Hàn tổng: Vợ tui bị sốt rồi, phải làm sao đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04.

Hàn Diệp ngồi tính kế hoạch đi chơi với Cơ Phát suốt cả đêm, đột nhiên, gã bóp eo vợ mình một cái, "Vợ này.”

"Hử?”

Hàn Diệp cắn cắn lỗ tai y, hỏi: "Mình có đọc mấy tin đồn trên mạng không?”

"Hả?” Cơ Phát không để ý nhiều, tiếp tục lướt xem mấy bài giới thiệu du lịch trên laptop, "Đọc rồi, có nói tôi giải nghệ, có nói tôi bị anh phong sát, có nói tôi bị đuổi khỏi nhà…… Gì cũng có hết, sao thế?”

Với Cơ Phát mà nói, mấy lời đồn thổi này không có tí lực sát thương nào hết.

Hàn Diệp chuyển mắt liên hồi, rồi thấp thỏm hỏi tiếp: "Vậy... Vợ à, mình có ý định giải nghệ không?”

Cơ Phát khựng lại, ngồi thẳng lưng, nhìn Hàn Diệp như một tên ngốc, thậm chí ánh mắt y cũng có vài phần rét lạnh, "Trước khi chấp nhận lời cầu hôn của anh thì tôi cũng nói rồi, Hàn Diệp, tôi tuyệt đối không vì anh, không vì hôn nhân, mà từ bỏ sự nghiệp của mình, tôi sẽ không để anh nuôi tôi.”

Thấy Cơ Phát nghiêm túc như vậy, Hàn Diệp hoảng loạn, cúi đầu nhận lỗi, "Không phải, ý anh không phải vậy…… Không phải chúng ta đã phân chia tài sản rạch ròi trước khi kết hôn rồi sao? Nhưng mà, nhưng mà……”

Mỗi lần Hàn Diệp đứng trước mặt Cơ Phát, thì thế nào cũng bay sạch hết khí thế người cầm quyền trong thương trường và công ty, nói chuyện thôi mà cũng không xong, gã lúng túng cả buổi, thấy Cơ Phát chuẩn bị đứng dậy, khởi đầu một cuộc chiến tranh lạnh mới, gã mới ngập ngừng: “Phát Phát…… Chỉ là anh thấy, bằng số tài sản mình tích cóp mấy năm qua thôi thì cũng đủ ăn no mặc ấm cả đời rồi, sao cứ phải liều mạng trong giới như vậy?”

Cơ Phát nghe gã nói vậy, cũng ngẩn ngơ một lát.

"Không phải anh muốn trói buộc mình trong thân phận Hàn thái thái…… Nhưng mà anh thấy, trong khoảng thời gian mình dưỡng bệnh ở nhà, sống cũng thoải mái lắm, lấy năng lực của mình, và năng lực của anh nữa, hoàn toàn có thể khiến cuộc sống của hai ta dễ thở hơn, vậy sao mình cứ vội vàng dốc sức xông pha đến thế?” Hàn Diệp nắm tay y, “Phát Phát, anh biết bận rộn khiến mình cảm thấy được an toàn, nhưng mà... Nhưng mà, chúng ta lấy nhau đã lâu rồi, mình cũng có nhà……”

"Mình có thể, dời cảm giác an toàn của mình, từ trên sự nghiệp, chuyển một tí sang gia đình hay không?”

Cơ Phát sững sờ hồi lâu, không nói năng gì, cuối cùng y mím môi, rút tay lại, ra phòng khách rồi lên lầu. Đến khi Hàn Diệp lên giường ôm y vào giấc ngủ, Cơ Phát vẫn không chịu mở miệng.

Hàn Diệp vẫn hạ mình xin lỗi, "Vợ ơi, vợ ơi đừng giận mà, mình xem như anh chưa nói gì hết, có được không?”

Cơ Phát nhắm mắt không trả lời, Hàn Diệp thở dài, tắt đèn ngủ, ngay lúc gã sắp chìm vào giấc ngủ, thì Cơ Phát lại trở mình nhìn gã.

“Hàn Diệp, mấy cái anh nói đó, là vì tôi khiến anh cảm thấy không được an toàn à?”

Hai người không định nhận con nuôi, cái nhà này là của hai người thôi, từ ngày đầu ở bên Cơ Phát, cả trái tim của Hàn Diệp đều dành cho y, từ yêu đương đến kết hôn đều vậy. So với Hàn Diệp, thì tâm tư của Cơ Phát vẫn đặt trên sự nghiệp là chính, đó là thói quen của y, là cảm giác an toàn của y, với Cơ Phát mà nói, nếu sự nghiệp thất bại thì tương đương hai bàn tay trắng.

Nhưng Hàn Diệp luôn nói với y rằng, y có nhà, y có gã. Y có thể quyết định không dựa dẫm, nhưng gã muốn y biết rằng, gã luôn đứng phía sau. Nên đôi lúc, khi đối mặt mưa gió bên ngoài, y không cần liều mạng đến vậy.

Mà cách làm của mình, Cơ Phát biết, là chứng tỏ y không cần gã, khiến gã mất đi cảm giác an toàn của một người làm chồng.

“Ngốc quá.”

Cơ Phát nghĩ rằng, vốn không có nhiều khác biệt đến vậy.

Nếu y đã chấp nhận lời cầu hôn, nếu y đã chịu đeo nhẫn cưới, thì y sẽ bước lên chiếc thuyền gỗ tên hôn nhân này với gã.

Chỉ cần còn tồn tại, thì lòng y luôn có chỗ dành cho nơi này.

Có điều……

"Hả?” Hàn Diệp đang mơ màng, không nghe rõ Cơ Phát nói gì, gã chỉ biết Cơ Phát nói chuyện với mình trong lúc đang nửa mơ nửa tỉnh, vậy là không giận rồi, gã duỗi tay kéo Cơ Phát lại, nói chuyện một cách hết sức nhão nhão dính dính: "Vợ ơi... Vợ à, anh yêu mình lắm, ngủ ngon…… Mai không đi làm……”

Cơ Phát bật cười, không nghĩ ngợi gì nữa, nhéo nhéo khuôn mặt gã, “Ngủ ngon.”

Hôm sau là cuối tuần, nên Hàn Diệp dậy hơi trễ, Cơ Phát đã đi chạy bộ buổi sáng, gã xuống lầu lấy bánh mì và mứt trong tủ lạnh ra, cầm điện thoại định đọc tin kinh tế tài chính thì nhận được hợp đồng trợ lý gửi tới.

Là vài mối làm ăn của Cơ Phát với tập đoàn Tứ Hải chuyển sang cho Hàn thị, Trương Mẫn còn nhắn tin trêu chọc: “Hàn tổng, tuy cái này là tài sản chung của vợ chồng, nhưng hai người chuyển từ tay này sang tay khác, chỉ có cấp dưới của tôi phải bận việc, toàn bòn rút tiền túi của tôi thôi.”

Tuy nói vậy, nhưng Trương Mẫn là người có tiếng khôn ngoan trong giới, trước đây Cơ Phát tự lập nghiệp, khí thế hùng hổ, đều là vì không muốn người ta nghĩ mình dựa vào gã chồng có tiền có thế, nhưng chính vì quá đặt nặng sự nghiệp nên mới xem nhẹ gia đình.

Mấy hạng mục lớn với Tứ Hải kéo dài khá lâu rồi, Trương Mẫn đã có ý khuyên chuyển giao cho Hàn thị từ lâu, dù gì thì Hàn thị cũng đã lâu đời, tiến hành hạng mục sẽ thuận lợi hơn. Nhưng đó là chuyện nhà người ta, Trương Mẫn không tiện mở lời, mà Cơ Phát lại là người ngoan cố, tỷ lệ để y chịu thua gần như bằng 0, dù người nọ có là chồng y đi chăng nữa.

Không thì Hàn đại tổng tài đã không thành lỗ tai mềm nức tiếng trong giới rồi.

Nhà nào cũng có chuyện khó nói riêng, nhưng mỗi nhà đều tự có cách xử lý.

Trên thế giới này chỉ có mình Hàn Diệp mới khiến Cơ Phát chịu thoả hiệp và nhượng bộ một cách hợp lý, vì Hàn Diệp cũng là kẻ thông minh số một số hai trong giới.

Cơ Phát chạy bộ về, thấy Hàn Diệp ôm điện thoại cười ngu, tuy lòng y thừa biết, nhưng vẫn bước qua đạp một cái, giở giọng ghét bỏ, “Cười gì đó?”

"Hí hí, vợ ơi." Hàn Diệp thấy y đã về, lập tức vứt điện thoại qua một bên, cầm khăn lông lau mồ hôi cho y, "Mình mệt không, trưa nay muốn ăn gì? Hay là đi ăn ở ngoài, để anh đặt chỗ trước.”

“Tự dưng vậy, mà cũng không phải chúc mừng dịp gì nữa, sao đòi ăn ở ngoài?” Cơ Phát liếc gã, “Hay tại anh làm biếng không muốn nấu cơm?” Y chống nạnh, trừng gã, "Anh đã hứa cuối tuần là anh sẽ xuống bếp mà!”

Ngoài cuối tuần ra thì sẽ có dì giúp việc nấu nướng, nhưng Cơ Phát lại thích xem Hàn Diệp xuống bếp vì mình hơn.

"Đâu có đâu, vậy thì ăn ở nhà, để anh lái xe mua thức ăn.” Dứt lời, Hàn Diệp cầm chìa khóa đi ra ngoài, Cơ Phát uống một ngụm nước khoáng, cực kỳ câm nín, cười một cái, "Hệt thằng ngốc.”

Điện thoại của y có tin báo đã chuyển giao thành công, y rũ mắt, tiếp tục suy nghĩ chuyện tối qua.

Có điều…… có điều Hàn Diệp đã nói tới vậy rồi, y lùi một bước cũng không sao, có đúng không nào, đây chỉ là sự thỏa hiệp của người vợ với chồng mình thôi, hôn nhân là vậy đó, hai người sống với nhau, thì y không ngại đút gã một quả táo ngọt.

Dù gì…… Cơ Phát ra ngoài vườn, thêm cơm cho bé samoyed đang vẫy đuôi, bé cún bự trắng muốt vui vẻ dạo quanh y, nhào vào lòng rồi làm nũng, chớp chớp đôi mắt cún tội nghiệp.

Dù gì có ai nỡ lòng từ chối sự van nài của bé cún đâu chứ, có đúng không nào?

End part 4


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net