người ta cũng vậy. Cả hai đều im lặng đi tiếp, tay vẫn đang vào nhau. Cái cảm giác khó tả đến nữa rồi. Đây không phải lần đầu nàng đan tay mình với tay người ta. Nàng đan rất nhiều lần nhưng những lúc đó người ta ngủ nên không hề biết. Nàng kể cho chị quản lý nghe. Chị ấy cười nói nàng cứ cho người ta biết cái cảm giác đó người ta sẽ giải thích nàng hiểu. Nói à? Ưm, nàng nói thôi, không nói nàng khó chịu lắm.

- Khủng long à.

- Hửm?

- Phương Nhi nói cái này Khủng long đừng giận nha.

- Ừa.

- Khi Phương Nhi bên Khủng long, Phương Nhi có cảm giác lạ lắm. Tim đập thình thịch thình thịch, còn nắm tay Khủng long thì nói cà lăm luôn. Trong đầu Phương Nhi chỉ nghĩ có mình Khủng long. Phương Nhi cần mỗi Khủng long. Khủng long, Phương Nhi không biết nữa. Khủng long đừng giận Phương Nhi. Sao Khủng long không nói gì hết vậy? Phương Nhi xin lỗi. - nàng khóc rồi.

- Đồ ngốc, sao phải xin lỗi. - người ta lấy khăn giấy lau nước mắt nàng.

- Phương Nhi không nói chuyện đó nữa. Khủng long đừng giận Phương Nhi.

- Sao phải giận Phương Nhi khi tui cũng có cảm giác giống như thế. - gười ta cười xoa xoa đầu nàng. Nàng tròn xoe mắt nhìn người ta.

- Phương Nhi biết cái đó gọi là gì không?

Nàng lắc lắc đầu.

- Là yêu đó.

- Yêu?

- Ừa. - Người ta gật đầu.

Nàng ngẫm nghĩ.

- Phương Nhi yêu Khủng long?

- ...

Nàng cười tít mắt khi thấy mặt người ta dần biến thành màu đỏ.

- Phương Nhi yêu Khủng long.

Nàng nhào tới ôm người ta, nói câu đó liên tục. Người ta chịu hết nổi nàng nên bịt miệng nàng bằng một cái chạm môi. Nàng im ngay lập tức. Người ta dứt ra, cười.

- Nói nữa là tui phạt đấy.

- Ưm, nữa đi.

- Gì?

Nàng chỉ chỉ môi người ta rồi tự nhiên ấn môi mình lên. Đương nhiên người ta không thể ngờ được. Nàng tách ra, cười.

- Môi Khủng long ngọt quá.

- ... - ôi, người ta đỏ mặt kìa.

- Khủng long à, Khủng long có... yêu Phương Nhi không? - nàng rất tỉnh.

- ... - người ta đơ

- Nếu không yêu còn lâu tui mới cho Phương Nhi hôn. - người ta đỏ mặt nắm lấy tay nàng. Nàng cười đi theo người ta về nhà.

End. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net