Hàn tổng: Vợ tui xỉn rồi, phải làm sao đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03.

Thái độ lúc nóng lúc lạnh của Cơ Phát khiến Hàn Diệp thấy hoang mang, mà Lục Vi Tầm cũng bỏ cuộc, không muốn dạy gã theo đuổi người ta nữa, cứ vậy cũng được, giữ nguyên phong cách cá nhân đi, có đúng không, biết đâu may mắn rước được vợ về nhà thì sao?

Dù sao, Lục Vi Tầm đặt tay lên ngực tự hỏi, có lẽ chính hắn cũng không chắc rằng mình có thể lên giường với người như Cơ Phát ngay trong lần gặp gỡ thứ hai.

Sự thật đã chứng minh, Hàn Diệp đúng là rất may mắn trong công cuộc theo đuổi vợ, lần thứ ba gặp Cơ Phát là trong club, cả hai đều không ngờ sẽ gặp đối phương ở đây, Cơ Phát là đi với bạn, Hàn Diệp thì đi bàn chuyện làm ăn, hai người chạm mặt rồi tách ra, ai lo việc nấy.

Đôi mắt Hàn Diệp như dính trên người Cơ Phát, liên tục đẩy mấy cô ả tiếp cận mình ra, nhíu mày nhìn mấy tên đàn ông xung quanh Cơ Phát, hơi ghen một tí. Cơ Phát cũng không thoải mái lắm, người dẫn y đến cũng không hẳn là bạn, y muốn mở rộng sự nghiệp trong giới người mẫu, tính cách của y không cho phép bản thân chấp nhận cả đời chỉ đóng vai một bình hoa. Mà muốn bàn chuyện làm ăn, thì vẫn cần dựa vào quan hệ.

Nhưng không ngờ tên mà người kia dẫn đến gặp lại có ý với mình, Cơ Phát liếc một cái là đã nhìn thấu hết mấy suy nghĩ dơ bẩn của lão già này, đang định giải quyết hợp đồng xong là chuồn ngay. Cuối cùng lão ta càng lúc càng nhích lại gần, người bạn kia thì giả mù, còn đứng dậy nhường chỗ.

Cơ Phát cắn răng, sờ khẩu súng bên eo, dù sao cũng không phải nước ngoài, y không thể lỗ mãng.

Không ngờ rằng, lúc này Hàn Diệp xuất hiện, hết sức khí phách, chào hỏi khách sáo vài câu với lão kia, rồi lập tức ngồi xuống cạnh Cơ Phát, ôm chầm lấy y, “Vi Tầm có đặt phòng hát karaoke rồi đó, toàn là bạn anh thôi, lát nữa đi với anh không?”

Cơ Phát nhìn gã, không hề kháng cự tiếp xúc thân mật, gật đầu: "Được.”

Nhận được câu trả lời, Hàn Diệp liền cười ngu, suýt nữa thổi bay hết khí thế tổng tài bá đạo, gã đứng dậy, ho khan một tiếng, "Mọi người tiếp tục đi.”

Hàn Diệp rời khỏi, sắc mặt Cơ Phát cũng không khá khẩm hơn, y đứng dậy, lão kia cười gượng, nói: "Hoá ra là bạn của Hàn tổng, sao không nói sớm chứ, hợp đồng này……”

"Không ký nữa.” Cơ Phát nhìn lướt qua bọn họ, ánh mắt lạnh lùng "Bàn chuyện làm ăn với các người, buồn nôn lắm.”

Dứt lời, mặc kệ đám người kia xanh mặt, y khoác tay Hàn Diệp, đi lên phòng trên lầu.

Lục Vi Tầm không biết Hàn Diệp sẽ lên hát, đã vậy còn dẫn Cơ Phát theo, nhưng hai người họ cũng không nói gì, ngồi yên trong một góc mặc ai hát cứ hát. Hàn Diệp cũng không biết mình đang ôm cục tức gì nữa, bực đến mức gã uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, Cơ Phát chau mày, không hiểu sao gã lại tự chuốc say, Hàn Diệp đang nghĩ gì vậy? Cơ Phát chịu đi với gã, thì gã nên vui vẻ mới phải, mà lúc khoác tay, đúng là Hàn Diệp cũng vui lắm, giờ lại là làm sao?

Tuy Cơ Phát thông minh là thế, nhưng cũng không hiểu nổi mạch não của Hàn Diệp.

Hàn Diệp uống say, ngồi bệt xuống đất, ngửa đầu liên tục gọi tên Cơ Phát. Người xung quanh thấy Hàn Diệp như vậy, đổ dồn ánh mắt về phía y, khiến y cũng thấy hơi ngại. Cơ Phát đứng dậy một cách gượng gạo, rồi ngồi xuống cạnh Hàn Diệp, hỏi gã bằng cái giọng lạnh như tiền: "Gọi tôi chi vậy?”

Hàn Diệp thấy y, bắt đầu cười như thằng ngốc, gã duỗi tay định ôm Cơ Phát, y không né kịp, lúc bị gã ôm vào lòng, đột nhiên, y cảm thấy gã đàn ông này hơi giống con samoyed gặp ai cũng cười ngu rồi nhào tới mà mình nuôi.

“Cơ Phát, anh có nhiều hạng mục lắm.”

"Hử?” Cơ Phát vẫn chưa hiểu gì, Hàn Diệp buông y ra, giơ từng ngón ra đếm các nhãn hàng dưới trướng tập đoàn mình, còn có các công ty lớn có hợp tác, Cơ Phát nghe mà nhức đầu, cuối cùng, y nghe thấy Hàn Diệp nghẹn ngào nói một câu: “Em muốn bàn chuyện làm ăn thì cứ đến tìm anh, đừng tìm, tìm những người đó, bọn họ không, không tốt đâu……”

Gã cười nói: “Anh giàu hơn họ nhiều, thật đó, giàu hơn nhiều lắm…… Nhiều lắm lắm……”

Cơ Phát: “……” Y cảm thấy Hàn Diệp chính là tổng tài đầu tiên mà y biết có thể khoe giàu như một đứa ngốc thế này.

Y bực mình, mím chặt môi, nhưng nét mặt lại dịu xuống hẳn, “Anh giàu thì cũng liên quan gì tôi, tôi không thèm làm ăn với anh đâu.”

Không làm ăn với người đã lên giường với mình, là nguyên tắc đó giờ của Cơ Phát.

"Vậy, vậy……” Mắt Hàn Diệp sáng rực, “Vậy em làm người yêu của anh được không? Vậy thì, vậy thì không ai dám ăn hiếp em nữa, bọn họ không dám đâu.”

Cơ Phát sững sờ, Lục Vi Tầm âm thầm nghe lén cũng rủa xả trong bụng, anh hai à, sao ông anh tỏ tình như học sinh tiểu học vậy?

Quan trọng là, ai cũng không đoán được, Cơ Phát vậy mà chịu gật đầu nhận lời, "Được, vậy tôi làm người yêu của anh.”

Lời ra khỏi miệng, chính bản thân Cơ Phát còn phải kinh ngạc, vừa định rút lời thì người xung quanh đã bắt đầu hò reo, Lục Vi Tầm bất ngờ tới mức té ụp mặt xuống đất, Hàn Diệp đờ ra một hồi não mới chịu xử lý thông tin, đến khi nhận ra Cơ Phát chấp nhận lời tỏ tình của mình, gã liền cười ngoác miệng đến tận mang tai.

Gã ôm chặt Cơ Phát, "Hí hí…… Em chịu rồi, anh thành công rồi, anh vậy mà cũng thành công……”

Cơ Phát: “……”

Lục Vi Tầm: “……” Nếu không phải chú em xỉn rồi thì anh đây thật sự rất muốn đấm chú một phát.

Cuối cùng, trước khi ra khỏi phòng KTV, Hàn Diệp còn la lớn với Lục Vi Tầm: “Tui nói cho ông biết, từ nay về sau, Cơ Phát chính là bạn trai của tui.”

Lục Vi Tầm: “…… Ờ ờ ờ.”

"Hí hí, tui có vợ, ông không có.”

Lục Vi Tầm: “……” Ngày mai ông đây kiếm liền! Đời này chưa thấy ai mới tỏ tình xong mà đã khoe khoang với anh em cỡ này, đúng là vô lương tâm.

Cơ Phát vừa không muốn nhận người quen, vừa phải đỡ người ta lên xe, hôm nay Cơ Phát không uống rượu, nên đổi người lái thành y.

Hóng gió suốt một quãng đường, Hàn Diệp đã ngủ say, Cơ Phát lái xe vào bãi đỗ xe của biệt thự, nghĩ chắc là mình bị không khí lúc đó làm mất tỉnh táo rồi.

Cơ Phát, chưa từng, yêu đương. Huống chi gay mà lại yêu đương với trai thẳng, có vớ vẩn quá không đó?

Y lôi Hàn Diệp xuống xe, vứt thẳng vào cửa xe lạnh lẽo, “Phát Phát?”

Nghe gã gọi, da gà da vịt đều nổi lên hết, Cơ Phát túm cổ áo Hàn Diệp, trừng gã một cách hung dữ, "Tôi nói cho anh biết, tôi vừa nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn..."

“Phát Phát.” Hàn Diệp nỉ non, ôm chầm lấy Cơ Phát, dụi đầu vào cổ y, giờ gã thấy đầu mình cứ choáng váng, hơi khó chịu, “Anh thích em, anh thích em lắm……”

Cơ Phát: “……” Fuck.

Thế là, sau vô số cuộc chiến nội tâm, Cơ Phát vẫn chọn ném Hàn Diệp lên giường, rồi lái xe của gã về nhà mình.

Y định đợi hôm sau Hàn Diệp tỉnh táo rồi nói chuyện nghiêm túc lại, biết đâu gã quên hết thì sao? Nhưng sự thật là, dù Hàn Diệp say cỡ nào đi nữa cũng không quên những chuyện mình đã làm sau khi say, vừa mới sáng sớm đã đem bữa sáng đến tận nhà Cơ Phát.

Ban đầu Cơ Phát chỉ định vứt chìa khóa xe vào mặt gã rồi đóng cửa không tiếp khách, nhưng nhìn bữa sáng Hàn Diệp tự tay nấu, môi mấp máy, tự mâu thuẫn một hồi, cuối cùng vẫn mềm lòng, cho gã vào nhà.

Mấy ngày trước khi yêu đương với Hàn Diệp, thậm chí cả khi đã kết hôn với gã, Cơ Phát đều thấy mẹ nó có phải mình bị chập mạch không trời!

Thôi, cứ xem như mình say đi, chắc chắn hôm đó mình uống say, vậy thì mới hợp lý. Cơ Phát luôn vững tin là vậy.

Thứ gọi là cố chấp của con người, là một thứ vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể lừa mình dối người mà biến vặn luôn cả ký ức.

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net