Hiện tại - Cướp dâu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Vân ca... Huynh thật sự muốn đến những nơi này à?" Bách Lý Đông Quân nhìn chằm chằm cái người đang đi qua đi lại trong phòng cậu, không hiểu sao bỗng thấy buồn cười. "Mười hai năm không gặp, huynh vậy mà chỉ định dẫn tri kỉ đi nghe kịch?"

  "Đệ không thích à?" Hắn hỏi, vừa soạn đồ đạc vừa lên kế hoạch cho ba ngày tới. Thiên Khải cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, nếu được, Diệp Đỉnh Chi muốn dẫn Bách Lý công tử dạo chơi những nơi hắn từng lưu lại hơn. "Ta thấy cũng đâu tệ lắm? Tiếc rằng bây giờ không phải mùa xuân, ta với đệ không thể cùng đi ngắm hoa hạnh được."

  "Ai bảo đệ không thích?"

Tiểu công tử vịn vai hắn lại, bắt Diệp Đỉnh Chi nhìn thẳng vào mắt cậu. Đoạn, thiếu niên cười nhẹ nhưng mắt thì không có xíu ý cười nào, nhéo má hắn, giận dỗi nói:

  "Vân ca thân mến của Đông Quân ơi, huynh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" Cậu nhăn mày, giọng điệu mang theo chút mệt mỏi.

  "Giờ Tý ba khắc*?" Diệp Đỉnh Chi đáp lời, không quá chắc chắn về thời gian mình đưa ra. Đoạn, hắn thở dài, gỡ bàn tay đang đặt trên má mình xuống, dịu giọng: "Xin lỗi, đệ đã vất vả cả ngày rồi, vậy mà ta còn..."

*Giờ Tý ba khắc: 23h45'

  "Xùy xùy xùy, huynh im lặng đi." Bách Lý Đông Quân buông hắn ra, dụi mắt và ngồi xuống giường, y hệt một chú mèo nhỏ đang xù lông vì mọi chuyện không như ý mình. "Ta tìm huynh nhiều năm như vậy mà giờ huynh nói đi là đi, gấp tới độ nửa đêm cũng phải soạn hành lý cho bằng được."

  "Gì mà ba ngày, có khi sáng mai ngủ dậy trên bàn sẽ có một lá thư từ biệt đề tên người gửi là Diệp Đỉnh Chi đấy." Tiểu Bách Lý liếc mắt sang một bên, từ gương mặt tới giọng nói đều tràn ngập sự khó chịu, rõ là vẫn còn ghi thù vụ ở quán trọ Tam Lộ.

  "Không ngờ đệ ngoài ngang ngược ương bướng thì còn thù dai như vậy đấy." Kiếm khách bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều nhìn tên nhóc kia, nom thế nào cũng thấy đáng yêu. "Ta nói thu dọn hành lí là vì đệ, đệ tin không?"

Cậu cười cười, gật nhẹ đầu với hắn nhưng lời tới miệng lại là ba từ "Quỷ tin huynh." khiến Diệp Đỉnh Chi chỉ biết cười trừ. Không trách tiểu bá vương hư hỏng, trách hắn và mọi người quá yêu thương cậu. Nói đi cũng phải nói lại, Bách Lý Đông Quân không sai, cứ nhớ vậy trước đã. Đoạn, kiếm khách ngồi xuống cạnh tiểu công tử, tựa đầu vào vai cậu:

  "Nếu để đến ngày mai mới dọn dẹp đồ đạc thì lại mất thêm nửa ngày, đúng không?" Diệp Đỉnh Chi nhỏ giọng, tùy ý dựa vào người Tiểu Bách Lý, từ ngả đầu lên vai thành nằm gọn trên đùi cậu, cũng may tiểu công tử không ý kiến. Hắn nhắm mắt, nhẹ giọng nói thêm: "Vậy thì ta với đệ tự dưng chỉ còn hai ngày rưỡi để đi chung với nhau thôi."

  "Hừm..." Cậu gõ lên trán hắn mấy cái, suy ngẫm hồi lâu thì thấy lời của Diệp Đỉnh Chi nói cũng có lí, nhưng sao cứ sai sai thế nào ấy? Bách Lý Đông Quân thở dài, từ từ cúi mặt xuống, mắt chạm mắt với hắn, hạ giọng: "Huynh từng yêu đương rồi à? Với cô nương nhà nào thế?"

  "...Hả?" Hắn ngơ ngác, không biết nên nói gì. Nhảy từ thu xếp hành lí qua chuyện yêu đương thì đúng là chỉ có một mình người trong lòng của hắn làm được, Diệp Đỉnh Chi ngoài nín thinh chờ cậu tiếp lời thì cũng không dám ú ớ câu nào.

  "..." Cậu vẫn nhìn chằm chằm cái người đang gối lên đùi mình, hơi chạnh lòng một chút. "Vân ca, mấy lời huynh nói sến chết đi được, đệ nghe còn tưởng huynh là cao thủ tình trường đấy."

  "Ha ha..."

  "Huynh cười cái gì?" Bách Lý Đông Quân nhe nanh múa vuốt, lại véo má Diệp Đỉnh Chi thêm mấy cái cho bõ giận. "Còn cười nữa thì đệ sẽ..."

  "Đệ sẽ cái gì?" Kiếm khách nọ hình như không sợ lắm, giương ánh mắt vô tội về phía người trong lòng, thật sự muốn biết nhóc con nhà mình định làm gì. "Đánh ta à? Hay là đuổi ta ra ngoài?"

  "Đều không phải."

Tiểu công tử tặc lưỡi, lắc đầu với hắn, trông chán nản hẳn so với lúc hai người cùng đi xem hội hoa khi nãy. Cái người này không nói không rằng hôn lên chóp mũi cậu, vậy mà về tới phòng thì lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ chỉ có mình Bách Lý công tử để ý chuyện này à? Nghĩ tới đây, không hiểu sao tiểu bá vương cảm thấy hơi tủi thân.

Đường đường là cành vàng lá ngọc của phủ Trấn Tây Hầu, ra đường bị người ta chiếm tiện nghi rồi lại vờ như không biết gì. Chuyện này mà tới tai mấy tên nhóc ở nhà thì thể nào Bách Lý Đông Quân cũng bị cười cho thối mũi. Đoạn, thiếu niên làu bàu:

  "Ta cảm thấy huynh thích ta, nhưng cũng cảm thấy huynh đang lừa ta..." Lúc nói những lời này, cậu đã bịt tai của người nọ lại rồi nhưng tiểu công tử thừa biết hắn sẽ nghe thấy. Chợt, Đông Quân thở dài, nói thêm mấy lời: "Ta cảm thấy ta cũng thích huynh, mà không đúng... Ta thật sự thích huynh."

Diệp Đỉnh Chi không đáp mà chỉ lẳng lặng nghe cậu độc thoại. Thích...? Chỉ trong thời gian ngắn vậy thôi sao? Hay là cậu cũng giống hắn, tương tư một người suốt mười hai năm? Nhưng nếu vậy Tiểu Bách Lý phải rung động với Vân ca, chứ không phải Diệp Đỉnh Chi. Kiếm khách chần chừ, ngồi dậy, áp tay lên má cậu, trán cụng trán với Bách Lý Đông Quân một lúc lâu.

  "Đệ không cần cảm thấy ta thích đệ." Hắn nói, miết nhẹ bờ má của tiểu công tử. "Bởi vì ta thích đệ, từ đầu tới cuối, chỉ thích mình đệ."

  "... Từ khi nào?" Bách Lý công tử ngây người, có chút khó tin khi nghe Diệp Vân nói. Bọn họ xa cách nhiều năm, hắn thích cậu kiểu gì?

Tiểu công tử bởi vì đã sớm biết Diệp Đỉnh Chi, ngày ngày nghe Lạc Nguyệt kể về người ta, siêu lòng lúc nào không hay. Cơ mà Vân ca nhà cậu thì chỉ mới gặp lại Bách Lý Đông Quân một thời gian mà thôi, sao nghe giọng huynh ấy cứ như đã thầm thương cậu lâu lắm rồi vậy? Cậu nghiêng đầu, chờ câu trả lời của hắn.

  "Hừm... Ta đoán là, từ lần đầu tiên gặp đệ?" Diệp Đỉnh Chi gãi cằm, cũng không rõ là đã thích nhóc con nhà hắn được bao nhiêu năm. "Hồi đó đệ nói năng còn lộn xộn, lúc nào cũng dính lấy ta, tới độ phụ thân ta còn bảo nếu đệ là con gái thì sẽ định hôn ước cho chúng ta..."

  "Sao đệ không nhớ gì hết vậy?" Bách Lý Đông Quân cau mày.

  "Đương nhiên, lúc đó đệ mới bao nhiêu tuổi?" Hắn tính cốc nhẹ lên trán cậu nhưng đã bị Tiểu Bách Lý bắt bài, hai tay bị cậu tóm lấy, chỉ đành cười trừ trước vẻ mặt đắc thắng của tiểu công tử. Đoạn, Diệp Đỉnh Chi làm bộ cụp mắt, năn nỉ người bên cạnh: "Tiểu nhân biết sai rồi, mong phu nhân độ lượng, tha thứ cho ta."

  "Ai là phu nhân của huynh?" Tiểu Bách Lý vẫn không chịu buông ra, nhẹ nhàng đặt tay hắn lên má bản thân, cười nhạt. Thiếu niên nháy mắt với Diệp Đỉnh Chi, tinh nghịch nói tiếp: "Chờ huynh giải oan cho Diệp gia, tới phủ Trấn Tây Hầu bái phỏng, vượt được ải của người nhà đệ rồi hẵng gọi."

  "... Ta sợ hai người họ không đồng ý." Hắn dịu dàng nhìn cậu, thuận theo ý Tiểu Bách Lý, để cậu nghịch ngợm một phen. Bách Lý Thành Phong và Ôn Lạc Ngọc đời này chỉ có một đứa con trai là cậu, sợ rằng họ khó lòng chấp nhận. "Ta biết mình không nên nói ra tình cảm của bản thân, nhưng ta... sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa."

Những lời cuối cùng, hắn không dám nói ra. Diệp Đỉnh Chi biết tên nhóc đối diện mà nghe được thì sẽ đau lòng. Tại sao lại không phải tức giận ấy hả? Vì vị kiếm khách nọ hiểu Bách Lý Đông Quân, cậu có buồn, có bực, cũng sẽ không bao giờ giận hắn, và hắn cũng vậy. Thấy Vân ca có vẻ âu sầu, cậu chạm nhẹ lên môi người đối diện, cười cười:

  "Nhưng huynh thế nào? Có phải huynh cảm thấy mình đang ảnh hưởng tới tương lai của đệ không?" Tiểu Bách Lý nghiêng đầu, trong mắt chứa đựng vô vàn ngôi sao, đều vì một người mà tỏa sáng. Chợt, cậu nhướn người, hôn phớt lên môi Diệp Đỉnh Chi.

Hắn trợn to mắt, khó tin nhìn người mà mình tâm tâm niệm niệm suốt nhiều năm, chẳng hiểu cậu đang nghĩ gì trong đầu. Diệp Đỉnh Chi lùi lại hai bước, cau mày, lo lắng nói với tiểu công tử:

  "Đông Quân, đệ phải suy nghĩ cho thật kĩ, giữa chúng ta..."

  "Nghĩ kĩ rồi, nếu không nghĩ kĩ, đệ còn để huynh ở lại phòng mình à..." Hắn lùi bao nhiêu bước, cậu tiến bấy nhiêu bước, huynh chạy đệ đuổi một hồi cũng mệt, Bách Lý Đông Quân thở dài, bất lực nói: "Đệ không cần biết, Vân ca, đệ chấm huynh rồi, huynh đừng chạy nữa!"

Mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, mặt thì lem nhem toàn là nước mắt, thiếu điều nằm lăn ra đất ăn vạ nữa thôi. Bách Lý Đông Quân ức không chịu nổi, thật sự chẳng muốn hiểu Diệp Đỉnh Chi đang nghĩ cái gì. Người chủ động là hắn, người tỏ tình trước cũng là hắn, bây giờ lại hỏi cậu "Nghĩ kĩ chưa?", ai mà không khó chịu cho được?

  "Đông Quân, ta..." Hắn mím môi, không nghĩ tên nhóc này lại mít ướt tới thế. Đoạn, kiếm khách ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng: "Ta xin lỗi."

  "..." Tiểu Bách Lý cũng ôm lấy hắn, lùi thêm mấy bước, kéo theo Diệp Đỉnh Chi ngã lên giường, trong một khoảnh khắc mà hắn không thể trông thấy, tiểu công tử đã mỉm cười. "Còn nói ta ngốc? Huynh mới ngốc."

Hai người nằm im trên giường một lúc thì hắn đành giơ cờ trắng xin hàng, mở lời trước:

  "Đông Quân, đệ buông ta ra trước đã. Sau này chuyện gì ta cũng sẽ nghe theo đệ, được không?"

  "Vế đầu, không buông. Vế sau, huynh nói thật?" Tiểu bá vương cố chấp như nào thì khỏi cần nói cũng biết, cậu mà đã quyết thì trời sập cũng không buông. Đoạn, thiếu niên bĩu môi, giận dỗi nói: "Sao huynh không trả lời?"

  "Đông Quân..." Diệp Đỉnh Chi câm nín, chẳng thể nghĩ được gì nữa. Thiếu hiệp cắn răng, khó khăn đẩy Bách Lý Đông Quân ra: "Đệ còn ôm nữa thì ta sẽ có chuyện đấy."

  "Đệ thả ra thì huynh không được chạy?"

  "Được, đều nghe đệ."

Tiểu công tử buông tay, ngồi dậy, nghiêm chỉnh nhìn hắn, giống như người gây ra mớ hỗn độn vừa rồi không phải cậu. Chăn gối rơi lung tung, quần áo xộc xệch, tóc tai buông lơi, ai không biết chuyện thể nào cũng cười ngại ngùng nhìn hai người rồi chạy biến cho coi.

  "Lúc trước ta còn chê cách làm của Lạc Nguyệt... Giờ thì chiêu nào cũng lấy ra xài, ngại chết mất..."

  "Làm sao bây giờ? Không dám nhìn thẳng vào mắt Vân ca nữa luôn..."

Tiểu Bách Lý bồn chồn, rõ là bản thân lừa người ta mà mình lại trở thành người ngại, thiếu bước chôn mặt vào trong chăn để Diệp Đỉnh Chi không trông thấy hai bên tai đã ửng đỏ của cậu. Trẻ nhỏ ham học, nhưng để mà nói thì cậu ấy tiếp thu hơi lố rồi, nếu đối phương không phải Vân ca nhà cậu mà là người khác chắc chuyện không chỉ dừng lại ở khoảnh khắc này.

Diệp Đỉnh Chi lắc đầu ngao ngán, nhặt chăn gối lên rồi thổi tắt ngọn nến trong phòng, định lấy gối chặn ở giữa giường nhưng bị Bách Lý Đông Quân lườm nên đã từ bỏ ý định ấy. Hắn cười khổ, nghĩ bụng sau này nếu không dương danh thiên hạ vì thực lực cường đại thì chắc sẽ khiến giang hồ nhớ đến vì ở nhà có một tiểu tổ tông danh xứng với thực.

Đêm về trăng tỏ mây tan, soi sáng lòng người. Thích cũng được, yêu cũng thế, miễn là Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân biết đối phương hướng về mình, vậy là đủ rồi. Người có duyên, ắt có phận, người có tình, ắt về bên nhau.

  "Vân ca...?" Cậu ngó nghiêng, dụi mắt cho tỉnh táo, không thấy Diệp Đỉnh Chi đâu liền cau mày, vừa định lao xuống giường đi tìm người thì thấy hắn ôm một chậu nước bước vào phòng. Tiểu Bách Lý nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Cái này là...?"

  "Giờ Thìn sáu khắc* rồi, đệ còn định ngủ tới khi nào? Mau dậy rửa mặt đi." Hắn kéo chiếc ghế con lại cạnh giường, đặt chậu nước lên trên rồi đưa khăn lau mặt cho cậu, dịu dàng nhéo má tiểu công tử: "Quậy cho lắm vào, sáng gọi mãi không chịu tỉnh. Ta còn muốn dẫn đệ đi ngắm bình minh, kết quả là bị ai đó lôi lên giường ngủ thêm một giấc."

*Giờ Thìn sáu khắc: 8h30'.

  "Huynh không thích chắc?" Bách Lý Đông Quân bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Diệp Đỉnh Chi mà rửa mặt, rửa xong thì dùng khăn thấm cho khô, tránh người nào đó lại mắng cậu. "Huynh muốn gì cứ việc nói, hôm nay bổn công tử sẽ nghe lời huynh, coi như đền bù."

  "Phì... Rộng lượng vậy sao?"

Hắn bật cười, lấy từ trong giỏ ra một ít màn thầu và sữa gạo để cả hai lót bụng. Đoạn, Diệp Đỉnh Chi nói: "Đệ đi thay quần áo đi, ta đã để sẵn đồ trong đó rồi."

Tiểu Bách Lý gật đầu, không nói hai lời liền chạy đi thay y phục, suýt thì quên đeo cả giày. Hắn bất đắc dĩ cười nhẹ, ôm chậu nước đi đổ giúp người thương. Không biết nên bảo Diệp thiếu hiệp rất biết cách chăm sóc người khác hay nên bảo Bách Lý tiểu công tử rất biết cách nũng nịu nữa, bọn họ người nuông chiều, người nghe lời, an an ổn ổn sống cuộc sống hạnh phúc như một đôi phu thê chốn nhân gian.

Quyến luyến tới nỗi Lạc Nguyệt chỉ dám nhìn từ xa chứ không nỡ phá bĩnh sự riêng tư của đôi uyên ương. Lần này nàng về là để nhắc nhở Bách Lý Đông Quân về chuyện của kiếm khách nọ, ai mà có dè hai người đã tới bước này rồi đâu. Tiểu hài tử nhà Bách Lý lớn thật rồi, vậy mà tự bản thân xoay sở được nhiều chuyện tới thế, đúng là khiến nàng mở mang tầm mắt.

  "Ai dè... Trên đời này ngoài Diệp Đỉnh Chi ra thì còn ai chiều được ngươi nữa chứ, đúng là tên nhóc nghịch ngợm."

  "Ta mới đi được một thời gian mà hai người suýt thì gạo nấu thành cơm luôn rồi, tắc trách tắc trách."

  "Chuyện còn lại, thôi thì cứ để Đông Quân tự lo liệu vậy, dẫu sao nhóc ấy cũng thông minh, chỉ điểm một chút là được."

Lạc Nguyệt cười nhạt nhìn chú bồ câu đang bay lượn trong sân của Bách Lý Đông Quân, tặc lưỡi vài cái. Căn thời gian cũng chuẩn thật, sớm không đến, muộn không đến, cứ nhất quyết phải chọn mấy ngày này. Vấn đề đáng lo ngại nhất đã được giải quyết nên nàng cũng không nán lại làm gì. Đoạn, nữ tử phẩy tay, chú chim kia biến mất.

  "Ngày mai rồi hẵng tới, để yên cho đôi phụ phụ này chim chuột đi. Thật tình, sao cứ phải lựa mấy lúc người khác chia ly sướt mướt mà kiếm chuyện thế?" Lạc Nguyệt cau mày, thật sự muốn một chưởng hóa kiếp luôn tai họa của hai người nào đó nhưng phải thuận theo ý trời, không được làm bậy.

  "Đông Quân, đệ sao vậy?" Diệp Đỉnh Chi xé nhỏ màn thầu đặt vào bát cho cậu nhưng mãi mà không thấy tên nhóc ấy động đũa bèn lo lắng vuốt lưng Tiểu Bách Lý, ân cần hỏi: "Không khỏe à? Có phải hôm qua ra gió nên bệnh rồi không?"

  "Hả...? Đệ không sao." Bách Lý Đông Quân lắc nhẹ đầu, mơ mơ màng màng nhìn hắn. Hình như cậu vừa cảm nhận được sự hiện diện của một ai đó rất quen thuộc? Nhưng là người nào được nhỉ... Đoạn, tiểu công tử chớp mắt, há miệng, "aaaa" một tiếng với Diệp Đỉnh Chi.

  "... Thua đệ luôn." Hắn bất lực, vui vẻ đút thức ăn cho Đông Quân, nhỏ giọng trêu chọc: "Sao vậy, học tính xấu của ta rồi à?"

  "Huynh cũng biết nữa hả?" Tiểu công tử cười mỉm chi, thản nhiên để người ta chiều chuộng mình. Ai bảo mấy hôm hắn bị bệnh cậu đã hết lòng hết dạ, túc trực bên cạnh từ sáng tới tối, giờ Diệp Đỉnh Chi chăm sóc cho cậu là hợp tình hợp lí rồi. Thiếu niên ngâm nga, cao hứng nói: "Hay là đệ theo huynh về Nam Quyết luôn nhỉ, Vũ tiền bối sẽ không phiền chứ?"

  "Mẫu thân đệ mà biết Vân nhi mà bà ấy yêu thương bắt đệ đi mất, thể nào cũng tìm cách độc chết ta." Hắn bông đùa, chọt nhẹ vào bên má mềm mại của tiểu bá vương, bất giác cong môi, ngây ngốc nhìn cậu. "... Dễ thương thật."

Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi "Huynh vừa nói gì à?" nhưng không thấy kiếm khách trả lời. Cậu bĩu môi, quơ tay qua lại trước mặt hắn, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, đột ngột lên tiếng:

  "Vân ca!"

  "Ta đây?" Diệp Đỉnh Chi hoàn hồn, theo phản xạ tự nhiên mà đáp lại tiểu công tử. "Sao vậy?"

  "Huynh nhìn đệ nãy giờ rồi."

  "Như vậy không tốt à?" Hắn cười cười, lấy khăn tay lau miệng giúp Tiểu Bách Lý rồi phụ cậu thu dọn bát đũa. Đoạn, kiếm khách nói đùa: "Ta nhìn đệ không chớp mắt chứng tỏ Tiểu Đông Quân nhà ta rất xinh đẹp, rất tuấn tú còn gì. Người bình thường không lọt nổi vào mắt người thương của đệ đâu đó?"

  "Dẻo mồm dẻo miệng... Huynh thật sự chưa từng yêu ai à?" Bách Lý Đông Quân chống cằm, tỉ mẩn quan sát thiếu niên đang chuẩn bị vật dụng để cả hai cùng ra ngoài thưởng ngoạn. "Vân ca, huynh tài thật đấy, vậy mà tìm ra được rừng hoa yên tĩnh như vậy ở thành Thiên Khải."

  "Còn không xem xem ta là Vân ca của ai." Diệp Đỉnh Chi có chút tự đắc nhìn cậu, trên mặt toàn ý cười. Chợt, hắn tiến lại gần cậu, cầm lấy tay của Tiểu Bách Lý, cẩn thận đeo chiếc vòng hoa lên tay cậu, cười dịu dàng. "Lúc nãy đệ đi thay đồ, ta tranh thủ làm thứ này đó. Thế nào, có thích không?"

  "Đẹp ghê á...!" Cậu trầm trồ nhìn chiếc vòng được đan hoàn toàn bằng hoa trên cổ tay, không nhịn được khen ngợi. "Huynh khéo tay thật đấy! Từ biến tấu sợi dây ta tặng huynh thành dây đeo kiếm, nấu ăn, giờ là làm đồ thủ công... Vân ca, có thứ gì mà huynh không biết không vậy?"

  "Ha ha... Đông Quân, coi chừng ngã bây giờ."

Kiếm khách vươn tay ra đỡ lấy tên ngốc nào đó vì hưng chí mà xoay hai vòng, suýt thì đập mông xuống đất. Cổ nhân nói không sai, yêu đúng người, có làm trẻ con cả đời cũng không sao. Cơ mà Diệp Đỉnh Chi có phải hơi cưng chiều Tiểu Bách Lý quá lố rồi hay không? Đương nhiên là không, hắn còn cảm thấy chưa đủ đây này, đúng là người của ai thì kẻ đó thương.

Huống hồ gì mười hai năm rồi bọn họ không được ở bên nhau, dịu dàng với thiếu niên trong lòng một chút thì đã sao? Nói gì thì nói, Diệp Đỉnh Chi thật sự rất giống một kẻ có thể hái trăng hái sao xuống tặng người trong lòng, nhưng Bách Lý Đông Quân không bao giờ yêu cầu vô lí như vậy đâu. Thứ duy nhất mà cậu ấy mong mỏi là hắn được bình an, chỉ vậy thôi.

Giữa bọn họ là sự thấu hiểu, là cho đi, cũng là nhận lại, tình cảm tự nhiên mà đến, hóa thành "thích", biến thành "yêu" và rồi ấp ủ hạt mầm "thương nhớ" nơi đáy lòng. Đoạn, cậu lục tìm trong ngăn kéo, tự tay đeo mạng che mặt lên cho Diệp Đỉnh Chi, tinh nghịch nói với hắn:

  "Diệp đại hiệp nợ duyên hồng trần với ai mà phải che giấu danh tính vậy hả?" Thấy chưa đủ, cậu ấy còn đưa hai tay lên nựng má hắn, trông vô cùng thích thú.

  "Đệ không biết thật à?" Hắn liếc tên ngốc trước mặt, bất đắc dĩ cười trừ. Thôi thì phu nhân nhà mình thích thì cứ hùa theo cậu vậy. "Là một người rất xinh đẹp, rất đáng yêu."

  "Ồ? Đẹp lắm sao?"

Cậu chớp mắt, mong chờ nhìn hắn. Thật ra tiểu công tử đã hỏi Diệp Đỉnh Chi câu này rất nhiều lần rồi, tới độ cậu có thể đoán trước hắn sẽ nói gì về bản thân luôn mà. Nhưng dẫu vậy thì Tiểu Bách Lý vẫn thích nghe Vân ca khen mình, nhiều thêm mấy câu không phải càng tốt à?

  "Đẹp nhất trên đời, như vậy đã được chưa?" Hắn cười nhạt, xoa đầu Tiểu Bách Lý.

  "Hừm... Không tệ, huynh cũng đẹp lắm." Bách Lý Đông Quân gật gù rồi buông Diệp Đỉnh Chi ra. Đoạn, thiếu niên nói tiếp: "Mau đi thôi, còn không đi thì sẽ trễ đấy."

  "Cũng không biết là do ai."

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tay cầm giỏ, tay cầm hộp gỗ đựng đồ ăn, lặng lẽ đi theo tiểu công tử, cậu gọi gì đáp nấy, không thì chỉ ngắm nhìn Bách Lý Đông Quân từ phía sau mà thôi. Thấy trời có vẻ nắng, Diệp Đỉnh Chi thoáng cau mày, nhẹ nhàng kéo tay tiểu bá vương.

  "Đi bên này." Hắn nắm tay cậu, nghĩ gì đó rồi lại buông ra. "Tối qua dính mưa, hôm nay đệ cẩn thận chút, đừng phơi nắng."

  "Đều là người luyện võ, sao huynh nói như thể đệ là thủy tinh thế?" Bách Lý tiểu công tử bĩu môi nhưng vẫn nép vào chỗ có bóng râm theo lời của hắn, trên mặt toàn là ý cười. Cậu khúc khích, đi chậm vài bước để nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng: "Không biết nên gọi huynh là Vân ca hay Vân mẫu nữa~"

Diệp Đỉnh Chi thấy cậu chủ động nắm tay mình trên phố thì có chút ngại nhưng cũng không thu tay về nữa. Ngươi tình ta nguyện, dẫu sao thành Thiên Khải cũng không giống những chỗ khác, sẽ chẳng ai quản chuyện yêu đương của những đôi uyên ương. Nhưng tiểu công tử vừa đến đây đã phải dẹp loạn đám tin đồn giữa cậu và Diệp Đỉnh Chi một phen, giờ lại thêm chuyện cậu thân cận với một nam nhân giấu mặt... Có khi nào Ôn Lạc Ngọc ở thành Càn Đông biết tin sẽ ngất xỉu hay không?

Con trai độc nhất của gia đình đi học xa nhà, thế mà lại học thói trăng hoa bay bướm? Thích nam nhân không phải vấn đề, dây dưa quá nhiều người mới là thứ mà trên dưới thành Càn Đông lo lắng, sợ tiểu công tử nhà bọn nọ nợ tình duyên bị người ta đuổi tới tận cửa. Đây có lẽ là một người yêu, cả làng lo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net