I.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ở nơi xa nhất ngoài biển khơi kia, nơi nước còn xanh hơn cả cánh đồng hoa xanh biếc nhất, trong veo hơn cả những viên pha lê tinh khôi nhất, nhưng lại sâu thăm thẳm, sâu đến nỗi neo buông không tới đáy, phải chồng chất vô số ngọn núi đá mới đến mặt nước được. Đừng tưởng rằng dưới đáy biển chỉ toàn là cát trắng, nơi đấy cỏ cây vẫn mọc, những loại cây kỳ diệu, thân lá mềm mại đến nỗi một gợn nước cũng có thể làm cho tán cây đu đưa. Cá lớn cá bé lướt giữa những cành lá như chim bay qua các vòm cây trên mặt đất. Mặt biển phủ tràn một thứ cát rất mịn, xanh như ngọn lửa diêm sinh đang bập bùng cháy, luồng ánh sáng xanh biếc huyền diệu ấy chiếu tỏa khắp nơi.

Và ở một trong những nơi yên lặng nhất dưới đáy đại dương đó, những đóa hoa đỏ rực đang lửng lơ trôi theo dòng chảy vô định. Thuỳ Trang thích màu đỏ này, vì nó gợi nhớ cho em đến sự sống, một sự sống mãnh liệt với những dòng xoáy rực rỡ vỡ tung của cảm xúc.

Thuỳ Trang thích cách chúng lửng lơ trong sự tĩnh lặng của đáy biển, những thực thể tự do, không bị kéo lại bởi sức nặng của trọng lực. Đôi khi em cũng thử lơ lửng như vậy. Không bơi, chỉ thả mình trôi theo dòng chảy. Những lúc đó em không suy nghĩ, ánh sáng lấp lánh từ phía trên, cả đại dương không một tiếng động, và cứ trôi đi một cách vô định. Mái tóc em rực rỡ như những cánh hoa đỏ trong dòng chảy, nhưng chỉ gần giống mà thôi.

Em nhận ra điểm khác biệt không lâu sau đó. Một khác biệt nhỏ, nhưng vẫn đủ để thay đổi mọi thứ. Em nhận ra nếu bản thân lơ lửng quá lâu em sẽ cảm thấy lạc lõng, như thể em là sinh vật duy nhất trong đại dương rộng lớn này. Còn những bông hoa đỏ sẽ không bao giờ thấy lạc lõng vì đã có gốc rễ neo lại. Chúng có thể lửng lơ vô định, song vẫn thuộc về một chỗ cố định. Còn em, chẳng có gì giữ em lại cả, em tự hỏi bản thân mình đã lơ lửng từ khi nào.

.

"Cha ơi, ánh sáng đó từ đâu mà đến?"

Em ngẩn ngơ nhìn những dòng ánh sáng rọi thẳng xuống khu vườn của nhà vua. Chúng đẹp một cách huyền ảo. Thuỳ Trang biết nó đến từ một nơi nào đó bên ngoài thế giới của em. Trong thế giới dưới đáy biển sâu của em không có gì có thể tạo ra sự huyền ảo ấy được.

Nhà Vua ngước mắt lên khỏi ván cờ đang chơi với người con gái trưởng. Đôi mắt ông sâu và lạnh như vực thẳm sâu nhất đại dương, đôi mắt đã chứng kiến rất nhiều, nhìn thấy rất nhiều, những điều kỳ diệu nhất và cả những điều đáng sợ nhất. Nhưng đôi khi Thuỳ Trang tự hỏi ông có nhìn thấy em hay không. Vì đôi khi, em có cảm giác như mình không hề tồn tại.

"Từ bên trên mặt biển" – Nhà vua lại trở lại với ván cờ – "Từ bầu trời"

Và em lại im lặng ngắm nhìn những dòng ánh sáng ấy tiếp.

Bầu trời. Em không biết bầu trời là gì. Em cũng không hỏi. Cha em đang nhíu mày tập trung vào ván cờ và có lẽ ông cũng chẳng nhớ em vừa hỏi cái gì. Nhìn quanh, em nhận ra là các chị em của mình ai cũng đang bận bịu một chuyện gì đó. Đọc sách, trò chuyện, ca hát, đùa giỡn. Ai cũng có chỗ như quân cờ thuộc về vị trí trên bàn cờ, chỉ có em là lửng lơ vô định. Một lúc sau khi được trở về khu vườn với những bông hoa đỏ lặng im của mình, em mới suy nghĩ kĩ hơn về điều cha em đã nói.

Bầu trời. Hai chữ ấy để lại một vị rất dễ chịu trên lưỡi em, thoáng ngọt, mát và rất nhẹ. Như thể nước biển nông những ngày mùa hè. Như những bọt bong bóng bay lên về phía mặt biển. Như vườn hoa đỏ của em vào ban đêm. Hay đơn giản như lơ lửng. Một từ mang một nghĩa tự do và cô đơn. Em tự hỏi không biết mình sẽ còn lơ lửng đến bao giờ?

.

"Đó là cái gì vậy?"

"Chắc nó đến từ con tàu đắm hôm qua"

"Trông nó thật xấu xí"

Nhưng Thuỳ Trang thì lại nghĩ đó là thứ đẹp nhất em từng được thấy. Một bức tượng của một con người. Một cô gái được tạc bằng thứ đá cẩm thạch trắng như màu tuyết. Giống như em nhưng lại rất khác em, cô gái đó không có đuôi cá, thay vào đó là một "đôi chân". Bức tượng này rơi xuống vườn hoa đỏ của em ngày hôm qua, ngay giữa khoảng trống duy nhất của khu vườn, như thể nó đã chọn trước vị trí đó trước khi cơn bão xảy ra. Em đã ngồi hàng giờ liền ngắm nhìn bức tượng, khắc ghi rõ ràng từng đường nét một trên khuôn mặt hấp háy đầy niềm vui, đôi mắt và nụ cười đẹp nhất em từng thấy.

Em trồng bên bức tượng một nhành liễu đỏ tím, liễu mọc rất nhanh, cành lá rậm rạp chiếu bóng màu tím xuống nền cát xanh. Em quyết định gọi tên bức tượng ấy là Diệp Anh theo dòng chữ mờ được khắc dưới chân tượng, người bạn đầu tiên mà em có, người bạn duy nhất mà em có. Và rồi Thuỳ Trang bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, cười đùa nhiều hơn, kể những bí mật của mình cho Diệp Anh nghe và giả vờ rằng bức tượng cũng cười, cũng nói, cũng đang lắng nghe em. Và làm lơ cả cái thực tế là bản thân em ngày càng trôi xa về một nơi nào đó. Vì em đã có Diệp Anh, Diệp Anh sẽ neo giữ em lại, đôi bàn tay xinh đẹp đó sẽ nắm chặt lấy tay em và mọi thứ rồi sẽ ổn.

Mẹ em nói rằng Diệp Anh là một "con người". Mọi "con người" khác đều giống như Diệp Anh, không có đuôi cá mà chỉ có "đôi chân". Mẹ em bảo rằng "đôi chân" dùng để di chuyển trên "mặt đất", nơi có rất nhiều "bầu trời" và thứ ánh sáng em hay thấy. Em cũng biết được Diệp Anh là một thành viên của hoàng tộc, giống như em. Như mọi công chúa hoàng tử khác, Diệp Anh cũng đang chờ một người thích hợp đến và cả hai sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Em nghĩ đó là một chuyện hết sức xa lạ, em không tưởng tượng ra được Diệp Anh hay bản thân em ở trong trường hợp ấy, có một kết thúc "hạnh phúc mãi mãi về sau", em cũng không thích nó cho lắm. Nhưng sau đó khi ngồi mơ màng bên những đóa hoa đỏ Thuỳ Trang lại tự hỏi sẽ thế nào nếu em tìm được kết thúc đó cho mình, bên dưới "bầu trời" và ánh sáng. Cùng với một ai đó. Dòng thủy triều im lặng chảy qua thì thầm rằng, xin đừng làm thế, xin đừng...

.

Trong giấc mơ của em, dưới đáy biển nông hàng cột bong bóng khí cao hướng về phía mặt biển, trắng, nhẹ và đầy sức sống. Chúng thật đẹp, thật huyền ảo. Tay em vươn ra, muốn chạm vào một cái gì đó tinh khiết, mãnh liệt. Nhưng mọi thứ tan vỡ dưới ngón tay em, vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ, cứa vào tay làm dòng máu bạc tuôn ra. Và rồi chúng trở nên lơ lửng. Ta có thuộc về nơi đây không? Ta đã bao giờ thuộc về chỗ nào chưa? Em thức dậy. Tim đập nhanh. Một cái gì đó nghẹn lại trong họng làm em không thở được.

Khi những người chị của em lần lượt được phép lên bề mặt biển. Họ trở lại, ríu rít trò chuyện với nhau, mọi thứ hoàn toàn vẫn bình thường. Em không biết tại sao lại như vậy. Có lẽ đối với họ bên trên thế giới này là một thế giới khác họ không cần biết. Nhưng em vẫn không thể hiểu được. Họ đã được nhìn thấy "bầu trời", cảm nhận "không khí", đắm mình trong "ánh nắng". Làm sao việc đó hoàn toàn không thay đổi gì trong họ? Em vẫn thức trắng đêm nhìn những bức hình trong thư viện.

"Mặt trời". Một quả cầu lửa trên "bầu trời", hàng ngày nổi lên từ mặt biển rồi lại hạ xuống.

"Mặt trăng". Một quả cầu băng, chỉ xuất hiện khi mặt trời đã biến mất và biến mất khi mặt trời xuất hiện.

"Ngôi sao". Những bụi sáng li ti đủ màu sắc chỉ hiện ra khi mọi sinh vật đều đã đi ngủ.

"Con người" làm việc, trò chuyện, hát trong một ngôn ngữ kì lạ nhưng thú vị. "Trẻ con" chạy đùa bên bờ biển, chân trần làm tung tóe những đám bọt trắng. Đám "hải âu" vờn những ngọn sóng kiếm mồi. "Gió" thổi lồng lộng làm căng "cánh buồm" trắng. Màu sắc rực rỡ. Đỏ, vàng, cam, lục, lam. Sự sống.

Những người chị của em vẫn hát, trò chuyện, đọc sách, chơi cờ, thi thoảng lại lên trên mặt biển như thể một chuyến mạo hiểm phiêu lưu. Em cũng hát, đọc sách, chăm sóc cho vườn hoa đỏ. Nhưng một ngày em nhận ra rằng tay mình quá trắng, quá nhợt nhạt so với sự rực rỡ ấy.

Ban đêm, đứng bên cửa sổ phòng em nhìn qua làn nước xanh sẫm có thể thấy cả trăng sao. Qua làn nước những ngôi sao mờ nhạt đi, nhưng ánh trăng lại phình to ra khác thường, và mỗi lần nó bị một vật gì che khuất như một đám mây lớn, em biết đó là một con cá voi đang bơi phía trên hay là một chiếc tàu lớn chở đầy người. Hẳn họ không ngờ rằng có một nàng tiên cá nhỏ nhắn đang lặng lẽ đứng dưới đáy biển với đôi tay khao khát hướng về phía con tàu.

.

"Con thật xinh đẹp"

"Em trưởng thành nhiều quá"

"Chúng ta rất tự hào về con"

"Cô ấy là tiên cá đẹp nhất dưới đáy biển của chúng ta"

Thế rồi cuối cùng em cũng bước vào tuổi mười bảy, với hoa lily ngắt xanh cài trên mái tóc đỏ rực, mắt được tô đậm và những lễ nghi đúng mực đánh dấu cột mốc trưởng thành. Tuổi mười bảy, cả thế giới dưới đáy đại dương giản đơn của em vỡ tan và bị đảo lộn hoàn toàn. Diệp Anh của em thật xinh đẹp. Diệp Anh thật sự bằng xương bằng thịt của em. Với nụ cười rạng rỡ như mặt trời, đôi mắt lấp lánh như chứa đựng hàng ngàn vì sao cùng những bước nhảy quyến rũ mê hồn.

Mặt trời đã lặn không biết từ bao giờ, mây còn ánh màu da cam và trên bầu trời rực lửa sao hôm đã lấp lánh sáng ngời. Tiếng đàn, tiếng hát vọng ra đến đêm, hàng ngàn ngọn đèn lồng thắp sáng trưng cả một góc biển. Tất cả mọi người nhảy múa trong tiếng nhạc vui vẻ.

Xoay vòng, tay trong tay, cười, lại xoay vòng, rượu, ca hát trong những màu sắc sáng rực mà em bắt gặp mình ước mong được tham gia. Họ bắn những quả cầu lên bầu trời. Chúng vỡ tung thành những cánh hoa lửa, giống như những cánh hoa trong khu vườn của em. Em dõi mắt theo nụ cười ấy từ xa, bóng hình ấp ủ trong những giấc mơ hàng đêm đã bước ra ngoài đời thật, còn rực rỡ hơn hàng vạn đoá hoa lửa đang bay vút lên bầu trời và phản chiếu xuống mặt biển trước mắt em.

Nhưng không ai nhận ra cơn bão đang đến gần. Chẳng bao lâu sấm chớp nổi lên và một cơn phong ba khủng khiếp đổ tới. Chiếc thuyền cheo leo trên mặt biển đang động lên dữ dội. Từng đợt sóng dâng lên, đen ngòm, cao như những ngọn núi khổng lồ, hăm dọa đổ sập vào các cột buồm. Con thuyền dâng lên hạ xuống theo những đợt sóng ngầu bọt. Thế rồi khi gió thổi quá mạnh, đám cháy trên thuyền trở lên quá lớn, em đã quyết định cứu Diệp Anh. Vì cô ấy rực rỡ như sự sống. Em không muốn cô ấy bị rơi vào sự im lặng của đáy biển, lơ lửng trong dòng thủy triều và cảm thấy cô đơn lạc lõng như em.

Bầu trời tối ngòm đến nỗi không còn phân biệt được bất cứ vật gì nữa, nhưng ánh chớp lóe lên làm em nhận ra từng người trên thuyền đang chìm vào đáy biển sâu. Cẩn thận để khỏi va vào các mảnh thuyền vỡ tung đang trôi lềnh bềnh, em khẽ ôm cô ấy vào lòng và cùng nhau phó mặc cho sóng cuốn.

Sáng hôm sau, cơn bão táp đã đi qua, nhưng chẳng còn dấu vết gì của con thuyền nữa. Mặt trời đỏ ửng chói lọi trên mặt biển, cô gái trong lòng em trông như còn sống, nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, người đã lạnh toát như pho tượng cẩm thạch em gặp lần đầu tiên trong vườn hoa của mình. Nàng tiên cá nhỏ hôn mãi lên trán em, lòng tha thiết mong Diệp Anh của em sống lại.

Đột nhiên em trông thấy đất liền, thấy những rặng núi cao một màu xanh biếc, đỉnh phủ tuyết lóng lánh như đàn thiên nga đang ngủ. Dưới chân núi gần bờ biển, có những khu rừng đẹp đẽ xanh tươi và một ngôi nhà, nhà thờ hay nhà gì đó chẳng rõ.

Biển xoáy vào bờ tạo thành một cái vịnh nhỏ, nước lặng và sâu, có núi đá bao quanh. Em dìu Diệp Anh về phía đó, đặt lên bãi cát mịn và cẩn thận nâng cao đầu cô ấy lên. Tiếng chuông nhà thờ đổ hồi trong ngôi nhà trắng xinh xắn và một đoàn thiếu nữ chạy ra vườn. Thuỳ Trang vội bơi ra nấp sau một tảng đá để khỏi lộ khuôn mặt kiều diễm, em còn cố ý nán lại theo dõi xem cô gái tội nghiệp rồi sẽ ra sao.

Một lát sau, nàng tiên cá nhỏ nhìn thấy Diệp Anh của em hồi tỉnh và mỉm cười với các thiếu nữ. Chỉ riêng với em, người đã cứu cô ấy mà không ai hay nên không được tặng một nụ cười nào cả. Đó là lần đầu tiên Thuỳ Trang biết cảm giác ghen tỵ là như thế nào. Và khi họ đưa cô ấy về lâu đài, rời khỏi vòng tay em, em ước gì mình được đi theo. Những cơn sóng rì rào rằng đừng làm thế, xin đừng...

.

.

.

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net