Chương 33 | Nơi ở mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp An mở mắt ra, nhận ra mình đã quay trở lại hang động dưới lòng đất, dưới người là bùn lầy ẩm ướt, mãng xà biến dị nằm ngủ say cách đó không xa, mấy con chồn tuyết đang cuộn mình trên người cậu, cục lông xù này là hơi ấm duy nhất cậu có thể cảm nhận được lúc này.

Cậu không biết mình đã ngất bao lâu, nhưng cảm giác đói bụng nhắc cậu rằng, ít nhất là hơn hai ngày rồi.

Diệp An thử ngồi dậy, cổ tay sưng tấy truyền tới cảm giác đau đớn, nhưng vẫn có thể chuyển động, có thể dùng sức, cũng không bị thương tại khớp xương. Vết thương trong lòng bàn tay không còn chảy máu nữa, đóng thành với vảy máu chằng chịt khắp nơi, mặc dù nhìn qua kinh hãi, nhưng tình trạng bình phục tốt hơn cậu đoán nhiều.

Diệp An nhịn đau đứng dậy, chồn tuyết tỉnh giấc, gọi mấy tiếng chói tai cũng không thể đánh thức mãng xà biến dị.

Cuối lối đi có ánh sáng le lói, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy rào rạt.

Nhớ lại cảnh tượng lúc ngất đi, hai tay Diệp An đỡ lấy cơ thể, cắn răng đứng, đợi cảm giác choáng váng bớt dần, mới lần mò được diêm quẹt và đuốc trong động.

Quẹt diêm đốt lửa, cắm đuốc lên vách tường, cậu tìm trái cây trong cái sọt và thịt muối, nhịn cảm giác đói hóp bụng xuống, ép bản thân chỉ cắn từng miếng nhỏ, chầm chậm nhai nuốt xuống bụng.

Diệp An ăn thêm một quả trái cây, thể lực khôi phục lại chút đỉnh, rồi dùng lửa nướng vài xâu thịt muối dài không tới một bàn tay, không nhiều mỡ, đa phần là thịt nạc, cắn có hơi cứng, nhưng lại có thể bổ sung thêm nhiều nhiệt.

Đói bụng trong thời gian dài không hợp ăn nhiều cơm, sau khi ăn thịt muối, dù chỉ no lửng bụng, cậu cũng không ăn thêm nữa.

Trong lúc chiến đấu với rùa cá sấu, Diệp An bị thương không nhẹ, không nói đến vết thương nơi cánh tay và lòng bàn tay, phần chân và hông đều bị gai xương của nó quẹt xước. Bụng đè lên sát mép mai lưng nó, để lại một mảng máu tụ bầm tím rất lớn, dưới ánh lửa leo lét, có thể nhìn thấy máu tụ màu tím lấm tấm trải rộng, may mà ấn xuống không quá đau, lúc cử động cũng không bị ảnh hưởng gì.

Diệp An thả áo xuống, ngẩng đầu thấy chồn tuyết lại chạy vào trong lồng, rúc vào nhau sưởi ấm.

"Cảm ơn."

Diệp An biết trong lúc mình bất tỉnh, nhiệt độ cơ thể của chồn tuyết đã giúp mình rất nhiều. Cậu ngồi xổm trước lồng sắt, cố gắng truyền sang lòng biết ơn của mình.

Chồn tuyết không còn căng thẳng như trước nữa, chúng rối rít đứng thẳng người, con có vóc dáng nhỏ nhất chạy ra khỏi lồng sắt, dụi dụi bắp chân cậu.

Đây là hành vi thân thiết nhất mà nó có thể làm được.

Tâm trạng Diệp An bất giác nhẹ nhõm hơn, xoay người mang hai xâu thịt muối tới cho vào lồng, rồi mở hòm ra, lấy mấy tấm vải ra xé, băng bó quanh vết thương ở hông và trên cánh tay. Sau đó cầm đoản đao, xẻng và dây thừng, định bụng ra ngoài xem thử.

Cậu chắc chắn rằng rùa cá sấu đã chết, nếu không mãng xà biến dị sẽ không quay về hang động ngầm, cũng sẽ không tiếp tục ngủ say nữa. Nhưng cậu vẫn muốn nhìn tận mắt mới an tâm. Vả lại, cậu cũng hơi để tâm với bầy sói, muốn biết đàn sói biến dị này định ở lại trên đảo hay có ý định nào khác.

Dù từng có chung kẻ thù, nhưng không có nghĩa nhất định là bạn.

Môi trường tàn khốc đã dạy cậu rằng, dù là bất kỳ tình huống nào cũng phải giữ nguyên sự cẩn thận, vậy mới có thể giữ được mạng.

Diệp An gỡ cây đuốc cắm trên vách xuống, đi dọc theo lối đi, tiến về phía trước.

Vì núi nham thạch bị đập sụp, lối đi ngầm xuất hiện sự thay đổi, không còn thông với chỗ cậu từng ở nữa, mà bị đập vỡ giữa đường. Chỉ có duy nhất một lối vào giữa lớp đá vụn, có lẽ là mãng xà biến dị mở ra lúc quay về động ngầm.

Diệp An giẫm qua lớp đá vụn, vang lên tiếng đá lạo xạo cọ xát dưới chân. Bước ra khỏi cửa hang, mới thấy hiện tại trời đang đổ mưa to.

Nửa ngọn núi nham thạch bị rùa cá sấu đập sụp, giờ đây cậu đang đứng trên đống phế tích đó. Mà nửa ngọn còn lại thì sừng sững đứng đó, mặt cắt như bị một cây búa lớn bổ đôi, tổ chim trên vách đá không bị phá, nhưng bên trong chẳng thấy bóng dáng chim biến dị đâu, chắc chẳn là giống với chim thủy sinh, mang con non rời khỏi cô đảo rồi.

Nhưng may mắn hơn chim thủy sinh, bầy chim non này đã mọc lông vũ, có thể bay theo bố mẹ chúng. Dù phải đội mưa ngược gió, đối mặt với hoàn cảnh khốc liệt, có bầy đàn che chở, khả năng sống sót sẽ cao hơn nhiều.

Diệp An bước xuống khỏi đống đá, lau nước mưa dính trên mắt, đối mặt với cơ thể khổng lồ của rùa cá sấu.

Xung quanh không thấy bóng dáng bầy sói đâu, Diệp An tới gần, mới biết xác rùa cá sấu cắm nghiêng trong đầm nước, vô vàn trùng độc bám lên người nó, chui vào trong vết thương, gặm cắn máu thịt dưới da. Ốc biến dị trong đầm cũng lục tục xuất hiện, lềnh bềnh trong nước tranh nhau thịt nát.

Rùa cá sấu trúng độc rắn, máu thịt có độc, không thích hợp cho bầy sói ăn, mà mãng xà biến dị cũng không định ăn sống con rùa cá sấu này, thành ra đàn trùng độc và ốc biến dị hưởng lợi hết.

"Tiếc thật nhỉ."

Diệp An rất muốn cắt một miếng thịt rùa cá sấu ra nếm thử, nhưng thấy trùng độc lúc nhúc dưới mai rùa, dù thịt không có dấu hiệu biến chất, cậu cũng chẳng có can đảm mà ăn.

Đứng bên đầm nước hồi lâu, cậu nhìn cái mai rùa vĩ đại, cứ cảm thấy vứt đi thì tiếc thế nào ấy.

Có thể tận dụng không nhỉ?

Ngẫm kỹ lại, xây nhà gỗ cần đào nền, đóng nền tốt rồi phải làm cột rồi xà nhà, chỉ bằng một mình cậu sẽ phải bận bịu rất lâu. Nếu đổi nguyên liệu thành cái mai rùa này, có thể tiết kiệm rất nhiều sức.

Cố định mai rùa cứng chắc này trên mặt đất, là có ngay nóc nhà và tường. Mai bụng bị phá hỏng thì xử lý một hồi, rải trong phòng, có thể ngăn khí lạnh và hơi ẩm trên mặt đất.

Khúc gần đuôi thì xếp đá lên, chừa lại không gian làm cửa sổ thông gió. Khúc gần đầu thì làm cửa phòng, tháo gỗ trên thuyền buôn xuống đóng đinh vào, vừa vặn thành cánh cửa.

Mà trọng lượng của mai rùa cá sấu tự nó không nhẹ, dù có tới mùa tuyết cũng sẽ không dễ bị gió tuyết cuốn đi. Để chắc chắn xác xuất ngộ nhỡ, trước có thể dùng bùn, đà và ván gỗ cố định mai rùa, sau khi tới mùa tuyết thì dựng một bức tường băng xung quanh, cản một phần gió tuyết.

"Chắc là được đấy."

Diệp An đứng bên đầm nước, nhìn chằm chằm mai rùa cá sấu, trong đầu đã vẽ xong kế hoạch sơ bộ.

Trước khi thực hiện, cần phải dọn sạch thịt rùa cá sấu, rồi rửa sạch mai rùa từ trong ra ngoài. Mùa mưa ẩm ướt, muốn rửa sạch bên trong thì cần phải xông tí lửa.

Phải mau mau dọn dẹp mai rùa mới được, chỉ dựa vào trùng độc chắc chắn không xong.

Diệp An hạ quyết tâm, hai ngày này sẽ nghỉ ngơi dưỡng thương trong hang động ngầm. Nếu tình huống cho phép, ngày mốt bắt đầu làm việc. Ngoại trừ xử lý sạch toàn bộ thịt rùa cá sấu, lúc kéo mai rùa ra, còn cần phải chọn một chỗ thích hợp để đặt mai rùa.

Cậu xoay người đi tới vách động nham thạch, định bụng leo lên chỗ cao quan sát toàn bộ ngọn cô đảo này.

Núi nham thạch bị va đập sụp mất một nửa, thác nước chảy qua đỉnh núi cũng bị ngắt đoạn. Dòng nước lao nhanh qua núi nham thạch và lối đi ngầm trong phế tích, rót xuống đầm nước, rồi lại từ đầm nước chảy ra ngoài, vắt ngang qua cả ngọn cô đảo, tụ lại tại dòng sông đang chảy xiết.

Diệp An bắt giữ thật chặt cục đá nhô ra trên vách núi, không dùng dây thừng mà bò lên từng bước, hữu kinh vô hiểm* trèo lên tới đỉnh.

*hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy (Nguồn: Wordpress Leo săn Sư Tử )

Đứng tại nơi cao quan sát, toàn bộ cô đảo đều thu hết vào tầm mắt.

Nước lũ rào rạt, độ ngập xung quanh đảo không giống nhau, cũng không còn thấy bãi đất cao nào quanh đây nữa, chỉ còn tán cây màu xanh lá và các tảng đá có hình dạng kỳ lạ là lộ ra trên mặt nước.

Cá trong sông rất nhiều, còn có vài con cá sấu biến dị. Mấy hôm nay rùa cá sấu không xuất hiện nữa, bụng chúng đói tới mức biểu tình, bèn bất chấp hết mọi hậu quả, truy đuổi bầy cá lần nữa tới tận cô đảo.

Hàng loạt thú biến dị bị cơn lũ ép phải lên trên đảo, Diệp An đứng trên cao nhìn xuống, lần lượt phát hiện các loài thú biến dị cỡ lớn như trâu, lợn rừng. Còn có mấy con thú nhỏ như thỏ rừng, chuột đất, nhưng bị rừng cây che mất nên tạm thời không thấy đâu, nhưng mà theo như tình hình trước mắt thì chẳng ít đâu.

Mà tại phía tây cô đảo, Diệp An phát hiện ra bầy sói.

Con mồi của chúng vẫn là trâu nước.

Lũ vẫn chưa rút, chúng không thể rời khỏi vùng châu thổ, vì thỏa mãn nhu cầu của cả bầy, chúng phải săn lùng dị thú cỡ lớn. Từng có kinh nghiệm mấy lần, lúc săn trâu nước, thành viên đàn sói phối hợp ăn ý, không xuất hiện tình trạng bị giảm số lượng thành viên như trước nữa.

Diệp An quan sát bầy sói rất lâu, lang vương dường như nhận ra, bỗng ngẩng đầu trông về phía núi nham thạch. Lát sau nó cúi đầu, xé toạc bụng trâu, nuốt phần nội tạng mềm đầy chất dinh dưỡng.

Mặc dù thú biến dị rất nhiều, còn phân bố rải khắp hòn đảo, nhưng không đi sâu vào trong trung tâm đảo, tạm thời không gây ra mối đe dọa quá lớn. Diệp An rủ mắt, quyết định mau chóng xử lý mai rùa, chuẩn bị nhà mới cho xong.

Xuống khỏi núi nham thạch, mưa lại trở lớn, Diệp An đi theo đường cũ quay về hang động ngầm.

Đuốc lửa đã tắt, cậu châm lại rồi cắm lên tường, mau lẹ ghép mấy cái hòm lại, trải da thú lên, rồi cầm một tấm da thú quấn thân mình lại. Diệp An nằm trên hòm gỗ, nhắm mắt ngủ.

Cậu phải tranh thủ thời gian ngủ, gom góp từng chút thể lực cho kế hoạch tiếp theo.

Trong hai ngày sau đó, Diệp An một lòng một dạ dưỡng thương thật tốt, đói thì ăn thịt muối, nấu cháo kê, khát thì ăn trái cây, uống nước mưa nấu chín.

Tới ngày thứ ba, sau khi tỉnh ngủ, cậu cảm thấy thể lực đã hồi phục khá tốt rồi, thả hai xâu thịt muối cho chồn tuyết, vác dụng cụ đã chuẩn bị xong xuôi, cầm đuốc rời khỏi động ngầm.

Mưa phùn lất phất rơi nối nhau thành những sợi dây, phủ chằng chịt thành hơi nước, tạo nên một khung cảnh mịt mờ giữa đất trời.

Diệp An đến bên đầm nước, thấy xác rùa cá sấu đã bị rỉa quá nửa, cổ chỉ còn một lớp da dính lại, cái đầu rủ xuống chìm trong nước, phủ kín ốc biến dị.

Bốn chân và đuôi chỉ còn lại khung xương, nội tạng và những phần giàu dinh dưỡng nhất bị rỉa hết, đa phần chỉ còn lớp da cứng chắc và xương cốt, trùng độc chẳng còn mấy hứng thú nữa, chỉ có ốc biến dị vẫn miệt mài gặm.

Diệp An chú ý dưới nước, không thấy dấu vết cá biến dị đâu, cẩn thận nước chảy rồi bò lên trên mai rùa, cột dây thừng quanh hông, buộc một đầu lên gai xương, cố chịu mùi thối rữa chui vào trong mai, lấy dao găm và xẻng cạo bỏ thịt nát và lớp da cứng còn sót lại.

Cạo mãi, đến khi Diệp An chịu hết nổi mùi thối rữa này thì lao ra mép mai rùa thở mạnh, còn tháo cả băng vải quấn quanh tay buộc lên mặt, cố hết sức ngăn lại cái mùi hương tởm lợm này.

"Tiếp tục!"

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Diệp An tiếp tục làm việc.

Cạo hết thịt vụn quăng xuống đầm nước, dẫn tới một màn tranh giành, làm cho mặt nước xuất hiện xoáy nước, tỏ rõ bên dưới đang rất náo nhiệt.

Diệp An có thể cảm nhận được dục vọng của các loài sinh vật sống dưới nước như giành ăn, cắn nuốt, tàn sát, giành giật. Hồi trước những cảm xúc này dễ khiến cậu khó chịu, nhưng giờ chúng chẳng còn gây ảnh hưởng lớn nào tới cậu nữa.

Cạo liên tục hơn ba tiếng, tới khi tay Diệp An bắt đầu mỏi nhừ, đành phải tạm ngừng, ra khỏi mai rùa, ngồi sát mép mai nghỉ ngơi.

Mặc cho nước mưa dội rửa cơ thể, cậu giơ tay lấy trong cái túi treo trên gai xương ra một quả trái cây, gặm một hơi hết gần nửa trái.

Mùi hương ngọt lịm mọng nước lan khắp khoang miệng, Diệp An híp mắt, tận hưởng thời gian rảnh rỗi hiếm có này.

Nghỉ ngơi tạm ổn rồi, cậu định tiếp tục làm việc, nhưng vừa cúi đầu bỗng phát hiện, dưới mặt nước trong veo, cách một tầng ốc biến dị và tôm sông trong suốt, lờ mờ có vật gì đó có hình dạng như đá.

Lúc mãng xà biến dị đánh nhau với rùa cá sấu, núi nham thạch bị va sụp, rất nhiều đá vỡ rơi vào trong đầm nước. Nhưng tảng đá dưới nước này lại không giống đá vỡ lăn xuống, mà giống như bậc thang đã được người mài nhẵn.

Trong khi chăm chú quan sát, Diệp An chợt nhớ tới giường đá tìm được trong động nham thạch, xem ra tảng đá này cũng có ý nghĩa nào đó. Nhưng việc gấp nhất bây giờ là dọn sạch cái mai rùa này, còn mấy thứ dưới đầm nước dù gì cũng chẳng chạy thoát, có thể đợi xây xong nhà rồi bàn tiếp cũng được.

Mất trọn hai ngày, mai rùa cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Diệp An mang hai sợi dây thừng tới, đo lực một phen, cột chúng lên mấy cái gai xương trên mai lưng, rồi quấn quanh eo, vắt qua vai, nắm chặt trong tay.

Hít một hơi thật sâu, Diệp An giẫm mạnh hai chân, bùn lầy vốn chưa tới cả bàn chân, nhưng mau chóng ngập qua mắt cá chân.

Từng bước rồi lại từng bước, Diệp An liên tục rảo bước. Mà theo động tác của cậu, cái mai rùa khổng lồ được kéo dần lên khỏi mặt nước, rầm một tiếng đổ ập lên bờ.

.

.:.

.:.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net