3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thoát khỏi nơi ồn ào kia, Diệp Anh chậm rãi dìu Thuỳ Trang ngồi vào ghế trước rồi cô thắt dây an toàn cẩn thận cho nàng, nhẹ nhàng để đầu nàng tựa vào lưng ghế. Khi ấy Thuỳ Trang có vẻ vẫn còn một chút tỉnh táo, nàng hé mắt nhìn Diệp Anh đang ở trước mặt nàng, khuôn mặt và chiếc cổ trắng muốt kia của nàng cũng đỏ bừng do tác dụng của cồn.

"Diệp Anh à?"

"Ừm, là tôi."

"Hàng xóm à?"

"Ừ, hàng xóm khó ưa của cậu đó."

"Ồ, là Diệp Lâm Anh..." Khi Thùy Trang gọi tên cô, giọng của nàng như dính lại vào nhau, mang dáng vẻ lười biếng nũng nịu, ánh mắt nàng lim dim và đôi má ửng hồng kia thật kiều diễm quá mức cho phép, khiến Diệp Anh phải bối rối nhìn đi chỗ khác.



Dáng vẻ khi say của nàng khiến Diệp Anh cảm thấy buồn cười, nàng ngoan ngoãn như một con gấu nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền và cánh môi đỏ hé mở theo từng nhịp thở. Thấy nàng hơi run lên vì lạnh, Diệp Anh lại tăng độ điều hòa trong xe lên rồi đắp lại chiếc áo của mình trên người nàng cẩn thận. Nghĩ rằng người đẹp tóc hồng kia đã say giấc, Diệp Anh khẽ liếc mắt sang tranh thủ nhìn qua nàng thì lại thấy Thuỳ Trang chậm rãi đưa tay vào túi và lấy ra một hộp thuốc nhỏ. Nàng có vẻ khá luống cuống đổ hai viên thuốc ra tay rồi đưa lên miệng nuốt thẳng. Diệp Anh có chút lo lắng, cô vừa lái xe vừa chú ý quan sát biểu cảm của nàng. Sau khi uống thuốc, cô thấy nàng nhắm mắt lại, nhưng chưa đầy 20 giây sau Thuỳ Trang mở mắt, tỉnh táo hoàn toàn như chưa từng say.


"Tr... Trang, cậu tỉnh rồi hả?"

"Diệp Anh? Cậu đang làm gì ở đây thế?" Thuỳ Trang mở to mắt nhìn cô.

"Cậu gọi cho tôi mà, không nhớ sao?"


Thuỳ Trang vội vã mở điện thoại lên kiểm tra rồi buột miệng buông ra câu chửi thề.


"Sao thế?" Diệp Anh khó hiểu liếc mắt nhìn Thuỳ Trang.

"Diệp Anh, tôi nhớ tôi đã nói cậu đừng tham gia vào chuyện của tôi rồi cơ mà?" Thuỳ Trang đột nhiên tức giận.

"Cậu nói cái gì vậy? Nếu tôi không tới đón cậu chắc giờ cậu đã bị mấy tên dơ bẩn kia lột sạch rồi đó?" Diệp Anh cũng bực mình lớn tiếng.

"Tôi có bảo cậu phải tới đón tôi không?" Thuỳ Trang khoanh tay trước ngực, đôi lông mày nàng cũng cau lại. "Tôi đủ nhận thức để biết tôi đang làm gì, và hay lắm Diệp Lâm Anh, cậu vừa phá hỏng chuyện của tôi rồi đó."


Nghe giọng điệu không có gì là biết ơn đó của Thùy Trang khiến Diệp Anh thật sự khó hiểu và bực bội, cô vừa cứu nàng khỏi mấy tên rõ ràng không có gì tốt đẹp đó, vậy mà giờ nàng lại trách cô sao? Cô thật sự không hiểu trong chiếc đầu màu hồng của cô nàng này đang suy nghĩ những gì. Chẳng lẽ nàng nói vậy là vì nàng cố tình để chuyện say xỉn đó xảy ra à?


"Tôi không biết chuyện của cậu là gì, nhưng nếu bất kì ai nghe điện thoại của cậu khi nãy chắc chắn cũng sẽ làm giống tôi thôi."


Thấy Diệp Anh vẫn đang giữ thái độ bình tĩnh đối đáp với nàng và chất giọng khàn khàn của cô cũng dịu lại nên Thuỳ Trang đỡ tức giận hơn một chút, nàng giật mình tự nhận ra cô cũng chỉ vì lo lắng cho nàng nên mới làm vậy, càng không nên trách cứ cô vô lý như thế. Vả lại cũng chính nàng là người gọi điện cho cô trong cơn say loạn trí đó. Thuỳ Trang nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ vẫn còn một chút giận dỗi, bĩu môi nói.


"Tôi đang lấy bằng chứng để tống cổ mấy tên đó ra khỏi công ty bố tôi. Và giờ nhờ cậu mà thành công cốc rồi..."

"À, thảo nào hắn nói hắn là đồng nghiệp của cậu."

"Sắp thôi." Thuỳ Trang đảo mắt.

"Sao lại thế?"


Thuỳ Trang ngập ngừng, dừng lại một chút, có vẻ nàng không định nói tiếp nhưng không hiểu sao sau một lúc im lặng thì nàng lại lên tiếng, tiện tay kéo chiếc áo của Diệp Anh đang đắp trên người mình lên ngang mũi, lén hít một hơi thật sâu để hương thơm của cô lấp đầy lồng ngực nàng.



"Tôi không muốn tiếp quản công việc kinh doanh của bố tôi, nên muốn cho bố thấy nhân viên của ông đang cố làm những gì với tôi."

"Vậy là cậu không muốn làm kinh doanh à? Không tốt hay sao?"

"Không, công việc của bố rất tốt..." Thuỳ Trang ngập ngừng.

"Là cậu có đam mê khác đúng không?" Diệp Anh mỉm cười.

"Ừ..." Thuỳ Trang hơi bất ngờ vì Diệp Anh đoán ra. "Tôi muốn làm ca sĩ, muốn sáng tác nhạc. Nhưng bố không muốn tôi trở thành người nổi tiếng, cũng vì thế mà tôi ở riêng, có lẽ tôi không hợp với bố cho lắm."


Thuỳ Trang kết thúc câu nói với giọng nhỏ dần. Diệp Anh ở cạnh chỉ cười tủm tỉm mà không nói gì, làm Thuỳ Trang đỏ mặt quay qua chọt nhẹ vào cánh tay cô.



"Này, cậu cười cái gì đó?"

"Không có gì hết, chỉ là tôi mới nhận ra câu chuyện của cậu khá giống tôi."

"Thật à? Cậu làm nghề gì?"

"Tôi đang là hoạ sĩ. Còn bố mẹ thì muốn tôi trở thành luật sư." Diệp Anh mỉm cười quay qua nhìn Thuỳ Trang, ánh mắt của cô sao lại chứa chan tình cảm thế, khiến nàng bỗng chốc đỏ mặt mà né tránh ánh mắt ấy. "Tôi vẫn luôn nỗ lực theo đuổi đam mê của mình không ngừng nghỉ, và bây giờ khi đã là một hoạ sĩ thành công thì bố mẹ cũng không ngăn cản được tôi nữa."


Chất giọng khàn khàn của Diệp Anh vang lên bên tai nàng cứ như chiếc nam châm vô hình làm nàng bất giác lén nhìn nụ cười ngốc nghếch của người kia. Thế rồi khoảnh khắc nàng dựa sát vào người cô một cách hoàn toàn tin tưởng, đôi tay ấy dịu dàng dìu mình ra ngoài nhưng lúc đẩy tên đàn ông kia lại mạnh mẽ trái ngược bỗng như một thước phim chạy trong đầu nàng, khiến cho hai đôi má nàng nóng rực lạ thường. Thuỳ Trang vỗ vỗ tay vào hai má nhắc nhở bản thân, đánh mắt ra ngoài cửa sổ, giọng nhỏ dần.

"Dù sao thì... tôi cũng sẽ cố gắng."


***

Hai người trên suốt quãng đường đi cũng bớt đi bầu không khí thù địch của ban đầu rất nhiều, sau đó họ cùng đi chung thang máy lên, vừa đi Thuỳ Trang vừa mở lời, tiện tay kéo chiếc áo của Diệp Anh đang nằm trên vai nàng.

"Cậu thử nghĩ xem nghệ danh nào thì phù hợp với tôi?"

"Nghệ danh?" Diệp Anh nhướn lông mày thắc mắc.

"Ca sĩ thì thường có một cái tên khác dễ nhớ để hoạt động ấy, vì tên thật của tôi trùng với một nghệ sĩ khác rồi."

"À, thế Thuỳ Trang đã nghĩ ra cái tên nào chưa?"

"Hmmm tôi định lấy cái tên Trang Pháp, vì tôi đã học và sinh sống ở Pháp một thời gian rất dài trước đây."

"Trang Pháp sao, nghe hay đó, rất hợp với Trang."

Thuỳ Trang mỉm cười rồi lại thấy hai má mình hơi nóng lên khi nghe lời khen của Diệp Anh. Nàng có chút thích bầu không khí này, hai người sóng vai đi cạnh nhau, trên vai nàng vẫn khoác chiếc áo của cô, mùi hương của Diệp Anh thoang thoảng quấn quanh mũi nàng.

Ôi thôi xết dồi, nàng không đếm nổi số lần người hàng xóm xinh đẹp cao cao kia khiến nàng đỏ mặt nữa rồi!

Thế nhưng nụ cười của nàng dần tắt khi hai người đã lên tới nhà, và khi nàng nhìn thấy chiếc hộp giấy để trước cửa nhà mình với một tình trạng không thể nào thảm hại hơn.


"Cái gì thế?" Diệp Anh trợn tròn mắt nhìn.

"...Là chiếc túi xách giới hạn tôi đã đặt mua từ mấy tháng trước, hôm nay mới giao tới. Trời ơi..."


Thuỳ Trang đi tới gần chiếc hộp rồi nhìn vào bên trong, không mấy bất ngờ khi thấy con mèo Boorin của Diệp Anh đang nằm chễm chệ bên cạnh chiếc túi xách màu hồng lấp lánh đã bị cào xước nhiều vệt lớn, nó thậm chí còn ngước đôi mắt long lanh lên nhìn nàng như kiểu vô tội lắm. Và tất nhiên lửa giận của Thuỳ Trang đang bốc lên ngùn ngụt, mặt nàng méo xệch, đôi môi bĩu ra run run, nàng tức giận tới nỗi hai má đỏ rực lên, nổi bần bật trên làn da trắng muốt của, chiếc áo khoác của cô nãy giờ nàng đang giữ khư khư trên vai cũng rơi xuống.


"T.. Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi sẽ đền lại cho cậu..." Diệp Anh bối rối nhìn Thuỳ Trang.

"Cậu không thể đền được. Không thể! Vì nó chỉ có một cái màu hồng duy nhất, một-cái-duy-nhất." Thuỳ Trang rơm rớm nước mắt. "Con mèo ngu ngốc, hàng xóm ngu ngốc, huhuhu..."


Diệp Anh không biết nói gì hơn ngoài nhìn Thuỳ Trang tức giận như thế, vì dù sao cũng là lỗi của cô khi không chịu đóng cửa sổ kĩ để Boorin chui ra quậy phá bên ngoài như vậy. Cô chỉ biết bối rối cúi đầu trừng mắt với con mèo Boorin ở dưới, trong khi nó vẫn ngước đôi mắt to tròn lên nhìn cô, còn kêu meo meo vài tiếng nữa.


Vì còn đang bối rối không biết làm sao để dỗ cô nàng nên Diệp Anh đành cúi người nhặt chiếc áo khoác lên rồi định đưa lại cho Thùy Trang vì sợ nàng còn lạnh, nhưng vừa ngước mắt lên thì cô thấy Thuỳ Trang cùng với bộ mặt cau có đang đi nhanh về phía hành lang chuẩn bị đi xuống, nàng vừa đi vừa nói lớn.


"Thật không thể chịu nổi mà! Tôi không muốn thấy mặt mấy người thêm một phút nào nữa!"


Diệp Anh chưa kịp định thần thì chợt thấy một vũng nước ngay trước mặt Thuỳ Trang nhưng có vẻ như nàng không hề thấy nó vì giờ nàng làm gì có tâm trạng gì mà nhìn trước ngó sau, cứ cắm đầu bước nhanh lên phía trước cùng với đôi giày cao gót cao chót vót kia.



"Thuỳ Trang! Cẩn thận!"


"CỐP"





****

TBC.


Về lịch ra chap thì mình hong có cố định âu, bởi vì mấy năm nay mình ít viết lại nên xuống tay nhiều nhiều lắm òi, cho nên mình còn muốn sửa cho chỉn chu chút chút nữa, mọi người chịu khó chờ đợi nhá ~

Chúc mọi người Valentine vui vẻ nhớ nhớ nhớ, chúc ô tê pê của tất cả mọi người mỗi ngày đều sẽ phát cơm cho chúng mình ăn, nhỉ 🤗


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net