Hàn tổng: Vợ tui xỉn rồi, phải làm sao đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05.

Tuy rằng là vậy, nhưng nằm ngoài dự đoán của Hàn Diệp, gã cứ tưởng mình có thể giữ kín bí mật của Cơ Phát, giấu luôn cả Cơ Phát, đây vốn là một chuyện rất tốt đẹp.

Nhưng sự thật chứng minh, hiện thực sẽ biến những cảm giác tự cảm động đó thành hòn đá nhỏ dưới chân, thậm chí có khi người ta chỉ muốn đá văng nó cho rồi.

Hàn Diệp không ngờ rằng, mỗi dịp Cơ Phát say xỉn đều sẽ ngồi kể lại quá khứ của mình, kể từ trời tối đến hừng đông, vô cùng siêng năng, sáng hôm sau lại thắc mắc sao tối qua mình không ngủ đủ giấc, càng thắc mắc tại sao Hàn Diệp ngủ không ngon.

Khi Cơ Phát ôm Hàn Diệp cứng ngắc, không cho gã động đậy sờ mó lung tung, bắt đầu kể câu chuyện đã kể trăm ngàn lần, gã dám lấy lương tâm ra mà nói, dù có là 《 Những ngày thơ ấu 》 của Gorky đi nữa cũng không chịu nổi.

Khi Hàn Diệp mở to đôi mắt đen đặc quầng thâm, ngồi nghe Cơ Phát kể câu chuyện học dùng súng lần thứ 30, gã ôm vợ thật chặt, nói một câu rất chân tình: “Phát Phát, nếu anh gặp mình từ 20 năm trước, thì sẽ không để mình trải qua những chuyện như vậy đâu.”

Gã chắc chắn sẽ cho vợ mình làm một công chúa nhỏ không lo không nghĩ, có lẽ câu chuyện công chúa sống trong lâu đài sẽ không đủ kể cả đêm thì sao?

Hàn Diệp không ngờ, cái tật say xỉn cũng có thể lây truyền, những tật xấu khi say của Cơ Phát lây cho gã, có lần Hàn Diệp uống rượu về, ngồi kể lại quá khứ của Cơ Phát cho chính bản thân Cơ Phát, y nghe thôi mà cũng ngạc nhiên.

Cơ Phát nhíu chặt đôi mày, trong lúc Hàn Diệp lèm bèm kể chuyện, y đã âm thầm lên cả trăm kế hoạch giết chồng diệt khẩu mà vẫn có thể rút lui an toàn, cuối cùng, Hàn Diệp ngồi bệt xuống thảm, dựa lưng vào tủ đầu giường, kể hết mấy chuyện Cơ Phát vốn không muốn cho ai biết, Cơ Phát mặc áo ngủ, ngồi trên giường, lạnh giọng: “Anh tìm ai điều tra?”

Rõ ràng những vết tích năm xưa, đã bị y xoá sạch rồi.

"Hả?” Hàn Diệp ngơ ngác, nghiêng nghiêng đầu, "Mình kể với anh mà.”

Cơ Phát: “…… Hả?”

Y hoảng hốt, những chuyện này, có rất nhiều chi tiết, e là khắp thế giới cũng chỉ có mình y biết.

Cơ Phát vẫn chưa tỉnh hồn, Hàn Diệp đã lồm cồm bò dậy, ôm hôn Cơ Phát, "Vợ ơi, vợ à, anh yêu mình nhiều lắm……”

Cơ Phát: “……”

Y bực tức, đẩy Hàn Diệp ra, "Đã nằm trên đất mà còn bò lên giường, không thấy dơ hả? Mau đi thay đồ!”

Hàn Diệp đờ ra, không hiểu y nói gì, chớp chớp mắt, Cơ Phát hít một hơi thật sâu, cực kỳ câm nín, đẩy Hàn Diệp vào phòng tắm, rồi lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra, vứt lên đầu con cún bự đang say khướt kia, "Đi tắm! Nghe chưa hả?!”

Hàn Diệp cầm bộ đồ, nhìn y với ánh mắt hết sức tội nghiệp, bị Cơ Phát trừng một cái, sợ tới mức ngoan ngoãn đóng cửa phòng tắm, bằng chút ý thức con người còn sót lại, cởi đồ tắm rửa, mà cho đến khi Hàn Diệp tắm xong, Cơ Phát vẫn còn khoanh tay, đứng dựa cửa, chau mày suy tư.

“Phát Phát……”

Lúc này Hàn Diệp đã tỉnh táo ít nhiều, gã tỉnh rượu rất nhanh, không quên hồi nãy mình đã nói điên nói khùng, gã ở trong phòng tắm cả buổi, mở cửa ra thấy Cơ Phát còn đứng đó, mới thấp thỏm gọi y. Giọng gã vẫn còn khàn khàn hơi say, Cơ Phát nghe tiếng mới tỉnh hồn, nhìn Hàn Diệp một hồi rồi đi vào phòng, Hàn Diệp gãi đầu theo sau, đã chuẩn bị tinh thần tối nay không được vào phòng, nào ngờ trong lúc gã đang phân vân không biết phải vào phòng ngủ hay thư phòng, thì Cơ Phát ngoái lại, trừng gã: "Đứng đó làm gì? Không muốn ngủ hay bị não úng cồn rồi?!”

Hàn Diệp vội vã đuổi theo, ôm Cơ Phát vào phòng ngủ, thầm bĩu môi, vợ dữ quá à, tuy bình thường vợ cũng lạnh lùng, nhưng có bao giờ hung dữ vậy đâu……

06.

Sau đó hai người cũng tự hiểu trong lòng, không nhắc lại chuyện này nữa, cũng càng tiết chế khi uống rượu, dù có hơi say thì Cơ Phát cũng không kể với Hàn Diệp nữa.

Tất nhiên, dù là vậy đi nữa, Cơ Phát vẫn ôm hôn Hàn Diệp, Hàn Diệp vẫn chỉ được hôn không được ăn.

Đây vẫn là một câu chuyện bi thương, có đúng không nào.

End part 3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net