9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn 1 tháng kể từ khi Thùy Trang ở cùng Diệp Anh. Đúng như bác sĩ dặn, Diệp Anh luôn hết sức kiên nhẫn với từng hành động từng câu nói của mình. Ngược lại, Thuỳ Trang cũng rất nghe lời, rất hưởng thụ sự chăm sóc của cô, khiến cho cô có một loại cảm giác là ở chung với nàng thật ra cũng là việc tốt.

Hôm nay Diệp Anh sẽ dẫn nàng đi khám định kì, sau đó đưa nàng đi siêu thị mua sắm, dù sao cô cũng muốn đưa nàng đi chơi nhiều hơn. Sau khi Thùy Trang khám xong, Diệp Anh lại được gọi vào nói chuyện riêng với bác sĩ.


"Bệnh nhân có bất cứ biểu hiện gì khác thường không, giống như đau đầu đột ngột, hay sốt cao chẳng hạn?"


Diệp Anh suy nghĩ một lúc, khi ở trong phòng ngủ của nàng từ 2 tuần trước thì cô có thấy nàng bỗng dưng ngồi thụp xuống ôm đầu, nhưng ngoại trừ lúc đó ra thì còn lại chưa thấy nàng có biểu hiện gì kỳ lạ hơn.


"Có một lần em ấy đau đầu tới mức ngồi xuống đất ôm đầu, nhưng sau đó một lúc thì lại trở lại bình thường, không còn gì hơn."

"Đó là ngày nào?"

"Khoảng 2 tuần sau khi được ra viện ạ."


Vị bác sĩ gật gù rồi ghi chép lại gì đó vào sổ, sau đó đưa Diệp Anh một túi thuốc, dặn dò.



"Bệnh nhân sẽ có tiến triển sớm thôi, đừng quên làm những việc giúp bệnh nhân gợi nhớ lại quá khứ, còn khi nào đau đầu thì cho uống thuốc này." Nói rồi bác sĩ chỉ dẫn cẩn thận các loại thuốc. "Sau vài lần đau đầu thì sẽ bị sốt cao, lúc đó cho uống thuốc này, nhớ được hết không?"

"Được ạ, cảm ơn bác sĩ."

"2 tuần nữa tái khám lại nhé, nếu xuất hiện quá nhiều lần đau đầu thì tới khám sớm."




***


Đúng như dự đoán, Thùy Trang vào siêu thị ngay lập tức bay nhảy như một con sóc, chạy hết từ gian hàng này qua gian hàng khác, miệng cứ liên hồi  "woah, woah" không thôi, làm Diệp Anh đuổi theo cũng không kịp. Thùy Trang thật sự là một đứa trẻ hiếu động, nàng giống như đang như đi tham quan chứ không phải đi mua đồ nữa, cho dù Diệp Anh chỉ cho nàng rất nhiều thứ rồi hỏi nàng có thích không nhưng chưa kịp hỏi xong thì nàng đã lại bay  nhảy đi chỗ khác. Diệp Anh đành chịu thua, dù sao nhìn nàng vui vẻ cũng khiến cô thấy nhẹ nhõm theo.


"Hừm, bộ này có vẻ hợp với em đó." Diệp Anh cầm lên một bộ đồ ngủ hình con gấu hồng, hài lòng tủm tỉm cười.

"Con gì vậy Diệp Anh?"

"Con gấu. Trông nó không giống em sao?"

"Không giống gì hết, không dễ thương bằng Trang." Thuỳ Trang bĩu môi lườm Diệp Anh. "Diệp Anh thích nó lắm à?"

"Ừm, vì nó giống em đó."

"Vậy thì được rồi, em sẽ mặc. Nhưng mà Diệp Anh không được thích ai ngoài em đâu đó."


Thuỳ Trang bất chợt bâng quơ ra một câu khiến Diệp Anh khựng người lại. Tại sao nàng lại nói vậy nhỉ... Những ngày gần đây cô thường xuyên mắc kẹt trong những suy nghĩ về nàng và về thời gian hai người ở cạnh nhau, đặc biệt là những lúc trái tim cô bối rối vì nàng. Nàng mang những màu sắc mới len lỏi vào cuộc sống của cô, hồng tươi như một đóa hoa, mà cũng đỏ thẫm đầy quyến rũ, khiến một người nghệ sĩ đa sầu đa cảm như cô nghĩ hóa ra trước giờ cô chưa từng biết cuộc sống mình lại đang thiếu những màu sắc như vậy.


Còn nữa, Diệp Anh luôn cảm thấy Nguyễn Thùy Trang thật sự quá yêu nghiệt, nàng không biết thân thể nàng quyến rũ tới mức nào, ở nàng vừa toát ra sự đáng yêu ngọt ngào cũng vừa có sự hấp dẫn chết người.



"Diệp Anh, Anh đang nghĩ gì đó?"


Cái kéo tay của Thùy Trang khiến cô như bừng tỉnh, cô mỉm cười xoa đầu nàng rồi  quyết định mua bộ đồ con gấu đó rồi lại chọn thêm vài bộ quần áo nữa cho nàng. Trong lúc đang dạo bước trong siêu thị, bất chợt điện thoại của Thùy Trang trong túi Diệp Anh vang lên tiếng chuông báo hiệu có người gọi đến. Sau 1 tháng thì đây là lần đầu cô thấy điện thoại nàng rung chuông.


Là bố của Thùy Trang gọi.





"Bố em gọi em đó, có muốn nghe điện thoại không?"

"Bố em? Không, không cần nói chuyện." Thùy Trang nhất quyết lắc đầu, Diệp Anh cũng nghe theo nàng, dù sao cũng là chuyện riêng của nàng, liền để điện thoại đó không bắt máy.


Ở đầu dây bên kia, Nguyễn Quang cảm thấy có chút khó hiểu, bình thường con gái ông sẽ tắt máy ngay lập tức khi thấy số ông, hoặc đôi lần nàng bắt máy, hỏi có chuyện gì  không rồi cúp máy một cách thô lỗ. Lần này ông gọi tới lần thứ 3 mà Thùy Trang vẫn không nghe, có chút kì lạ.


Rốt cuộc ông vẫn không thể tìm ra nổi con gái mình đang trốn ở đâu trong cái Sài Gòn rộng lớn này nữa. Ông bực tức nhắn một tin nhắn qua cho nàng, nói mình sẽ sớm tìm ra nàng thôi, đừng mất công trốn nữa. Diệp Anh đọc được tin nhắn đó cũng thấy  hơi lo lo trong lòng, nhưng cô vẫn chọn không nói với Thùy Trang vì cô không muốn nàng lo lắng không cần thiết.


Sau khi "buổi tham quan" ở siêu thị kết thúc, Diệp Anh bí mật nhắn tin cho Ngọc Huyền hỏi nơi trước đây Ngọc Huyền hay cùng Thùy Trang tới, cô nghĩ nếu đưa nàng tới  đó thì ít nhiều nàng cũng sẽ nhớ ra gì đó. Ngọc Huyền gửi qua một quán cà phê trên  thuyền ở sông Sài Gòn, Ngọc Huyền nói nàng đặc biệt thích uống macchiato bạc  hà ở đây, cách 1 tuần sẽ lại cùng Ngọc Huyền tới đây vào buổi tối nói chuyện hàn huyên rồi đồng thời ngắm cảnh đẹp, ở đó cũng chứa khá nhiều kỉ niệm của hai người. Nhân viên ở đó cũng đã sớm quen mặt Ngọc Huyền và Thùy Trang rồi.


Đúng như cô dự đoán, bước chân Thùy Trang khựng lại khi nhìn thấy quán cà phê trên thuyền đó. Đầu nàng chợt nhói lên trong một khắc, cảm giác quen thuộc tràn về, nàng có cảm giác mình đã từng đến đây rất nhiều lần cùng với một ai đó nhưng  không chắc chắn là tới cùng ai, chỉ chắc chắn là không phải cùng Diệp Anh. Nàng biết đây là lần đầu nàng đi cùng Diệp Anh tới đây, chỉ đơn giản là không có cảm giác quen thuộc đó.



"Hôm nay chị Trang dẫn bạn mới tới đây à?" Người phục vụ bàn cười tươi chào đón Thùy Trang như đã quen biết từ rất lâu rồi. "Lâu rồi tụi em không thấy chị với chị Huyền tới đó."


Vẻ mặt ngơ ngác của Thùy Trang khiến cô nhân viên trở nên bối rối, Diệp Anh thấy vậy liền tiến tới nói nhỏ vào tai cô phục vụ rằng nàng hiện tại không nhớ được việc  này, người nhân viên tỏ ra bất ngờ thấy rõ nhưng cũng chỉ cười tươi rồi hỏi hai người muốn uống gì, sau đó gật đầu đi vào trong.



"Trang ơi, em muốn ngồi chỗ nào?"

"Ưmm.."



Mắt Thùy Trang đảo quanh một hồi, não nàng ngay lập tức phản ứng mạnh mẽ khi thấy chiếc bàn Ngọc Huyền cùng nàng vẫn luôn ngồi mỗi khi đến đây, chiếc bàn kế cửa sổ nhìn ra bờ sông. Những bức hình trước đây nàng cùng Ngọc Huyền chụp hiện lên rõ mồn một  rồi vụt qua ngay lập tức trong tâm trí nàng, nụ cười xinh đẹp của Ngọc Huyền, những câu chuyện về người bố độc tài của nàng, những dự án về thương hiệu mỹ phẩm của Ngọc Huyền, những bài hát nàng thường xuyên hát... Rốt cuộc có  chuyện gì đã xảy ra với Nguyễn Thùy Trang nàng, tại sao lại giống như nàng đã bị mất trí nhớ và giờ đây những kí ức đang dần được trả về lại vớ  nàng, nhưng rồi chúng lại lập tức biến mất như bọt biển... Thùy Trang hốt hoảng với suy nghĩ mình không được bình thường, rằng mình đang bị bệnh, khiến đầu nàng xoay mòng mòng như chong chóng.


Đầu nàng đau đớn tới mức như muốn nổ tung, nàng thét lên một tiếng rồi ngã xuống. Diệp Anh đã biết trước việc này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, liền hốt hoảng đỡ nàng ngồi  xuống ghế, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, thủ thỉ bằng giọng nhỏ nhẹ trấn an nàng.


"Không sao, cố lên, chịu đựng một chút thôi, có tôi ở đây rồi."

"Ngọc... Ngọc Huyền... Cậu  đang ở đâu?" Thùy Trang thì thào không ra tiếng, Diệp Anh cũng không thể  nghe ra nàng đang lẩm bẩm gì, chỉ biết đỡ nàng ngồi lên ghế, tiếp tục  trấn an nàng cho tới khi nàng cảm thấy đỡ hơn.


Sau khoảng 10' đồ uống cũng được mang tới, Thùy Trang nhìn ly macchiato bạc hà đầy trầm tư, còn Diệp Anh không thể biết được trong đầu nàng đang nghĩ gì nên cô thấp thỏm không yên. Diệp Anh trong lòng đầy lo lắng, ánh mắt dán chặt vào nàng, nhỏ giọng hỏi.



"Em sao rồi, có nhớ ra được gì không? Còn đau đầu không?"


Ánh mắt Thùy Trang có chút dao động.


"Diệp Anh hỏi vậy là có ý gì?"


****

TBC.

Dạ chap mới âyy nhân tiện khoe hôm qua mới đi gặp chị Chang về tui luỵ điên mấy ní ạ 😭 cuộc đời đu idol chưa bao zờ thành công thế, đi 2 lần thì đều có cờ líp nói chuyện với chỉ, lần nào tui gọi chỉ cũng "ơiiiiii" ngọt xớt, ròi chụp hình chung ầm ầm nữa 🥹 mn vào wall xem ảnh tui chụp chỉ hôm qua nhớ, mê điên í cả nhà ạ 🙏🏻


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net