Hiện tại - Học đường (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Ta?" Bách Lý Đông Quân chỉ vào bản thân, mặt đầy dấu hỏi.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, càng là thứ bản thân không hiểu rõ thì càng không nên dây vào. Từ nhỏ đến lớn tiểu công tử tuy mang tiếng ăn chơi là thế song cậu đúng là chỉ có ăn và chơi thật.

Nào đấu dế, nào thả diều, toàn là mấy trò mà đám nam sinh ở thành Càn Đông ưa thích. Chứ nói tới đánh bạc với cá cược thì Tiểu Bách Lý chỉ đành giơ tay xin hàng, một chút cũng không hiểu gì hết. Bởi đâu chỉ phủ Trấn Tây Hầu cấm cản, tới Nho Tiên và Lạc Nguyệt cũng không để cậu đặt chân vào sòng bạc dù chỉ là nửa bước cơ mà.

  "Doãn cô nương, như vậy hình như không ổn lắm?" Tiểu bá vương ho khan với nàng rồi lại nhìn thái độ thay đổi chóng mặt của Nhị đương gia, vô thức quay sang Diệp Đỉnh Chi nói mấy lời: "Tên này... học lật mặt ở đâu vậy?"

  "Ngươi không tính hỏi chỗ để bái sư đấy chứ?" Hắn nheo mắt, đập nhẹ quạt tre vào vai của Bách Lý Đông Quân, ngoài mặt ra vẻ phán xét nhưng trong lòng lại đang dậy sóng. "Quả nhiên mỹ nhân vẫn là đáng sợ nhất, chuẩn bị câu mất huynh đệ của ta rồi~!"

  "...?!" Cậu nhăn mặt, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, giây trước vừa định kéo Diệp Đỉnh Chi chọc ghẹo Đồ Vãn, giây sau liền trở thành đối tượng bị người ta chọc, nhưng sao Bách Lý công tử cứ cảm thấy lời này của hắn hơi sai sai? Đoạn, Bách Lý Đông Quân liếc hắn, chỉ sợ mình mà mở miệng thì sẽ khiến toàn Thiên Kim Đài cả kinh, bỏ của chạy lấy người.

Nguyệt Dao nhìn cậu, cười khẽ rồi lại lặng lẽ thở dài ở một góc mà không ai trông thấy. Dáng vẻ tiểu thiếu gia ngang ngược tàn bạo này của Bách Lý Đông Quân, nàng đã rất lâu chưa được trông thấy rồi. Trong trí nhớ của nàng ấy, chỉ có một nam nhân thân vận tử y, đầu đội phát quan bằng bạc, dịu dàng nắm lấy tay đứa trẻ bên cạnh, trông như thể thần tiên trên trời, không vương chút bụi trần.

Một y tùy hứng, một y sẵn sàng chĩa kiếm về thiên hạ để đưa người trở lại, đã chỉ còn là nắm tro tàn kể từ khi lưỡi kiếm ấy kề lên cổ Diệp Đỉnh Chi.

  "Hết thảy... Thật sự có thể thay đổi sao? Mọi chuyện thật sự có thể được cứu vãn sao?"

Nàng hít sâu vào một hơi, lại nói thêm mấy câu:

  "Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ à?" Nàng không rõ vì sao Bách Lý Đông Quân lại không định đồng ý lời mời của nàng như kiếp trước song ván này thiếu hai tên nhóc kia, e là hơi nhàm chán.

  "Lỡ đâu chúng ta thắng thì sao?" Bị nàng nói khích, cậu liền ương ngạnh đáp.

Sợ? Ừ, đúng là sợ thật. Nhưng đường đường là công tử của phủ Trấn Tây Hầu, đương nhiên không thể để bản thân yếu thế. Bách Lý Đông Quân không biết chơi, cơ mà bài bạc không phải là mấy trò may rủi sao? Lỡ đâu vận may của cậu đủ tốt, thắng được Doãn Lạc Hà và Đồ Vãn, biết đâu được đấy. Cơ mà Tiểu Bách Lý không tính tới trường họp bọn họ chơi ăn gian.

  "Chậc, muốn thắng bài trên tay ta? Ngươi đang mơ mộng hão huyền đấy à?" Nhị đương gia nhăn mặt khi nghe thấy câu nói của Bách Lý Đông Quân, bất giác nghĩ người này đúng là không biết trời cao đất dày.

  "Chưa chơi thử một ván thì không thể nói vậy được." Diệp Đỉnh Chi lên tiếng nói đỡ cho tiểu công tử nhà mình. Nom vẻ mặt và động tác tay của cậu liền biết tên ngốc này thật sự chỉ đang làm bừa, thôi thì cứ hùa theo Bách Lý Đông Quân trước rồi tính sau vậy. "Có một số quy tắc, vẫn nên nói rõ thì tốt hơn. Liệu Nguyệt công tử thấy có đúng không?"

  "Nếu thắng, coi như hai ngươi đỗ vòng sơ khảo." Y nhàn nhạt đáp.

  "Nếu thua thì sao?" Đồ Vãn nói to.

  "Chuyện này..." Bách Lý Đông Quân đảo mắt, nghĩ ngợi vài giây rồi mới trả lời: "Bọn ta chia cho các ngươi một phần rượu thịt, thế nào?"

  "Thành giao!"

Kết quả? Kết quả là có một tiểu công tử vừa ra bài đã biết sẽ về bét, tệ tới độ không thể tệ hơn, là dạng bài nhỏ của nhỏ, nhỏ nhất trong tất cả các thế bài khiến ba người còn lại bật cười. Không hiểu luật lại còn xui xẻo, thiếu niên nọ chính xác là kiểu người không nên bước chân tới sòng bạc nhất trên đời.

Bách Lý Đông Quân tặc lưỡi, lấy tay che một bên mặt lại, có chút xấu hổ. Không trách cậu được, tiểu bá vương đó giờ ngang ngược tùy ý, nếu hiện tại họ đang ở thành Càn Đông, ván bài này cậu chắc chắn sẽ thắng. Nhưng nơi này lại là sòng bài đệ nhất thiên hạ ngụ tại Thiên Khải, quá sức với Bách Lý công tử rồi.

Hai tên nhóc hưng chí bừng bừng nhảy lên đài, người xếp ba người xếp bét, không biết phải nói gì nên chỉ có thể nhìn nhau cười trừ. Đoạn, như để vớt vát chút mặt mũi còn sót lại của cậu và Diệp Đỉnh Chi, tiểu công tử liền huých vai hắn, đưa mặt sát lại gần kiếm khách rồi nói nhỏ:

  "Có cần xuống xem thịt của ngươi đã chín chưa không?"

  "Đúng vậy nhỉ! Ngươi cũng mau nghía thử xem rượu của ngươi đã được chưa đi?" Hắn gật đầu, đồng tình với Bách Lý Đông Quân rồi hai người kéo nhau rời đi.

Mà vẻ mặt của Nguyệt Dao khi chứng kiến một màn này lại y hệt như vẻ mặt của Diệp Đỉnh Chi lúc phán xét Nhị đương gia mới nãy. Bỏ chạy thì bỏ chạy, kiếm khách áo xám còn tiện thể nắm cổ tay tiểu công tử kéo đi là như thế nào vậy?

Vừa về chỗ, Bách Lý Đông Quân liền hỏi:

  "Diệp Đỉnh Chi, cô ta rất nổi tiếng à?" Thường ngày tiểu công tử ít bát nháo chuyện giang hồ, lại lười nhác, cùng lắm thì biết sơ sơ vài vị đệ nhất đệ nhị thiên hạ. Vua cờ bạc gì đó, cậu chưa từng nghe tới. "Sao ta cảm thấy mọi người rất kinh ngạc?"

  "Cô ta?" Hắn xoay xiên thịt, ngờ vực nhìn cậu. "Ngươi không biết thật hả? Doãn Lạc Hà là con gái của vua cờ bạc đời trước."

Diệp Đỉnh Chi biết tiểu công tử thường trộm ngủ gục trong lúc luyện công, cũng nhớ tên nhóc này từng khóc bù lu bù loa vì không muốn học cùng phu tử. Nhiều năm xa cách, vậy mà không khác gì những ngày xưa cũ. Nói tới thì có chút hoài niệm, ai bảo hắn là người được Ôn Lạc Ngọc và Bách Lý Thành Phong tin tưởng giao cho nhiệm vụ đốc thúc tiểu bá vương cơ.

  "Cái con mèo lười này... Hắc y nhân kia nói đúng, nếu không chăm lo cho đệ ấy chắc ta sẽ hối hận cả đời mất."

Diệp Đỉnh Chi cười cười, dịu giọng nói tiếp:

  "Năm đó vua cờ bạc thua Liên Như Liệt đến từ Nam Quyết trong Tiêu Dao Lâu ở Thanh Châu, sòng bạc lớn thứ ba Bắc Ly." Hắn tặc lưỡi, cảm thán. "Gia sản mấy chục năm, núi vàng núi bạc vậy mà mất sạch trong thoáng chốc."

  "Nhưng vào ngày hôm sau, con gái ông ta ngồi lên bàn cược, thắng liên tiếp ba ván, giành lại danh hiệu vua cờ bạc. Biết gì không? Năm đó cô ta mới mười tuổi, người không đủ cao nên đã ngồi trên vai vua cờ bạc để đánh cược đấy."

Kiếm khách dựa sát vào người Bách Lý Đông Quân, kể sơ sơ về truyền kì của Doãn Lạc Hà cho cậu nghe. Thật ra cũng không cần phải sát rạt vào nhau như thế nhưng hắn thích, vậy là được rồi. Dù sao tên nhóc nhà Diệp Đỉnh Chi cũng không cảm thấy khó chịu.

  "Trông ngươi thông minh lanh lợi như vậy thế mà cái gì trong giang hồ cũng không biết." Hắn đẩy nhẹ cậu, trong giọng mang theo ý cười, đánh mắt với tiểu bá vương. "Sau này ta bổ túc cho ngươi, thấy thế nào?"

  "Còn phải xem xem ngươi có đủ hiểu biết để dạy ta hay không." Cậu gấp quạt lại, gõ lên mũi của người đối diện. "Tiểu gia ta không dễ tính đâu đấy."

  "Ha ha... Nói về hiểu biết, tuy ta không phải người uyên bác nhất thiên hạ nhưng tìm khắp Thiên Khải cũng hiếm có ai hơn được ta về khoản này." Diệp Đỉnh Chi tặc lưỡi, diễn cái nét giận dỗi vì bị người khinh thường. Đoạn, kiếm khách liếc cậu, dịu giọng: "Thế nào? Nể tình chúng ta là huynh đệ, học phí sẽ miễn cho ngươi một nửa."

  "Còn cần đóng học phí?" Cậu nhíu mày.

Từ lúc bước vào Thiên Kim Đài tới giờ, một vàng một xám, luôn mồm luôn miệng, cũng không biết hai tên này đào đâu ra lắm chủ đề để thảo luận như vậy. Cứ như thể cố nhân xa cách mười mấy năm có dịp hội ngộ nên phải nói bù cho những ngày chia ly vậy.

  "Bọn họ thật sự coi nơi này là chốn riêng tư đấy à?" Nàng lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười. Đoạn, Nguyệt Dao nhìn về phía Liễu Nguyệt, tự tin nói to: "Ta đã đỗ sơ khảo chưa?"

  "Có thể gian lận trong Thiên Kim Đài, có bản lĩnh. Qua."

  "Doãn Lạc Hà, qua vòng sơ khảo." Linh Tố nói to.

Nghe được câu trả lời mình mong muốn, nàng đắc thắng rời khỏi đài cao. Đi ngang qua chỗ của Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi, nàng liền chép miệng, hai cái tên này kiếp trước nộp bài muộn không nói, sao kiếp này trông còn thư thả hơn vậy? Một kẻ giả đò ngồi nghiêm chỉnh cho bớt quê, một kẻ vừa nướng thịt vừa quạt cho người kia, nhìn kiểu gì cũng giống gia đình nhỏ đang đi du ngoạn tứ phương chứ không phải hai thiếu niên tới tham gia kì thi học đường.

Có lẽ do quá lâu không gặp, nàng dừng lại, mở lời, hệt như kiếp trước:

  "Dám chọn ủ rượu để tham gia thi đấu trong khoảng thời gian ngắn như vậy, không phải thiên tài thì chính là kẻ ngốc. Hy vọng ngươi sẽ là vế đầu." Nàng cười, cố ý nói nhỏ lại, chỉ đủ để Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi nghe thấy: "Như vậy thì chúng ta có thể làm đồng môn rồi."

Nói xong, Nguyệt Dao bước thẳng, không hề quay người lại lấy một lần. Kiếp này, không chỉ tiểu công tử mà cả Diệp Đỉnh Chi, nàng hy vọng ba người có thể cùng đi trên một con đường. Hắn không cần phải rời bỏ trần thế quá sớm, y cũng không cần phải ôm nỗi ân hận suốt mười hai năm. Nàng là người đã chứng kiến hết thảy những sinh ly tử biệt của bọn họ, cho nên...

  "Trông thấy hai ngươi của hiện tại, không hiểu sao lại có cảm giác mọi chuyện vốn nên như thế."

  "Ta đã bỏ lỡ việc gì rồi sao? Vậy còn Dịch Văn Quân, nàng ấy..."

Bách Lý Đông Quân khựng người, bất giác nhíu mày, nhìn theo bóng lưng của Doãn Lạc Hà. Lại gần mới thấy vị cô nương này và tiên nữ tỷ tỷ chẳng giống nhau chút nào cả, đã vậy nói chuyện còn khó nghe. Tiểu công tử nghiêng đầu sang chỗ Diệp Đỉnh Chi, thuận miệng hỏi:

  "Sao trước khi đi cô ta còn phải xỉa xói ta vậy?"

Thấy gương mặt nhăn nhó của thiếu niên, hắn phì cười, mở miệng châm chọc: "Suy nghĩ lạc quan thì, mỹ nhân đang cổ vũ cho ngươi đấy."

  "Diệp Đỉnh Chi." Bách Lý Đông Quân lườm hắn, quyết định ra đòn phủ đầu.

  "Dạ, tiểu nhân biết rồi." Kiếm khách bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải ngậm miệng lại trước khi thật sự chọc giận cục bông nhỏ ngồi cạnh.

Chính Bách Lý công tử còn phải nghi hoặc vì sự chiều chuộng Diệp Đỉnh Chi dành cho cậu ấy. Đừng bảo hắn thích tiểu bá vương thật nhé? Cục bông nhỏ lắc đầu nguây nguẩy, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi. Cậu quyết một đời theo đuổi ước định của bản thân và Vân ca, mấy chuyện yêu đương này kia, dù là nam nhân hay nữ nhân, Bách Lý Đông Quân đều xin kiếu.

Cậu thở dài, cẩn thận đắp chăn cho cái nồi ủ rượu yêu dấu rồi quyết định bày binh bố trận bằng gối. Đang loay hoay thì tên ngốc kế bên lại hỏi, chẳng biết là lần thứ bao nhiêu:

  "Ngươi định làm gì vậy?" Diệp Đỉnh Chi nhìn cậu, hơi khó hiểu trước hành động đắp chăn cho một chiếc nồi của Bách Lý Đông Quân.

  "Cho nó ngủ một giấc." Cậu phủi tay, thản nhiên đáp. "Ta cũng ngủ một giấc."

Nói là làm, Bách Lý Đông Quân vừa nằm xuống liền nhắm mắt lại, đánh một giấc trước vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Đỉnh Chi. Hắn cầm quạt phe phẩy, tránh cho tiểu công tử vì nóng mà không ngủ được, đến cả thở cũng không dám thở quá mạnh. Kiếm khách cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

  "Tiểu tử ngốc."

  "Ư... Đã... qua một canh giờ rồi à?" Cậu lim dim, lấy tay dụi mắt, thuận miệng hỏi.

  "Vẫn chưa." Hắn đáp. Thấy tiểu công tử có vẻ mệt mỏi, Diệp Đỉnh Chi liền hỏi: "Ngủ có ngon không?"

  "Hơi nhức đầu."

Bách Lý Đông Quân xoa xoa huyệt thái dương, nheo mắt nhìn nhang đã cháy hết hơn phân nửa, không biết do bản thân ngủ nhiều dẫn tới mất tỉnh táo hay do Diệp Đỉnh Chi đang lừa cậu?

  "Nhưng ta thấy... Nhang đã cháy hơn nửa rồi mà...?" Cậu nghiêng đầu, mơ màng nói.

  "Không trách ngươi được." Diệp Đỉnh Chi từ tốn giải thích. "Sự vận động của thời gian và không gian quanh đây đều đã bị đảo lộn, vì vài nguyên nhân nào đó."

Bách Lý công tử ngả nghiêng, tỏ vẻ không hiểu hắn đang nói gì. Phần vì còn chưa tỉnh táo hẳn, phần vì cậu không hiểu thật. Mọi người xung quanh cũng chẳng khá hơn, người làm cháy thức ăn, người tìm hoài không thấy đồ, loạn cào cào hết cả lên.

Qua một lúc, họ mới phát hiện là có kẻ sử dụng Kỳ Môn Độn Giáp tại Thiên Kim Đài. Tiểu Bách Lý cau mày nghe Liễu Nguyệt công tử nói rồi lại nhìn theo bóng lưng của người tên Gia Cát Vân, cứ cảm thấy mình sẽ dính vào một vài rắc rối có liên quan tới kẻ này. Đoạn, kiếm khách bên cạnh cất giọng, cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu:

  "Hắn họ Gia Cát."

  "Họ Gia Cát đại diện cho điều gì?" Thiên hạ các đại gia tộc, Bách Lý Đông Quân cũng không rõ ai với ai. Dù sao cậu đã dành mười hai năm cuộc đời chỉ để loanh quanh quanh thành Càn Đông, nhiều thứ không biết cũng là chuyện thường tình.

  "Đại diện cho rất nhiều thứ." Diệp Đỉnh Chi dịu dàng nhìn cậu. "Giống như ngươi họ Bách Lý, sẽ đại diện cho một vài thứ."

Cậu trầm mặc, hiển nhiên hiểu hắn muốn nói tới cái gì. Chuyện này không nên bàn tiếp thì hơn, nghĩ vậy, thiếu niên đảo mắt, kiểm tra nồi rượu rồi quay mặt đi, không chuyện trò với kiếm khách ngồi bên cạnh nữa.

Qua một lúc, lại có thêm mấy thí sinh nữa rời đi, cho tới khi chỉ còn lưa thưa vài người trụ lại. Vậy mà Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi vẫn bình bình thản thản, kẻ ngủ thêm giấc hai, người thổi lửa nướng thịt, trông không giống muốn đỗ vòng sơ khảo cho lắm.

Mãi tới khi trời tối đen, cậu mới bật dậy, chuẩn bị lấy rượu ra khỏi nồi ủ. Tính toán một hồi thì vẫn thiếu chút nữa mới xong thành phẩm, thôi vậy, chờ thêm một lúc là được. Thấy cậu tỉnh, Diệp Đỉnh Chi liền hỏi:

  "Căn giờ cũng chuẩn phết đấy nhỉ?"

  "Cái này thì ngươi không biết rồi. Sư phụ nhà ta ấy mà, nghiêm lắm." Tiểu công tử vươn vai, trên mặt là ý cười nhàn nhạt. "Quen tay hay việc thôi, dù gì sau này tiểu gia ta cũng là tửu sư đệ nhất thiên hạ mà."

  "Tự tin vậy sao?" Hắn cười.

  "Ngươi thử một bữa bị khẻ tay chục lần thì sẽ biết tại sao ta tự tin như vậy." Cậu bông đùa. Đoạn, thiếu niên đánh mắt sang chiếc đùi dê vừa chín tới của Diệp Đỉnh Chi. "Diệp đại hiệp, ta thấy thịt của ngươi cũng sắp được rồi. Ta góp rượu, ngươi góp thịt, không tồi chứ?"

  "Tại hạ đã chờ câu này của tiểu công tử sáng giờ rồi đấy." Hắn cười, rắc thêm một nắm gia vị lên lớp ngoài vàng ươm khiến chiếc đùi dê càng thêm thơm ngon. "Rượu ngon kèm món ngon, thiên hạ này được mấy chuyện vui hơn như thế?"

Hai bên nhìn nhau cười, lại chờ thêm một lát. Đoạn, Bách Lý Đông Quân một tay ôm vò rượu, một tay chống hông, nhẹ nhàng mở nắp ra để ngửi thử mùi hương của rượu ở bên trong, rất mực hài lòng với thành phẩm cậu mất sáu canh giờ để hoàn thiện.

  "Ngươi ngửi thử xem" Thiếu niên lại gần Diệp Đỉnh Chi, vẻ mặt đắc thắng, cứ như thể trên đời này không còn ai thắng được cậu nữa.

  "Phì... Để ta xem."

Kiếm khách bật cười, dựa vào người Bách Lý Đông Quân, hít hà mùi hương của rượu mới. Đoạn, hắn ngạc nhiên nhìn cậu, vô thức thốt lên:

  "Thơm thật!"

  "Đương nhiên, còn không nhìn xem là do ai ủ." Bách Lý Đông Quân hừ nhẹ, thản nhiên nói.

  "Thí sinh Lý Tín, nộp bài!" Thí sinh duy nhất còn ở lại trừ hai người họ lên tiếng. Vừa hay, tên ấy cũng ủ một vò rượu.

  "Tiểu Bách Lý, ngươi xem, hình như chúng ta chậm một bước rồi." Diệp Đỉnh Chi tỳ tay lên vai cậu, nhỏ giọng nói.

  "Là ta, không phải chúng ta." Cậu tặc lưỡi, phán xét nhìn hắn.

  "Được, là ngươi muộn, ta không muộn. Nhưng lỡ mà rượu của người này ngon hơn của ngươi, vậy thì..." Diệp Đỉnh Chi toan nói thêm thì khựng lại, chỉ thấy Tiểu Bách Lý nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi hắn, khẽ lắc đầu.

  "Chậc." Tiểu công tử vén tóc mái qua một bên, tự tin nói: "Nhớ cho kỹ, không có rượu của ai có thể thể ngon hơn rượu của ta đâu."

  "Ngươi quả thật là một nhóc con kiêu ngạo đó." Diệp Đỉnh Chi nhìn cậu, vỗ tay hai cái tỏ vẻ bái phục trước phong thái của Bách Lý công tử.

  "Ta chỉ nói sự thật, nào có phải kiêu ngạo?"

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, nhẹ nhàng và xa xăm, đáy mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng, tựa như cả thế gian chỉ còn lại cậu và những hồi ức. Đoạn, thiếu niên nói:

  "Ta đã từng hứa với một người, sau này hắn làm Kiếm Trung Thiên, ta đi cùng hắn, làm Tửu Trung Thiên." Cậu xòe quạt, che đi nửa dưới khuôn mặt. "Rượu của Tửu Tiên tương lai, sao có thể thua ở một nơi như thế này được?"

  "Thì ra đệ ấy vẫn còn nhớ..."

Diệp Đỉnh Chi lùi hai bước, quay mặt đi, miết nhẹ môi, không rõ cảm xúc gì đang hiện hữu trong lòng vị kiếm khách lúc này. Vui mừng? Khẩn trương? Lo lắng? Đều có, nhưng không đủ. Nỗi niềm của hắn đối với Bách Lý Đông Quân, từ lần đầu gặp lại, đã không thể vãn hồi được nữa. Nhưng chuyện hoang đường như vậy vốn không nên xảy ra...

Kiếm khách cắn môi, ảo não, chia phe giằng co trong đầu vì Tiểu Bách Lý nhưng cậu ấy lại không hề hay biết mà chỉ bình thản xoay người, hô to:

  "Ta, Bách Lý Đông Quân, xin thi cùng!"

Uống rượu, ăn thịt, kết quả đương nhiên là tiểu bá vương nhà ta thắng. Rượu của kẻ kia tuy ngon, nhưng lại là một tên gian lận, mà người dám gian lận trong Thiên Kim Đài... Sẽ có kết cục tốt sao? Không nói về hắn nữa, nói về vị kiếm khách phóng khoáng ngồi kế Bách Lý Đông Quân đi.

  "Mùi vị của món này... Có vẻ giống thịt dê của nước Man." Liễu Nguyệt nhàn nhạt nói.

  "Nước Man?" Cậu hạ đũa xuống, quay sang vị huynh đệ nhà mình, thích thú hỏi: "Diệp Đỉnh Chi, người từng đến nước Man hả?"

  "Bắc Man à?"

  "Ừm." Thiếu niên gật đầu.

  "Đến rồi, sau này có cơ hội, chúng ta cùng đi không?" Diệp Đỉnh Chi gắp một miếng thịt vào bát của bản thân và Tiểu Bách Lý, cười cười.

  "Trước đây ta từng may mắn được tham gia lễ tế thần của họ. Mà món thịt dê nướng này, cần được nướng đủ sáu canh giờ." Liệu Nguyệt phe phẩy quạt, nhẹ giọng nói: "Diệp Đỉnh Chi, ngươi không chỉ từng đến đó, mà còn ở lại nơi ấy một thời gian đúng không? Độ lửa và quy trình làm món đùi dê này không phải cứ là người từng đến đó là có thể nướng ra được đúng vị."

  "..." Diệp Đỉnh Chi cười nhẹ, đan hai tay vào nhau, tựa lưng vào thành ghế, thoải mái đáp: "Không sai. Trong lòng ta, khi đặt chân tới một nơi nào đó, không phải chỉ để cưỡi ngựa xem hoa mà phải thực sự hòa mình vào cuộc sống ở nơi đó."

  "Chưa sống ở đấy vài năm thì sao có thể coi là du lịch được." Hắn quay sang nhìn cậu, cười dịu dàng, lại tiện tay gắp thêm cho Bách Lý Đông Quân mấy miếng thịt.

  "Diệp Đỉnh Chi, không ngờ nha! Ngươi chỉ trạc tuổi ta mà lại có trải nghiệm phong phú đến vậy." Cậu ngoan ngoãn ăn đồ được người ta gắp cho, tâm tình cũng tốt lên không ít. Đoạn, cậu liếm môi, vui vẻ nói: "Ta nghĩ lại rồi, đề nghị ban sáng của ngươi, bổn công tử chấp nhận. Khi nào thì chúng ta bắt đầu bổ túc?"

  "Hay là bây giờ luôn đi?" Diệp Đỉnh Chi gác đũa lên bát, đặt hai tay lên thành ghế, giọng điệu thoải mái vô cùng. "Nơi xa nhất phía Bắc mà ta từng đi là Bắc Man, thảo nguyên ở đó rộng lắm. Nếu có cơ hội, ta dẫn ngươi đi."

  "Xuôi về phía Nam thì có Nam Quyết, bọn họ tính tình hào sảng, người người nhà nhà đều dắt theo một thanh đao bên hông."

  "Phải rồi, ta còn từng thăm thú các Phật quốc, cả lớn cả nhỏ ở phía Tây nữa."

Hắn hăng say kể, có chút giống những người buôn chuyện kiếm tiền trong tửu lâu. Nhưng trải nghiệm của vị kiếm khách này rất phong phú và thú vị, Đại đương gia, Liễu Nguyệt, Linh Tố và Bách Lý Đông Quân đều chuyên tâm lắng nghe, cũng không ngờ một kẻ trẻ tuổi thế này lại từng ghé thăm cả thiên hạ.

Diệp Đỉnh Chi uống cạn chén rượu, nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói tiếp: "Biển phía Đông rộng lớn mênh mông, khi nào có dịp Bách Lý công tử cũng nên tự mình trải nghiệm xem."

  "Thế gian này ấy mà, rộng lớn như vậy, ta chỉ sợ mình đi chưa đủ nhiều, chưa đủ xa." Thiếu hiệp trầm ngâm, kết thúc chuyến hành trình dài đằng đẵng của bản thân. Nếu nơi đây là tửu lâu, hẳn Diệp Đỉnh Chi sẽ nhận được cả trăm lượng bạc vì những câu chuyện này ấy chứ.

  "Hừm..." Bách Lý Đông Quân nhìn hắn không chớp mắt, giọng điệu mang theo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net