Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơn Nhân Quốc tôn thờ nhật nguyệt tinh tú. Hoàng đế là đại diện cho mặt trời, Hoàng hậu là biểu tượng của Mặt trăng, ngàn dãy sao sáng trên vòm trời tượng trưng cho phượng tử long tôn đời đời tiếp nối lịch sử hoàng thất.

Cơ Phát sinh cho quốc nghiệp một Tinh Phúc Vương, ngày y được bố cáo lập làm Hoàng hậu tinh nguyệt thẳng hàng, minh khai sáng tỏ, là điềm đại cát. Dân chúng Sơn Nhân quốc tin rằng Cơ Phát chính là Hoàng hậu được thần linh chấp thuận, đồng lòng tin tưởng quyết định của Hoàng đế. Bá quan văn võ trong triều thuận theo thiên ý cùng lòng dân, chung quy những người phản đối hiện tại cũng không có khả năng thượng triều.

Lập hạ* Sơn Nhân quốc năm 1646, đại hôn lễ Phong Hậu chính thức được cử hành. Hoàng đế khoác long bào hỷ sắc rực rỡ đứng trên đài cao nhìn xuống con đường bạch ngọc dẫn đến Phụng Thiên điện, văn võ bá quan dập đầu bái quỳ phía dưới. Hoàng hậu thân vận phượng bào, đầu đội phượng mão diễm lệ lộng lẫy đón nhận những tia nắng đầu tiên của mặt trời, cẩn thận từng bước đi trên con đường bạch ngọc đến chỗ Hoàng đế.

( * Thời gian bắt đầu mùa hè, từ khoảng 6/5-21/5)

Những hạt ngọc trai lấp lánh đung đưa theo từng nhịp bước, rơi vào mắt Hoàng đế trở nên yêu kiều đến lạ thường. Hắn đưa tay đỡ lấy Hoàng hậu hắn ngày đêm mong ước, khuôn mặt không giấu nổi hạnh phúc, mười ngón tay đan chặt cùng y chiêm ngắm giang sơn.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Đế Hậu đồng lòng, bách thụ chi hỷ, bách niên hợp tâm."

Cơ Phát đưa mắt nhìn con đường tường đỏ ngói vàng bao quanh y, dẫn y đến vị trí chủ vị lục cung. Từ nay Cơ Phát không còn là nhi tử của tội thần mưu phản, không phải phạm nhân bị tước mũ miện đày vào lãnh cung.

Y chính là Mẫu Nghi thiên hạ.

Bàn tay Hàn Diệp vẫn nắm chặt không rời, suốt đại lễ mọi ánh nhìn đều hướng về Cơ Phát, như muốn dùng hết thảy nhu tình nói rằng hắn yêu y.

Hắn dìu Cơ Phát đạp trên hỷ thảm giữa hai hàng cung nhân bái lễ thẳng bước đến Thuỵ Nguyệt cung, đặt y ngồi xuống giường. Hàn Diệp chầm chậm ngồi xuống một bên, ngắm nhìn dáng vẻ hồng trang hỷ sức hoàn mỹ xinh đẹp của y.

Hắn đã mong chờ ngày này từ rất lâu, cũng không biết bao nhiêu lần tưởng tượng đến giây phút được ở bên cạnh y như thế này. Nhưng bao mộng tưởng của hắn góp lại cũng không mỹ lệ bằng một cái chớp mắt ẩn hiện sau tấm màn ngọc của thê tử bằng xương bằng thịt này đây. Người đang ngồi trước mặt Hàn Diệp, Tiểu Cơ Phát của hắn, từ bây giờ cho đến vĩnh viễn chính là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.

Hàn Diệp hạnh phúc đến không nói nên lời.

"Không muốn vén màn ngọc sao?"

"A...không phải." Hàn Diệp có chút giật mình, ngượng ngùng cười "Em xinh đẹp quá, làm ta nhìn đến ngây ngẩn."

"Tức là lúc ta không che màn thì không xinh đẹp?"

"Em biết ý ta không phải như vậy mà."

Hàn Diệp mỉm cười sủng nịch vén mở màn châu, khuôn mặt tuyệt mỹ bên dưới càng khiến nụ cười của hắn thêm vài phần si ái. Ngón tay hắn nhẹ xoa trên gò má phiếm hồng, cúi đầu đặt lên đôi môi anh đào nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Hắn cầm lấy đôi rượu hợp cẩn, đưa cho Cơ Phát một ly "Bách niên hảo hợp."

"Bách niên hảo hợp." Cơ Phát vòng tay choàng vào tay hắn, uống cạn ly rượu.

"Chuyện này đáng lẽ để người hầu làm, nhưng ta muốn làm cho em."

Hàn Diệp cầm lấy chén bánh trôi nước trên bàn đưa lên miệng cho Cơ Phát "Ta đã dặn bọn họ nấu mềm một chút, há miệng để phu quân đút cho em."

Cơ Phát ăn trọn viên bánh trôi làm gò má vừa nhai vừa phồng tròn lên.

"Ăn từ từ thôi, ta có bắt em ăn hết một lần đâu."Hàn Diệp véo nhẹ mảng thịt trắng mềm phồng phồng, không nhịn được cúi đầu hôn một cái.

Cơ Phát thấy hắn qua một hồi vẫn ngồi nhìn y ăn liền cầm lấy chén bánh trôi còn lại "Há miệng."

Hàn Diệp mãn nguyện ăn hết viên bánh, vừa nhai vừa nhìn vào mắt Cơ Phát mỉm cười.

"Ta cũng đâu có bắt ăn hết."

"Phu thê đồng tâm, em ăn hết thì ta ăn hết."

Cơ Phát không trả lời.

"Tiểu Cơ Phát, ta có chuẩn bị một ít điểm tâm cho em, cả đại lễ đến giờ em chưa ăn thêm gì phải không?" Hàn Diệp mở nắp mấy đĩa bánh trên bàn, yêu chiều bẻ một miếng đút cho Cơ Phát, tránh y vì đói mà ăn miếng lớn lại bị nghẹn.

Cơ Phát còn chưa nhai xong hắn đã lo thê tử mình khát nước, rót sẵn một ly trà chờ y nuốt xuống thì liền đưa "Ăn thêm một cái bánh phu thê nữa nhé."

"Đêm tân hôn là để ăn à?"

"Được được được, là ta sai rồi, nhưng mà..." Hàn Diệp cúi mặt lại gần "Không thổi đèn có được không? Thê tử xinh đẹp như vậy, ta muốn nhìn cho rõ."

Hắn cười cười nhìn vành tai Cơ Phát ửng đỏ, ôm lấy y nằm xuống giường.

"Gọi ta một tiếng có được không?"

Cơ Phát liếc mắt sang một bên không nhìn hắn, giọng nhỏ như kim rơi "Phu quân."

"Ta yêu em, thê tử."

Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, Hàn Diệp lại một lần nữa đưa mắt chiêm ngắm giang sơn của hắn, nhưng lần này hắn còn được ôm cả thế gian vào lòng.

---

Sau đại lễ, Đế Hậu xuất cung thị chúng tiến hành nghi thức nghênh hạ cầu mưa thuận gió hoà, cùng nấu gạo trắng và ngũ cốc phân phát cho dân chúng. Đế Hậu một lòng, tình nồng quyến lữ, phúc vận dâng cao.

"Ụ hoàng! Ẫu hậu!" Tiểu Tinh Phúc Vương đứng trước Thuỵ Nguyệt cung chờ sẵn, vừa thấy phụ mẫu trở về đôi chân nhỏ liền chạy đến ôm chầm lấy Cơ Phát.

Cơ Phát nhéo cái má tròn phúng phính "Phép tắc đâu hết rồi."

"Ham iến ụ hoàng, ham iến ẫu hậu!" (Tham kiến Phụ hoàng, tham kiến Mẫu hậu!)

"Ẫu hẫu." Tiểu Tùng Chân chu môi "Nhớ ẫu hậu...". (Mẫu hậu, nhớ mẫu hậu.)

"Mẫu hậu cũng nhớ con."

Tiểu Tùng Chân nhoẻn miệng cười, giơ hai tay quay sang Hàn Diệp "Ụ hoàng, bế."

Hàn Diệp ôm lấy nhóc con, bế vào trong nội thất. Hắn mở giấy gói nắm cơm ngũ cốc chia ra làm ba phần "Chân Nhi, lúc nãy Phụ hoàng Mẫu hậu ăn cơm cùng bá tánh, cầu mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Bây giờ hai ta ăn cùng con, cầu con khoẻ mạnh lớn nhanh, nhà ba người chúng ta yêu thương đầm ấm."

Tiểu Tùng Chân leo xuống khỏi nhuyễn tháp, cầm gói cơm quỳ xuống trước mặt hai người "Ạ Ụ hoàng Ẫu hậu!" (Tạ Phụ hoàng Mẫu hậu!)

"Giỏi, mau lên đây."

Tiểu Tùng Chân ngồi chính giữa, nhìn Phụ hoàng đút cơm cho Mẫu hậu mình ăn, miệng vừa nhai vừa cười "Ối nay Ụ hoàng ể chiện cho con he ữa đi." (Tối nay Phụ hoàng kể chuyện cho con nghe nữa đi.)

"Được, kể con nghe vì sao chúng ta lại ăn cơm này. Nhưng Chân Nhi phải ngoan nghe lời Thái phó*, không được làm mặt xấu trêu ông ấy nữa."

( * Thầy dạy học, chức quan nhất phẩm.)

Tiểu Tùng Chân bẽn lẽn cười "Cân i tưn mệnh." (Chân Nhi tuân mệnh.)

"Đều là chàng dạy ra." Cơ Phát nhỏ giọng nhìn Hàn Diệp.

Hắn đứng dậy cúi người hôn một cái lên má y, nháy mắt với Tiểu Tùng Chân rồi nhanh chân chuồn thẳng "Thê tử nương nương tha lỗi, lần sau vẫn dám nữa."

Hàn Diệp tâm tình vui vẻ trở về Dưỡng Tâm Điện phê duyệt tấu chương, cùng lúc Bùi Vân Thiên đến bẩm báo tình hình sức khoẻ Thái hậu với hắn. Thái hậu bây giờ tâm trí mơ hồ, thường xuyên lẩm bẩm nói chuyện một mình nhưng cơ thể vẫn khoẻ mạnh, rất hợp ý hắn vừa không cho bà ta chết vừa trở thành một hiếu tử trước mặt quần thần.

"Phượng thể của Hoàng hậu nương nương an khang, sớm sẽ có long thai."

Hàn Diệp gật đầu, cau mày nhìn An công công "Đổi mực cho Trẫm! Triệu Tổng quản Tứ bảo phòng* đến đây, đây là tùng yên mặc* dành cho Hoàng đế hay sao?"

( * Phòng Tứ bảo chỉ bút, mực, nghiêng, giấy. Tùng yên mặc là mực từ khói gỗ tùng, sắc đậm độ bóng tốt.)

An công công tái mặt quỳ xuống "Bẩm hoàng thượng, nô tài đích thân kiểm tra đây chính xác là Tử Túc Quang tùng yên mặc."

"Bùi Vân Thiên đến đây xem thử."

Bùi Vân Thiên kính cẩn bước đến nhìn vào nghiêng mực "Hoàng thượng là vì sao nói không phải Tử Túc Quang?"

"Màu mực đen xám, đuôi mực xám trắng. Ngươi nhìn chữ này của Trẫm phần đuôi xám trắng thế này còn gì là bút pháp thiên tử."

Ánh mắt Bùi Vân Thiên dần tối, y nhận mệnh kề cận chăm sóc Hoàng đế từ lúc hắn còn là Thái tử, không ai hiểu long thể của hắn hơn y.

"Hoàng thượng, thần có chuyện muốn bẩm tấu."

Hàn Diệp phất tay cho người hầu lui.

Bùi Vân Thiên quỳ xuống, xin phép được cắt máu từ gót chân hắn. Máu đỏ từ từ chảy ra, một lúc sau mới lẫn vào vài giọt đen sẫm, mùi hôi tanh tưởi.

Y khấu đầu sụp lạy không dám ngẩng lên "Hoàng thượng tha mạng, trước đây thần chỉ tình cờ được nhìn thấy một lần, không có căn cứ chắc chắn."

"Cứ nói."

"Đây...đây là độc Ô Nhã, đi vào cơ thể khiến ngũ quan dần tê liệt. Cuối cùng người trúng độc mất hết xúc cảm, chỉ còn lại hồn xác không thể dung hoà, muốn sống không được muốn chết không xong."

"Nhưng dị độc này vị đắng hôi nồng rất khó uống, dùng để trừng phạt phạm nhân. Ngự thiện của hoàng cung không thể đưa vào thức ăn của người được."

Hàn Diệp bật cười, thứ vị đắng hôi nồng hắn từng dùng qua không phải chỉ có chén canh thuốc hôm đó của Cơ Phát thôi sao?

"Độc này có giải dược không?"

"Tuỳ vào liều lượng điều độc mới chế được thuốc giải, nếu không..."

"Nghĩa là chỉ người hạ độc mới có giải dược?"

Bùi Vân Thiên gật đầu "Dựa vào lượng độc trong máu và mùi vị, có lẽ vừa hạ cách đây 3,4 tháng, theo lẽ thường sẽ không bộc phát. Nhưng Hoàng thượng từ lâu có chứng đau đầu, gần đây lao lực triều chính khiến thị lực suy giảm, độc nhanh chóng phát tác lên mắt làm người nhận diện sai màu sắc."

"Trẫm còn lại bao nhiêu thời gian?"

"Có lẽ...năm năm nhưng từ năm thứ ba sẽ mất hết ngũ cảm. Thần có thể chế dược ức chế độc tính nhưng Hoàng thượng...."

Hàn Diệp phẩy tay "Đây là kỳ độc dành cho ám vệ Cơ gia, Trẫm biết. Chuyện này tuyệt đối giữ kín, khanh lui đi."

Hàn Diệp bật cười nhìn bóng Bùi Vân Thiên đi khuất "An công công! Căn dặn cung nhân không được tiết lộ hôm nay Bùi Vân Thiên đến đây. Đổi thỏi mực khác, Trẫm không thích thỏi này."

"Mang rượu tới cho Trẫm!"

Hàn Diệp cầm lấy bình rượu không ngừng nốc cạn, cảm nhận từng dòng cay đắng chạy từ cuống họng vào tận tim gan, cũng không chát chúa như nỗi đau trong lòng hắn.

Cơ Phát đã trưởng thành rồi, có thể ẩn nhẫn nhiều năm chờ đến ngày hắn chắc chắn lập y làm Hoàng hậu mới ra tay hạ độc. Còn là loại độc huỷ hoại con người ta tàn nhẫn nhất. Hoá ra y hận hắn như vậy, hoá ra hơi ấm y bố thí cho hắn đều chỉ là giả dối, hoá ra...hạnh phúc của hắn những năm qua đối với y chỉ là trò tiêu khiển.

Năm năm, năm năm sau Chân Nhi vẫn chưa phân hoá Cơ Phát đã vội vàng muốn giết hắn, y chính là muốn nắm quyền nhiếp chính hay lật đổ giang sơn Hàn thị?

Hắn còn chưa yêu y đủ sao? Còn chưa quỳ xuống dâng thiên hạ này cho y hay sao? Ngay cả hắn mà y cũng muốn giết, giết vội vàng như vậy, giết tàn nhẫn như vậy.

Chất lỏng ấm nóng rơi từ khoé mắt Hàn Diệp chạm vào tâm can, như một lưỡi dao phủ muối không ngừng đâm thấu, mỗi một nhát là thêm một lần tan tâm phế liệt. Bàn tay hắn run rẩy chạm lên bức tranh Đế Hậu đồng tâm, hắn vẫn luôn đặt nó trong nội điện, ở nơi mỗi lần hắn ngước mắt lên đều có thể nhìn thấy được. Khuôn mặt đó, vẫn là Tiểu Cơ Phát của hắn, Tiểu Cơ Phát muốn hắn chết.

Tiểu Cơ Phát, mỗi lần ta nhìn thấy bức tranh này đều không thể kiềm chế được hạnh phúc, vì ta biết mình không nằm mơ, em đã là thê tử của ta rồi, là Hoàng hậu của ta.

Ta chỉ muốn được yêu em, được làm một phu quân tốt, một phụ thân hiền. Buổi sáng ta lo việc triều chính, em chăm chút hậu cung, buổi tối cùng nhau nuôi dạy con trẻ, vun đắp gia đình. Chờ Chân Nhi thành gia lập thất, ta giao lại giang sơn, cùng em sống những ngày thần tiên quyến lữ.

Quá đáng lắm sao Tiểu Cơ Phát?

Lồng ngực Hàn Diệp đau nhói, cố gắng hít vào từng ngụm khí ngắt quãng. Hắn đưa tay đập mạnh vào ngực trái, nơi trái tim không ngừng thống thiết kêu gào.

Đầu hắn đau quá! Hắn lại nhớ có người từng nói hắn cau mày nhìn không tuấn tú, có người nắm tay hắn xé gió chạy dọc hoàng cung, có người viết cho hắn những dòng thư tình vụn vặt, có người vì hắn bất chấp tính mạng cưỡi ngựa suốt đêm tìm quân cứu viện...

Hàn Diệp gục đầu xuống bàn, để dòng nước mắt hoà cùng men rượu phủ lấp nỗi thống thổ đang không ngừng gặm nhấm linh hồn. Bàn tay hắn vò nát mảnh y phục che phủ đầu tim, cảm nhận dòng máu nóng bật ra từ hàm răng cắn chặt.

Tiểu Cơ Phát, tại sao?

Em còn yêu ta không? Dù chỉ là chút ít....

- Hết chương 18 -

Giọt lệ quân vương không khi nao rơi khi nước chưa tàn, mà tình chưa yên nên vương trên mi giọt buồn chứa chan....

Hi Nguyệt các trước đây Cơ Phát ở là chỗ dành cho các hoàng tử khôn trạch, phẩm cấp thấp hơn, không dùng cho Hoàng đế nên dùng tường đỏ và ngói lưu ly xanh. Thuỵ Nguyệt cung là trung cung dành cho Hoàng hậu nên từ lúc này mọi nơi đều sẽ là tường đỏ và ngói lưu ly vàng.

Đáng lẽ là Đại lễ Phong Hậu nhưng Hàn Diệp và Cơ Phát còn chưa thành thân nên theo mạch truyện mình rút gọn thành đại hôn lễ Phong Hậu, nghi thức kéo dài cả ngày, vừa thành thân vừa phong hậu. Chi tiết là do mình vẽ vời, không phản ánh nghi lễ của triều đại nào ^^

Thuỵ Nguyệt 瑞月: Mình dùng chữ Thuỵ này theo nghĩa là điềm lành, Thuỵ Nguyệt là trăng báo điềm lành, như lúc trăng sao thẳng hàng sau khi công bố Cơ Phát làm Hoàng hậu í ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net