1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên gặp nhau là khi Lam Vũ lôi kéo Gia Thế thi đấu một trận.

Trận đấu kết thúc rất nhanh, kết quả không nằm ngoài dự đoán Gia Thế chiến thắng. Gia Thế dù sao cũng là chiến đội duy nhất giành được 3 lần quán quân liên tiếp hơn nữa vẫn ở thời điểm đỉnh cao phong độ. Vì vậy mặc dù thua trận đấu, quản lý Lam Vũ sắc mặt vẫn không cảm thấy phiền muộn, ngược lại còn chủ động mời Gia Thế đến tham quan căn cứ của mình. Các thành viên của Gia Thế được mời một cách tử tế, khó có thể cực tuyệt, cho nên tất cả người của chiến đội đã đi dạo xung quanh căn cứ Lam Vũ dưới sự dẫn dắt của quản lý.

Diệp Tu vì không tiện xuất hiện, trước sau như một lấy cớ "buồn tiểu" rồi chuồn mất.

Thật kông ngờ đến, hắn cư nhiên lại không chịu nổi mà nhắc tới.

Vừa bước ra khỏi phòng thi đấu, Diệp Tu liền bị một cơn buồn tiểu đánh úp lại, trên đường đi tiện tay bắt lấy một người hỏi đường, liền hướng nhà vệ sinh gấp rút chạy đến.

Diệp Tu chân trước vừa bước tới buồng vệ sinh, đã bị đập vào mặt mùi hương của cây ngô đồng khiến hắn phải dừng bước. Với thính giác mạnh mẽ của alpha, Diệp Tu có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ của omega bên trong cánh cửa.

Một omega đang trong kỳ phát tình?

Dưới tình huống này hắn không thể suy nghĩ được gì nhiều, Diệp Tu bước nhanh vào cách cửa, hướng đến nơi có tin tức tố đậm nhất. Hắn thử gõ cửa, không có tiếng trả lời.

Tình hình không ổn, omega này căn bản không thể khống chế cho đến khi bác sĩ tới. Diệp Tu cười khổ, xem ra ca phải dâng hiến cho ngươi rồi.

Alpha mạnh mẽ thuận lợi đá một cước, cửa ngăn dễ dàng bị phá vỡ, mùi nguyên bản nhàn nhạt trong không khí trở nên đặc quánh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, như một quả bom mang hương vị ngô đồng đang phát nổ, toàn bộ phòng vệ sinh tràn ngập tin tức tố cây ngô đồng.

Không khí dần dần ấm lên,  hoa hồng và ngô đồng đan xen vào nhau tăng thêm vài phần ái muội, omega trong khoang nâng mắt nhìn Diệp Tu. Trong mắt cậu gợn sóng liễm diễm nhu hoà làm dịu đi bầu không khí khó nói cho cuộc gặp gỡ bất ngờ này.

Diệp Tu nhanh chóng dịu dàng mà hoàn thành đánh dấu tạm thời, sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm, kỹ càng dò xét omega trước mặt.

Omega híp nửa mắt, khuôn mặt phảng phất nét ửng hồng mê người, trên trán có vài sợi tóc rũ xuống, khuôn miệng ẩm ướt, rất gợi cảm nhưng càng thêm dễ thương. Omega này rất trẻ, thoạt nhìn chưa trưởng thành.

Hiếm khi, vạn năm có một Diệp Tu lại không cảm thấy xấu hổ khi có cảm giác tội lỗi.

Ba chữ "vị thành niên" như gõ vào đầu Diệp Tu trong ba năm thập tử nhất sinh ... Thôi, không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Không có vấn đề gì khi giữ đứa trẻ này ở đây một lúc. Diệp Tu nhìn omega từ trên xuống dưới, liền thấy được thân phận của hắn trên bảng tên áo khoác. Thành viên Trại huấn luyện thanh niên Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên cùng với số phòng của cậu.

Hoàng Thiếu Thiên là một cái tên hay. Diệp Tu ôm lấy Hoàng Thiếu Thiên vừa đi vừa suy nghĩ, mái tóc màu vàng này cũng nói lên được tên cậu nhóc.

Diệp Tu cẩn thận đóng cửa lại, nhẹ nhàng chuồn ra khỏi ký túc xá, phát hiện sắc trời đã không còn sớm, vội vàng trở lại điểm hẹn.

Các thành viên khác của Gia Thế đã sớm đến đông đủ. "Diệp Tu, sao lại trở về muộn như vậy" Quản lý của Gia Thế hỏi.

"A...Lam Vũ phá phức tạp, ta trong lúc tìm phòng vệ sinh liền không may bất cẩn bị lạc" Diệp Tu sờ sờ đầu nói.

Tô Mộc Tranh nghe thế bước đến, "Ca, thực sự bị lạc đường?"

Diệp Tu vẫy vẫy tay với cô, "Sang một bên chơi đùa đi, trẻ con không nên quan tâm chuyện người lớn nha"

Tô Mộc Tranh che miệng cười, nhảy lên xe. Người phụ trách tin vào lí do thoái thác của Diệp Tu nhưng cô không tin. Chưa kể đến trên người Diệp Tu có mùi hương hoa ngô đồng không thuộc về hắn, hắn không phải là người hay giải thích cho việc lạc đường, bất quá rốt cuộc là ai đã câu được trái tim băng giá mười ngàn năm tuổi của hắn.

Hoàng Thiếu Thiên bị kỳ phát tình giày vò không nhẹ, đợi cậu tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Cậu trong thoáng chốc bừng tỉnh, phát hiện bản thân đang ở kí túc xá của trại huấn luyện thiếu niên, chẳng qua là người hôm qua cứu cậu một chút bóng dáng cũng không có, chỉ để lại mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.

Ngày hôm qua ý thức của cậu đã mơ hồ, chỉ lờ mờ có chút ấn tượng, một alpha cường đại ôn nhu...

Hoàng Thiếu Thiên phát ngốc trên giường nửa ngày, ngồi dậy, phát hiện trên đầu giường có một tờ giấy nhỏ, "Nhớ chiếu cố bản thân thật tốt. Bảo bối nhi, ngươi thật may khi gặp được ta nha, nếu không...chậc chậc ╮ ( ̄ ▽  ̄) ╭"

Rất du côn nhưng lại thật ấm áp. Hoàng Thiếu Thiên bất giác nhếch lên khoé miệng, đến lúc nào mới có thể chân chính nhìn thấy được ngươi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net